Hương khói trong miếu Nguyệt Lão lúc nào cũng ngút trời, cây đa bồ đề trước cửa miếu ngày càng được buộc nhiều những dây lụa để cầu phúc, Tiểu Hồ Điệp hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hân hoan của Nguyệt Lão khi lão trông thấy nhiều tín đồ đến cúng bái mình như vậy. Song, chỉ là tưởng tượng mà thôi. Cô vào miếu Nguyệt Lão cầu khấn chán chê mấy lần rồi mà lão vẫn không hề hiển linh để gặp cô.
Tiểu Hồ Điệp lại quỳ trên tấm nệm lầm rầm khấn: “Nguyệt Lão gia gia, con đến để từ biệt người đây, rốt cuộc thì người có nghe thấy không thế? Có phải người lại uống say túy lúy ở đâu rồi nên những lời khấn vái của con mới không thể truyền đến tai người phải không? Con cho người hay một việc này nhé: dù thời hạn nửa năm có hết thì con cũng không thể quay về Nhân Duyên điện được đâu. Vì con phải quay trở lại lốt bướm để tu luyện mất rồi. Con làm như vậy cũng là muốn giúp đôi tình nhân khổ hạnh đó có thể được ở bên nhau trọn đời. Người nhất định sẽ ủng hộ con, có phải không? Người nhớ giúp con gửi lời hỏi thăm đến Hồng Nương tỷ tỷ, Xích Cước đại tiên, Chức Nữ, Thái Thượng lão quân nhé! Cứ giúp con bảo với họ là: mấy trăm năm nữa con mới lên thiên đình thăm họ được.”
Nói rồi, cô thắp một nén nhang, lễ phép vái mấy cái rồi lưu luyến ngắm nhìn tượng của lão mãi mới chịu rời đi.
Lúc này, Nguyệt Lão đang chìm đắm trong mộng đẹp ở trên thiên đình! Vương Mẫu nương nương mở hội Bàn Đào mời chư vị thần tiên đến dự, Nguyệt Lão uống quá chén nên say mèm, chẳng còn biết trời tròn đất vuông ra sao nữa. Loại bồ đào mỹ tửu này có công hiệu cực kỳ đáng sợ, khiến lão ngủ li bì nguyên bảy ngày bảy đêm mà không thể tỉnh lại, cũng chính vì vậy mà lão đã lỡ mất cơ hội được nghe những lời tự đáy lòng của Tiểu Hồ Điệp.
*
Từ sau đại hội ‘Thực Thần’, Tiểu Hồ Điệp liền mê tít các món ăn trong Vân Trung Khách, nói cụ thể hơn là mê các món ăn do Bạch Vô Bằng nấu. Vì thế ngày nào cô cũng chạy đến Vân Trung Khách chầu ăn.
Hôm nay, Tiểu Hồ Điệp, Dịch Thủy Vân và Niệm Nhi, ba người mới bước ra khỏi Vân Trung Khách đã đụng ngay phải một người___Tên bạch diện thư sinh Hồng Hào Gia bữa trước, y vừa nhìn thấy Tiểu Hồ Điệp thì niềm nở rào đón: “Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi, khéo thật đó!”
Niệm Nhi hỉnh mũi hừ lạnh: “Không phải là khéo mà là do ngươi phục sẵn ở đây chờ chúng ta rồi!”
Y thoáng xấu hổ nhưng vẫn mặt dày thừa nhận: “Đúng thế, tại hạ đợi từ rất lâu rồi___chỉ để gặp cô nương mà thôi.”
“Tìm tôi sao?” Tiểu Hồ Điệp cảm thấy khá bất ngờ: “Có việc gì à?”
“Aiya, là vì tại hạ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, hôm đó đã bất cẩn đắc tội với Tư Không tiểu vương gia, kết quả, tại hạ thật sự bị rớt thi năm nay. Haiz. Cô nương, tại hạ thấy cô nương và tiểu vương gia rất thân với nhau, cô nương có thể nói giúp tại hạ mấy câu trước mặt tiểu vương gia không? Xin ngài ấy tha cho tại hạ, tốt nhất…”
Dịch Thủy Vân khinh thường nói: “Tốt nhất là thăng cho ngươi chức quan nho nhỏ có phải không?”
