Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây) - Chương 25: Người không mang họ




Mỗi thứ một nơi, vương vãi lăn lóc dưới sàn, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Điều này chứng tỏ: mới có một trận huyết chiến cực kỳ ác liệt diễn ra trong căn phòng này.



Niệm Nhi nằm hôn mê bất tỉnh trên vũng máu, cô ta bị thương rất nặng, mạng sống chỉ còn tính bằng giây mà thôi.



Tư Không Tiểu Mễ liền vận công truyền chân khí cho Niệm Nhi, luồng khí cuồn cuộn chảy từ người chàng sang người cô ta, qua một lúc, Niệm Nhi co người phụt ra một đống máu đen sì rồi từ từ mở mắt.



“Cô nương đã bị ai đả thương vậy?” Thái tử Tư Không Cách hỏi.



Niệm Nhi chỉ nhắm mắt thở dốc không trả lời y.



Tư Không Tiểu Mễ hỏi: “Nha hoàn của cô nương đâu? Sao không thấy bóng dáng đâu vậy? Có phải là bị bọn chúng bắt rồi không?”



Nào ngờ, Niệm Nhi nghiến răng hằn học nói: “Đừng có nhắc tới tên phản đồ ấy!!!”



“Chúng tôi đến đây tìm cô nương là có chuyện muốn nhờ cô nương giúp đỡ” Tư Không Tiểu Mễ nói rõ mục đích của mình ra.



Niệm Nhi nhếch mép cười tự giễu: “Một kẻ sắp chết như ta thì có thể giúp đỡ được ai?”



Tư Không Tiểu Mễ an ủi: “Niệm Nhi cô nương, cô nương cứ yên tâm, chỉ cần có tại hạ ở đây, cô nương sẽ được cứu. Tại hạ chỉ muốn hỏi một việc: Cô nương đến Tư Không hoàng triều để tìm tiểu công chúa có phải không? Còn nữa, cô nương có quen hai cô gái tên là Hàm Phong Hàm Vũ không?”



“Ngươi là ai?” Niệm Nhi hỏi vặn lại: “Tại sao ta lại phải nói cho các ngươi nghe?”



“Tại hạ là Tư Không Tiểu Mễ, bang chủ Cái Bang đương nhiệm. Vị này là Tư Không Cách, thái tử đương triều. Người Lang quốc các cô đang dốc sức lùng sục tìm người trên lãnh thổ của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên cũng phải quan tâm đến việc này một chút” Tư Không Tiểu Mễ nói thân phận của hai người cho Niệm Nhi nghe.



Niệm Nhi nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc sau đó mở mắt nói: “Hai vị không cần lo lắng, tuy Lang quốc chúng tôi tìm người trên lãnh thổ của hai vị nhưng chúng tôi hoàn toàn không có mưu đồ xấu xa nào cả”



Tư Không Tiểu Mễ nói: “Nếu đã không có mưu đồ bất chính, chi bằng cô nương cứ nói mục đích của các cô cho chúng tôi nghe, chưa biết chừng chúng tôi có thể giúp cô nương giải quyết việc này. Thêm nữa, cô nương không muốn báo thù những kẻ đã hại mình suýt chết sao?”



Niệm Nhi vẫn điềm nhiên, giống như không nghe thấy gì. Tư Không Tiểu Mễ cười mỉm: “Vậy thì xin thất lễ!” Dứt lời, chàng lấy tay mò vào trong người cô ta, sờ nắn một lúc mới tìm thấy cái lọ sứ: “Cô nương giấu nó kĩ thật!”



“Đê tiện!” Niệm Nhi đỏ mặt mắng chàng.



Tư Không Tiểu Mễ lắc chiếc lọ trong tay: “Cô nương đừng tưởng tại hạ cứu cô nương thì chứng tỏ tại hạ là người biết thương hoa tiếc ngọc”



“Ngươi muốn làm gì?” Niệm Nhi kinh hãi hỏi.



Tư Không Tiểu Mễ chỉ cười: “Tại hạ nghe nói, “nước mắt dã lang” có thể biến người khác thành bù nhìn, muốn người ta nói gì thì phải nói cái đấy, muốn người ta làm gì thì phải làm cái đấy. Song tất cả chỉ là lời đồn đại, tại hạ vẫn chưa được tận mắt chứng kiến. Cô nương có muốn thử nó một chút để tại hạ thỏa mãn trí tò mò không?”




