Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hồ Điệp đã được ôm con gà nướng vào lòng, đánh chén hết sức ngon lành, mỡ gà nhoành cả ra mép. Tư Không Tiểu Mễ nhìn tướng ăn như hùm đổ đó của cô thì chau mày, cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Chàng quay sang nhìn Thạch Cửu Chỉ đang gặm cái phao câu vô cùng ngon lành, nói: “Sư phụ, người thật sự muốn con làm đầu bếp cho cô ả này sao?”
“Lời của sư phụ ngươi nói có bao giờ là giả đâu”
“Một con bé thô tục như thế này mà sư phụ vẫn muốn nó làm chủ nhân của con ạ?”
Thạch Cửu Chỉ lấy Đả Cẩu Bổng gõ vào đầu Tư Không Tiểu Mễ: “Ngươi muốn cãi lệnh sư phụ của ngươi hả???”
“Đệ tử không dám ạ!” Tư Không Tiểu Mễ cực kỳ ấm ức: “Rõ ràng con thiệt thòi hơn nó, tại sao chỉ có con phải chịu phạt ạ??”
“Ngươi không nghe thấy nha đầu đó nói gì à? Vì chuyện này mà nha đầu đó không thể về nhà suốt nửa năm liền, nha đầu đó còn thê thảm hơn ngươi”
Tư Không Tiểu Mễ vẫn mong sư phụ thu hồi lại mệnh lệnh: “Dạo này con bận trăm công nghìn việc nên không còn thời gian để hầu hạ nha đầu đó ngày ba bữa đâu, sư phụ!”
Thạch Cửu Chỉ lại cốc vào đầu Tư Không Tiểu Mễ một cái: “Ngươi không thể chầu trực bên nha đầu đó thì để nha đầu đó ngày ngày ở bên ngươi, ngươi đi đến đâu cũng mang theo nha đầu đó, như thế không phải là vẹn cả đôi đường hay sao? Còn nữa, ngươi viện cớ trăm công nghìn việc để gạt ai hả? Chiêu này đem lừa Thái Hậu gia gia nhà ngươi may ra còn hữu dụng, một khi đã dùng nó để đối phó với ta thì chỉ có phí công vô ích mà thôi. Tuy ta đã rửa tay gác kiếm không xử lý những việc trong bang phái nhiều năm rồi nhưng ta vẫn biết rõ: Cái Bang hiện giờ không hề có việc gì hệ trọng phải khiến tên bang chủ như ngươi nhúng tay vào cả!!!”
“Đâu có nhất thiết phải là việc trong Cái Bang ạ! Việc của Tư Không gia cũng phải xử lý mà!” Tư Không Tiểu Mễ sực nhớ ra gì đó, chàng hỏi: “Sư phụ, người đã từng nghe thấy việc: Mười năm trước, Lang quốc thất lạc một tiểu công chúa tầm sáu tuổi chưa ạ?”
“Mười năm trước à? Lại còn xảy ra ở Lang quốc? Để ta nghĩ kĩ coi!” Thạch Cửu Chỉ gặm hết cái phao câu, lau mỡ dính quanh mép rồi vuốt râu nghĩ ngợi, lát sau lão nói: “Hình như ta cũng có nghe phong thanh nhân sĩ giang hồ bên Lang quốc truyền miệng nhau rằng: Lang Vương có một cô công chúa lưu lạc trong dân gian, hắn muốn đón hai mẹ con họ vào cung, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, người mẹ bị giết còn đứa con bị thất lạc”
“Đúng đúng đúng, chính là việc này đó ạ.” Tư Không Tiểu Mễ vội gật đầu khẳng định: “Vậy sau này Lang Vương có tìm thấy tiểu công chúa đó không ạ?”
“Không nghe thấy. Con gái của Lang Vương nhiều vô kể, bản thân hắn cũng không hề để tâm tới chuyện này nữa là, hình như lúc đầu cũng hạ chỉ sai người đi điều tra hung thủ giết chết người mẹ và truy tìm tung tích của người con, nhưng rất nhanh, hắn bị ả đàn bà khác mê hoặc, quên mất việc này luôn. Ngươi nghe thấy chuyện này từ đâu vậy?”
Tư Không Tiểu Mễ kể cho lão nghe đại khái vụ việc Hàm Phong và Hàm Vũ phụng mệnh Lang chủ trà trộn vào Tư Không hoàng thất để truy tìm tung tích của tiểu công chúa.