Mặt của gã liền tươi như hoa: “Ha ha, vị công tử này hiểu ý người khác thật đó! Công tử nói chí phải! Cô nương, hôm đó nếu không phải vì muốn đòi lại công bằng cho cô nương, tại hạ cũng không đến nỗi phải đắc tội với tiểu vương gia, nói không chừng, tại hạ đã sớm nhậm chức trạng nguyên năm nay rồi. Cô nương có thể niệm tình tại hạ đã nghĩa hiệp ra tay cứu người mà giúp tại hạ chút việc nhỏ này được không?”
“Hừ! Phải can dự vào việc tuyển sinh của ban khảo thí cùng quan viên trong triều rồi mà hãy còn nói là chuyện nhỏ?” Dịch Thủy Vân là quốc sư của Lang quốc, cũng đã từng là trọng thần trong triều nên bọn tiểu nhân a dua nịnh bợ, chuyên ton hót y đã nhìn thấy nhiều rồi. Nếu đổi lại là phong cách thường thấy của y thì y chẳng thèm ngó ngàng tới bọn chúng, phất tay áo coi thường bỏ đi luôn, nhưng người mà tên Hồng Hào Gia này tìm lại là Tiểu Hồ Điệp, một khi cô vẫn chưa nói ‘đi’ thì họ vẫn phải ở lại chứng kiến.
Hồng Hào Gia vội cúi đầu khom lưng lễ phép trả lời: “Nếu đổi lại là người khác thì là chuyện lớn nhưng tại hạ có thể nhìn ra, Tiểu Hồ Điệp cô nương chỉ cần nói một câu là xong!”
Tiểu Hồ Điệp khó xử lắc đầu: “Việc này tôi thật sự không thể giúp công tử được, Tư Không tiểu vương gia mà công tử nói đó, tôi đã tuyệt giao với hắn rồi!”
“Tuyệt giao?” Hồng Hào Gia biến sắc hô lên: “Người ta là tiểu vương gia đó!!!”
“Hắn là tiểu vương gia thì sao? Tôi tuyệt giao với hắn thì liên can gì tới thân thế của hắn?” Tiểu Hồ Điệp khó hiểu hỏi lại y, cô không hề biết rằng có biết bao nhiêu người dưới trần gian này dùng trăm phương nghìn kế cốt chỉ để kết thân với hoàng thân quốc thích mong được nương nhờ ‘cây cao bóng cả’ của họ mà thôi. Cho nên, họ không bao giờ có thể nghĩ đến chuyện ‘tuyệt giao’ với hoàng thân quốc thích.
“Ặc…” Hồng Hào Gia cứng họng, ngận ngừ mãi không nói lên lời.
Lúc này, một đám người xúm lại trước cửa Vân Trung Khách đang thu hút tất cả mọi ánh mắt của mọi người. Một bé gái chừng mười tuổi đứng ở đằng xa, đang đưa mắt đánh giá người ra người vào trong Vân Trung Khách. Cô bé đó có nước da trắng trẻo hồng hào, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đã thế lại còn có má lúm đồng tiên rất chi là duyên, đôi mắt lanh lợi sáng ngời cứ đưa qua đưa lại, trông rõ yêu, tuy ăn vận rất bình thường nhưng trước ngực lại đeo một mảnh ngọc bội tuyệt đẹp, vừa nhìn đã biết là cực phẩm hiếm có, điều đó khiến cho mấy gã trông giống lưu manh cứ lượn vòng quanh cô bé.
“Bé con à, để thúc thúc đưa cháu đi chơi nhé, có chịu không?”
“Không thích!” Cô bé khinh bỉ nhìn gã bằng nửa con mắt.
“Để thúc thúc đưa cháu đi mua kẹo nhé, đồng ý không?” Bàn tay dơ bẩn của gã càng lúc càng đưa lại gần, có thể thấy rõ gã đang mưu đồ giật miếng ngọc bội trên ngực cô bé.
Cô bé nom thấy hành vi của gã thì hiểu ngay, lập tức đanh giọng cảnh cáo: “Ngươi đừng có hòng giật đồ của ta, cũng đừng có ý muốn lừa bán ta cho thanh lâu, bằng không kết cục của ngươi sẽ rất thảm đó!”
“Ế? Cô bé à, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí đã cao ngạo quá đó!”
Cô bé hùng hồn đáp lại: “Không nói đâu xa, nơi này là cửa trước của Vân Trung Khách, là địa bàn của Vân Trung Khách, nếu ngươi dám làm càn tại nơi này, ta tin là Bạch chưởng quầy sẽ vì thanh danh của Vân Trung Khách, cho dù có phải đào ba thước đất lên cũng phải tìm ta cho bằng được!”