Niệm Nhi hiểu rõ nếu cô ta không nói ra mục đích thật sự mà mình vẫn cố giấu thì lát nữa sau khi bị ép uống “nước mắt dã lang” cô ta cũng phải khai hết. Không còn cách nào khác, cô ta nói: “Chỗ này không an toàn, các ngươi đưa ta đến một nơi khác rồi ta sẽ nói hết mọi chuyện cho các ngươi nghe”



*



Trong nơi yên tĩnh không ai biết đến, vết thương của Niệm Nhi được người ta băng bó cẩn thận, bộ quần áo dính đầy máu cũng được thay ra, khăn bịt mặt được gỡ xuống, để lộ vết sẹo đáng thương ra ngoài. Nội thương của cô ta đã được Tư Không Tiểu Mễ trị khỏi bốn năm phần, giờ đã có sức để nói, cô ta cũng là người biết giữ lời, kể hết mọi chuyện cho hai người bọn họ nghe.



Lang chủ quả thực đang ngầm phái người truy tìm tiểu công chúa đã mất tích mười năm về trước. Hàm Phong Hàm Vũ là tay sai do hắn lệnh đi tìm. Còn có một người nữa biết việc này, đó là quốc sư của Lang quốc, Dịch Thủy Vân. Y cũng sai thuộc hạ đi tìm kiếm, đó là Niệm Nhi và nha hoàn Tiểu Thúy của cô ta, ngoài ra còn một gã nữa, chính là tên đầu bếp đã trà trộn vào cung Thái Hậu lần trước.



Hai nhóm người do hai chủ nhân khác nhau phái đi, tìm kiếm mãi cũng không thấy tung tích của tiểu công chúa đâu. Mới gần đây tên đầu bếp, Hàm Phong Hàm Vũ bị bại lộ thân phận, tên đầu bếp bị giết còn bức họa thì bị “người ta” lấy mất.



Tư Không Tiểu Mễ hỏi: “Việc Dịch Thủy Vân giúp Lang chủ tìm công chúa bị thất lạc là một điều tốt, tại sao y lại sai các cô ngấm ngầm truy tìm?”



Niệm Nhi lắc đầu đáp: “Ngài ấy tìm tiểu công chúa không phải là để giúp Lang chủ, ta cũng không rõ tại sao ngài ấy lại âm thầm sai bọn ta truy tìm tiểu công chúa, lại còn căn dặn sau khi tìm được thì lén đưa công chúa về nước, không được phép để cho Lang chủ biết”



“Kẻ giết cô là ai?” Tư Không Tiểu Mễ lại hỏi.



“Là Hàm Phong Hàm Vũ, hai ả đó biết tin có người cũng tìm tiểu công chúa nên mới giết bọn ta để triệt tiêu đối thủ” Niệm Nhi trả lời.




“Thế tiểu nha hoàn của cô thì sao?”



Niệm Nhi liền lộ ra vẻ căm tức: “Con bé đó tên là Tiểu Thúy, theo hầu ta từ tám năm trước, chúng ta lớn lên cùng nhau, ta vẫn luôn coi nó như em gái, không ngờ, nó lại bị bọn thuộc hạ của Lang chủ mua chuộc, lúc ta quyết đấu với Hàm Phong Hàm Vũ, nếu không phải nó đánh lén sau lưng thì mấy tên tép riu như bọn chúng căn bản là không thể động vào một sợi tóc của ta!”



Tư Không Cách đến giờ mới cất tiếng: “Xem ra việc này hoàn toàn không có liên quan tới Tư Không hoàng triều của chúng ta. Toàn là do nội bộ Lang quốc tranh đấu với nhau, chỉ có địa điểm là trên lãnh thổ của chúng ta mà thôi”



Tiểu Hồ Điệp ngồi bên nghe kể chỉ cảm thấy buồn ngủ, cô vừa ngáp vừa nói: “Thật không thể nào hiểu nổi các người, tiểu công chúa đó vốn đang sống yên lành, các người lại thi nhau truy tìm, chẳng khác nào phá hoại cuộc sống thanh bình bấy lâu nay của người ta. Ta thật sự hi vọng các người không tìm thấy cô ấy. Quần tới quần lui, ta cứ tưởng các người đã tìm được bức tranh cơ, cuối cùng vẫn chỉ là công toi”



Tư Không Tiểu Mễ nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ.