Thạch Cửu Chỉ cũng cảm thấy kỳ lạ: “Mười năm trước đã quên mất sự tồn tại của đứa con này, mười năm sau bỗng dưng lại nhớ ra, tên Lang Vương này ăn năn hối cải, muốn làm tròn trách nhiệm của người cha từ khi nào vậy?”
“Con cũng thấy hành động này của Lang chủ tất có mưu đồ gì ẩn khuất, cho nên con mới muốn gấp rút tìm ra cô công chúa bị thất lạc ấy để xem xem trên người cô ta còn giấu bí mật gì?”
“Tìm người là chuyện dễ, Cái Bang chúng ta có tay chân khắp mọi nơi, chỉ cần mang bức tranh đó giao cho đám đệ tử, nội trong bảy ngày chắc chắn sẽ có tin tức hồi báo!”
Tư Không Tiểu Mễ lại không cho là vậy: “Việc này không đơn giản như thế đâu ạ. Chúng ta không thể gióng trống khua chiêng ầm ĩ, bằng không chắc chắn sẽ rước thêm phiền phức không đáng có, chưa kể có thể gây ra một vụ tranh giành cướp đoạt từ khắp nơi.”
Thạch Cửu Chỉ nói: “Có lẽ cô công chúa này đã chết từ lâu rồi, hoặc cũng có thể cô công chúa đó không đẹp như bức tranh do Lang Vương đã sai người phác họa, tất cả đều do tên Lang Vương đó thêu lên mộng đẹp mà thôi!”
Tư Không Tiểu Mễ thở dài: “Không cần biết thế nào, con vẫn phải đi thử vận may xem sao!”
“Ngươi đã nghĩ ra được cách nào chưa?”
“Một cô gái đẹp nhường này, nếu như từng có người nhìn thấy, ắt hẳn đã nổi danh khắp nơi, trên trời dưới đất đều có người hay biết, cho nên con định sẽ xuất phát từ nơi có nhiều mỹ nữ danh tiếng nhất” Nói rồi, Tư Không Tiểu Mễ đứng dậy, toan bỏ đi.
Thạch Cửu Chỉ giơ tay níu lại, cười rõ ngọt: “Đồ đệ ngoan à, con vẫn còn có một chủ nhân đang ngồi ăn ở bên kia kìa, muốn đi cũng phải dẫn theo chủ nhân đi chứ!!!’
Tư Không Tiểu Mễ cười khổ: “Sư phụ, đầu óc của người có phải là còn quá minh mẫn không ạ?”
Thạch Cửu Chỉ đập bốp vào đầu chàng: “Tên tiểu tử thối nhà mi, dám nói sư phụ của mi già hả??”
*
“Niệm Hương Lâu” là thanh lâu lớn nhất trong kinh thành, tọa lạc ngay giữa chốn phố xá tấp nập, mặt tiền còn hoành tráng hơn cả cổng nha môn của quan phủ, bên trong thì khỏi phải bàn, cứ gọi là: nô nức yến oanh, bát nháo bậc nhất thiên hạ. Rất nhiều công tử danh tiếng cùng con nhà phú gia trong và ngoài kinh thành đều đổ xô về đây để ném tiền qua cửa sổ.
Trong một gian phòng quây kín, có một chàng thanh niên chừng mười năm mười sáu tuổi đang ngồi uống trà, đôi mắt của chàng cứ đảo như bi, ngó nghiêng bốn phía, giống hệt một đứa trẻ hiếu kỳ; đứng sau chàng là một trang nam tử tướng mạo thoát tục, khí chất phi phàm, chỉ mỗi tội cái mặt cứ lạnh như tiền, trông khá giống bảo tiêu……
“Ngươi hóa trang cho ta, sao mà kỳ quặc thế hả??” Chàng trai trẻ không ngừng oán than.
“Chú ý ngữ khí và giọng nói của ngươi!” Gã đàn ông mặt lạnh nhắc nhở chàng trai.
“Ờ!” Chàng trai trẻ vội chỉnh thanh, rặn ra chất giọng khàn khàn: “Như thế này đã được chưa?”
Gã đàn ông hỏi: “Những thứ ta dạy, ngươi đã nhớ hết chưa?”
Chàng trai trẻ gật đầu lia lịa: “Nhớ hết rồi, lát nữa cái bà Liễu ma ma đó qua đây, ta sẽ nói với bà ấy rằng: Ta muốn gặp Niệm Nhi cô nương~~~ Lạ thật, sao trần gian lại có nơi như thế này nhỉ? Rõ ràng là đối xử bất công với phụ nữ mà!”
“Đừng có nhiều lời!” Gã đàn ông đanh giọng ra lệnh, đoán chừng gã giống chủ nhân hơn bảo tiêu.