Lợi hại thật đó. Gặp chuyện như thế mà không hề hoảng sợ, thậm chí còn có uy nghiêm trời sinh cực kỳ đáng sợ, thật sự khiến người khác không dám coi thường. Chẳng biết là con cái nhà ai, sao lại đứng ở đây nhỉ?
Mấy tên lưu manh cứ luẩn quẩn quanh cô bé cả buổi nhưng vẫn không dám ra tay vì sợ, cuối cùng đành tức tối bỏ đi.
Tiểu Hồ Điệp bước lại, ân cần hỏi cô bé: “Tiểu muội muội, muội lạc đường à?”
Cô bé quan sát đánh giá cô tỉ mẩn từ đầu đến chân cuối cùng gật đầu: “Ừ, chính là tỷ rồi!”
“Là sao?” Tiểu Hồ Điệp thấy khó hiểu.
Cô bé cười rõ tươi, chìa bàn tay trắng trẻo ra phía cô: “Tỷ à, cho muội năm mươi lượng bạc đi!”
A? Chuyện gì thế này hả trời? Cô bé đó mở miệng đòi xin mình tiền kìa! Đã thế lại còn là năm mươi lượng nữa, cần phải rõ đó là một số tiền không nhỏ, là toàn bộ tài sản của những người nghèo khó đó. Cô và cô bé này không quen không biết, đối phương lại có thể to gan mở miệng đòi xin cô một khoản tiền lớn như thế! Tiểu Hồ Điệp khổ sở lắc đầu: “Tỷ cũng là người nghèo mà thôi, một xu dính túi cũng không có, muội lấy tiền để làm gì?”
“Tỷ không cần hỏi, chỉ cần đưa cho muội là được!” Cô bé đáp: “Muội biết tỷ không có tiền, song tỷ có thể hỏi xin vị ca ca kia, người đó nhất định sẽ đưa cho tỷ!”
Tiểu Hồ Điệp nương theo ngón tay cô bé chỉ, thì ra là Dịch Thủy Vân. Mắt của cô bé này tinh thật đấy, vừa nhìn là đã biết ai là người có tiền!
“Sao muội không trực tiếp hỏi vị đại ca đó mà lại muốn tỷ hỏi người ta thế?”
“Muội hỏi xin tỷ, tỷ nhất định sẽ cho, còn nếu muội trực tiếp hỏi xin ca ca đó, người ta nhất định sẽ ngoảnh mặt làm ngơ.” Lời nói của cô bé đó khiến cả ba quay ra nhìn nhau, không ngờ rằng mới tí tuổi đầu mà cô bé đã nhìn ra điểm lợi hại trong mối quan hệ của họ ở chỗ nào.
“Việc này…” Tiểu Hồ Điệp khó xử nhìn Dịch Thủy Vân, cô không tiện mở lời hỏi xin người ta tiền. Mấy ngày vừa rồi, việc ăn - ở - ngủ - nghỉ - đi lại của cô đều là do y móc tiền túi ra chi trả, đã rất làm phiền người ta rồi, nếu bây giờ lại vì một cô bé không thân quen gì mà mở miệng cầu xin người ta, thực sự là cực kỳ khó nghĩ. Tuy nhiên, không hiểu tại sao, Tiểu Hồ Điệp lại rất muốn giúp cô bé này, nào có bận tâm đến hành vi quái dị khác thường của cô bé, thậm chí là khiến người khác không thể nào tưởng tượng nổi, cô thật sự rất muốn giúp cô bé.
Hồng Hào Gia thấy thế, lập tức rút vội ra một xấp ngân phiếu, chìa một tờ đưa cho Tiểu Hồ Điệp: “Tại hạ có đây này, giúp người là niềm vui mà, cô nương cứ cầm lấy, coi như đây là chút tâm ý của tại hạ!”
Ai dè, cô bé lại nói: “Tiền của ngươi ta không thèm!”
“Sao lại thế?” Hồng Hào Gia không hiểu: “Muội muốn tiền, bọn ta đưa tiền cho muội, sao muội lại có thể được voi đòi tiên thế chứ? Chẳng lẽ muội sợ tiền ta đưa cho muội là giả sao? Ta là công tử con nhà phú thương giàu nhất phương Nam đó!”
Cô bé phớt lờ gã, quay sang nói với Tiểu Hồ Điệp: “Tỷ tỷ, cho muội năm mươi lượng bạc đi!”