*



Đột nhiên, Tư Không Tiểu Mễ dỏng tai lên, còn Tiểu Hồ Điệp thì khịt khịt mũi: “Hình như có người đến”



Một gã mặc trường sam trắng bạc bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, dáng người y cao lớn, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, giữa hai chân mày lộ ra vẻ lo lắng, y phớt lờ sự có mặt của mọi người, chỉ chú tâm đến Niệm Nhi: “Niệm Nhi!”



Niệm Nhi tỏ ra cực kỳ mừng rỡ, giống như nhìn thấy người thân vậy, cô ta vội quỳ xuống hành lễ: “Niệm Nhi tham kiến quốc sư”




Thì ra y là quốc sư của Lang quốc, Dịch Thủy Vân. Vốn tưởng y là một lão già khú đế, ai dè, lại trẻ trung tuấn tú thế này.



“Không cần đa lễ” Dịch Thủy Vân đỡ Niệm Nhi dậy, lập tức biến sắc: “Ngươi bị thương rồi? Là kẻ nào làm hả?” Nói rồi, quét ánh mắt sắc như dao sang nhìn những người đang đứng bên cạnh.



Niệm Nhi vội giải thích: “Không phải họ làm đâu ạ, là Hàm Phong Hàm Vũ với Tiểu Thúy liên kết hại Niệm Nhi, nếu không có những người bạn này, Niệm Nhi đã sớm mất mạng rồi ạ”



Dịch Thủy Vân nghe thấy thế liền chắp tay tạ lễ: “Tại hạ là Dịch Thủy Vân, quốc sư của Lang quốc, xin mạn phép hỏi quý tánh của các vị!”



“Tư Không Tiểu Mễ”



“Tư Không Cách”



Hai tên “con ông cháu cha” lần lượt xưng danh.



Dịch Thủy Vân cười vui vẻ: “Thì ra là tiểu vương gia và thái tử điện hạ của Tư Không hoàng triều, thật thất lễ, thất lễ!!!” Cuối cùng y nhìn sang Tiểu Hồ Điệp hỏi: “Vị cô nương này là?”



Tiểu Hồ Điệp ngờ nghệch trả lời: “Tôi là Tiểu Hồ Điệp. Là….là…là chủ nhân tạm thời của Tư Không Tiểu Mễ!”



Vừa dứt lời, mặt Tư Không Tiểu Mễ liền đỏ gay, Tư Không Cách thì cười ngặt nghẽo, y quay sang vỗ vai gặng hỏi Tư Không Tiểu Mễ, Tư Không Tiểu Mễ chỉ ngoảnh mặt lờ đi.



Dịch Thủy Vân thì có vẻ rất hào hứng: “Cô nương là Tiểu Hồ Điệp. Vậy cô nương họ gì?”



“Tôi không có họ” Tiểu Hồ Điệp nói thật.



“Ồ?” Dịch Thủy Vân càng phấn khích hơn: “Vậy cô nương từ đâu tới?”



“Tôi từ Thiên…..Thiên…” Tiểu Hồ Điệp chẳng biết phải trả lời thế nào.



“Cô ấy đến từ Thiên Môn trấn” Tư Không Tiểu Mễ cất tiếng giải vây giùm cô.



Dịch Thủy Vân như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, y nói: “Vậy thì, tại hạ xin cáo biệt Tiểu Hồ Điệp cô nương, người không mang họ, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại” Nói rồi cười ha hả ra về.



Cái tên Dịch Thủy Vân này, lúc đến thì sốt sắng ra mặt, lúc đi thì cười như bắt được vàng, quả thật khiến người ta không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao cả.



Tư Không Tiểu Mễ cảm thấy tiếng cười của y ẩn chứa nguy hiểm không thể nào lý giải nổi.