Một lát sau, một mụ tú bà cài một bông hoa đỏ chót trên đầu đi vào, mụ ta chính là Liễu ma ma, mụ ta cười đầy vẻ nịnh nọt: “Aiya! Hai vị công tử đây đợi lâu lắm rồi phải không? Xin lỗi nha. Trông hai vị lạ lắm à nha, chắc là lần đầu tới Niệm Hương Lâu của chúng tôi phải không ạ?”
Chàng trai trẻ cười ha ha vô cùng ngờ nghệch: “Ta nghe nói Niệm Hương Lâu rất thú vị nên mới tới đây xem thử coi!”
Liễu ma ma càng hớn hở: “Niệm Hương Lâu của chúng tôi đây, cứ gọi là “Thiên đường của cánh đàn ông” các ngài~~~ Liễu ma ma tôi đây xin bảo đảm, chỉ cần công tử đến chơi một lần, sẽ suốt đời không quên. Chỉ là….” Liễu ma ma ngó chàng trai trẻ từ đầu đến chân rồi thở dài: “Công tử à, Liễu ma ma tôi thấy công tử tuổi hãy còn nhỏ, cơ thể lại yếu ớt gầy guộc, nếu làm chuyện trai gái, e là….còn quá sớm!”
Chỉ cần dựa vào thái độ lo lắng đến sức khỏe của khách làng chơi mà nói, việc làm ăn của Niệm Hương Lâu đã rất phát đạt rồi, chẳng trách…..
Gã đàn ông mặt lạnh đỡ lời: “Liễu ma ma, công tử nhà ta là người nối dõi một dòng tộc phú thương, sau này chắc chắn sẽ phải tiếp khách bàn chuyện làm ăn, không tránh khỏi phải đến những chỗ “phong hoa tuyết nguyệt” như thế này, càng huống hồ đến Niệm Hương Lâu cũng không nhất thiết phải làm chuyện trai gái, tìm hồng nhan tri kỉ, cùng ngâm thơ hát đối, không phải là một việc vô cùng tao nhã hay sao?”
Liễu ma ma cười giả lả: “Công tử đây nói rất phải, không biết hai vị đây đã ưng ý cô nương nào chưa ạ, để nô gia gọi nàng ấy ra hầu hạ hai vị?”
Chàng trai trẻ đọc vanh vách: “Ta muốn gặp Niệm Nhi cô nương!”
Nào ngờ, sắc mặt của Liễu ma ma liền khó coi trông thấy: “Hai vị công tử à, hai vị muốn gặp cô nương nào cũng được, còn Niệm Nhi cô nương ấy mà……Aiz, hai vị mới đến đây lần đầu nên không biết quy tắc của vị cô nương này, Niệm Nhi cô nương chưa từng gặp gỡ riêng tư bất kì một vị khách nào cả….”
Niệm Nhi cô nương là con át chủ bài của Niệm Hương Lâu, là cần câu cơm trong kỹ viện này, nàng có tài gảy đàn cực kỳ đáng ngưỡng mộ, rất nhiều kẻ đến đây cũng chỉ vì cái danh Niệm Nhi cô nương này mà thôi. Theo lời đồn đại, nàng xinh đẹp tuyệt trần, có thể khiến mọi gã đàn ông thất điên bát đảo, nhưng thực tế chưa có một ai được may mắn nhìn thấy dung nhan của nàng cả. Nàng tuân thủ thanh quy, xưa nay chỉ ngồi sau một tấm rèm gảy đàn tiếp khách, xong việc sẽ lập tức rời đi, không hề nán lại hàn huyên tâm sự một câu nào, chính vì thế mà những kẻ thừa tiền tình nguyện trả một cái giá cắt cổ để xin hạnh kiến nàng một lần, song, dẫu cho kẻ đó có trả giá cao ngất ngưởng đến đâu đi chăng nữa, nàng cũng đều từ chối.
Liễu ma ma thấy hai vị công tử biến sắc, vội cười lấy lòng: “Một lát nữa là tới giờ Niệm Nhi cô nương biểu diễn, chi bằng hai vị công tử đây cứ thưởng thức tài gảy đàn của Niệm Nhi cô nương trước, sau đó thì tính đến chuyện khác có được không ạ?”
Chàng trai trẻ bèn nhìn gã đàn ông mặt lạnh trưng cầu ý kiến. Gã mặt lạnh nói: “Được. Để công tử nhà ta thưởng thức tài nghệ đánh đàn của Niệm Nhi cô nương xem có nức tiếng giống như lời đồn đại hay không!”