Xảo Muội Muội

Xảo Muội Muội - Chương 19: Chương 8.1




Giữa trưa Phù Dung ôm gói đồ tìm Tiểu Lượt.



“Dung bà ngoại, Tiểu Lượt đâu?”



“Đêm qua biết vẽ cái bức tranh gì, để cho tới hừng đông mới ngủ.”



“Dung bà ngoại, sau khi ta biết chuyện của Tiểu Lượt, ta cảm thấy người giỏi, đối với Tiểu Lượt cẩn thận chiếu cố, cho dù là mẹ ruột bất quá cũng tốt hơn như thế.”



“Ta làm vậy bất quá là vì báo đáp ân tình của Âu Dương gia.” Dung bà ngoại sau khi thản nhiên , lại cảm khái tiếng.



“Gần đây ta nhìn Tiểu Lượt, liền nhịn được nhớ tới phu nhân, bộ dáng của nàng càng lúc càng giống phu nhân lúc trẻ.”



“Âu Dương phu nhân nhất định rất xinh đẹp.” Phù Dung nhìn thấy tay Dung bà ngoại may vá quần áo của Tiểu Lượt, lại hỏi



“Dung bà ngoại, nay Tiểu Lượt biết thân thế của nàng, bà ngoại còn tính cho nàng hồi phục thân phận nữ nhi sao?”



“Ta là nghĩ thân phận của nàng chỉ cần vài người các ngươi biết, tạm thời thể công bố thân thế của nàng ra ngoài, để cho nàng tiếp tục lấy thân phận của nam nhi mà sống ở xuân lâu, ta cảm thấy an tâm hơn.”



“Chỉ sợ có người tính như vậy.”



“Là người nào…” Tiểu Lượt hai tay dụi mắt buồn ngủ, há miệng ngáp to cái, sau đó thoải mái duỗi thân cái.





“Xem muội bộ dáng tính tình này, nơi nào giống danh môn thiên kim tiểu thư?” Phù Dung giễu cợt .



“Nếu thiên kim tiểu thư thể há mồm ngáp, thể duỗi thẳng lưng, muội tình nguyện lại làm Tiểu Lượt, nơi nào cũng thoải mái tự tại.”



“Chỉ sợ có người đáp ứng.”



“Ai dám can thiệp quyết định muội là nam hay nữ chứ?”



“Muội cứ ?” Phù Dung cười tiếng “Du ca ca của muội cũng muốn suốt ngày ôm xú tiểu tử hôn tới hôn lui, để cho người khác gặp được khó có thể chịu được.”



“Ai… … chúng ta nào có suốt ngày hôn tới hôn lui? Miệng đầy râu đem môi người ta đụng ngứa ngứa, rất thoải mái.” Tiểu Lượt vội vàng thanh minh càng làm giấu đầu lòi đuôi.



“Nguyên lai cùng cái miệng đầy râu thân ái lại có tư vị này a, ta cũng có phúc phần hưởng qua.” Phù Dung liếc mắt nhìn nàng cái, mờ ám “ta nghĩ chỉ có cái miệng ngứa ngứa, ngay cả tâm, cả thân đều ngứa ? giống như… giống như có ngàn, có vạn con kiến ở người muội di động, lúc này càng giống như muốn người khác thay mình gãi ngứa, Tiểu Lượt ta rất đúng có phải ?”



“Phù Dung tỷ, tỷ…” Tiểu Lượt đỏ mặt dặm chân cái, “Muội thèm nghe tỷ nữa.”



“Muội cần e lệ, ta đem chuyện nương dạy cho muội cho muội biết thôi.” Phù Dung gỡ túi đồ ra, bên trong là bộ quần áo màu xanh và vài món trang sức “Sáng sớm bảo ta chuẩn bị ít đồ của nương cho Tiểu Lượt, Dung bà ngoại, phiền người giúp Tiểu Lượt rửa mặt, chải đầu.”



Tiểu Lượt thẹn thùng “Làm gì nha, cũng phải là lên kiệu hoa?”




“Nếu hôm nay muội nghĩ muốn lên kiệu hoa, ta nghĩ lập tức đem kiệu hoa nâng tới cửa.” Phù Dung “Tiểu Lượt đừng có nhăn nhó nữa, mau ngồi xuống để bà ngoại giúp muội chải đầu, Du ca ca của muội đợi kịp rồi.”



“Muội cũng bảo chờ.” Tiểu Lượt khẩu thị tâm phi câu, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ quần áo, khỏi nhớ tới ngày đó ở tương tư lâm hôn nhau triền miên.



Dung bà ngoại thấy là chủ ý của Thiên Du, cũng tiện nhiều lời, nghĩ rằng họ là tình nồng mật ý, chuyện này cũng là sớm hay muộn, vì thế bắt tay vào chuẩn bị cho nàng.



bao lâu giai nhân xinh đẹp lung linh đứng trước mặt, Dung bà ngoại nước mắt tràn ra.



“Dung bà ngoại, sao lại khóc? Nếu người thích con thay đổi thân phận nữ nhi, con lập tức cởi xiêm y này ra , đổi về bộ dáng của Tiểu Lượt.”



“ phải, tiểu thư, là bà ngoại nhìn bộ dáng của tiểu thư như vậy tự chủ nhớ đến phu nhân mất…” Dung bà ngoại nghẹn ngào .



Tiểu Lượt thay bà ngoại lau nước mắt, hỏi “Bộ dáng của con giống mẹ sao?”




“Quả như khuôn đúc ra.” Bà ngoại



Phù Dung thấy trì hoãn ít thời gian, liền thúc giục “Tiểu Lượt, chúng ta thôi, bằng đợi được người, nghĩ rằng muội xảy ra chuyện.”



“ ở đâu?” Tiểu Lượt hỏi




“ theo tỷ là được.”



Tiểu Lượt hai chân vừa bước ra khỏi cửa đột nhiên nhớ đến chuyện, vội vàng chạy trở lại phòng, cuộn nhanh bức họa người đêm qua mới vẽ, như bảo bối,ôm vào trong lòng, chạy tìm Nhâm Thiên Du.



Xe ngựa dừng lại ở Mẫu Đơn viên.



“Tiểu Lượt, ta chỉ đưa muội đến đây.” Phù Dung



“Phù Dung tỷ, cảm ơn tỷ làm hết thảy cho muội.” nhớ tới lúc mình ở xuân lâu, nàng đối xử tốt với Tiểu Lượt như thế nào, Tiểu Lượt cảm động .



“Đừng lời như thế ta thích nghe. Ta nghĩ cái đêm của mười năm trước, ta chạy tới cửa nhà muội, nhất định là do chúng ta có duyên phận.” Phù Dung vỗ hai má xinh đẹp của nàng, “ nhanh, còn đợi muội.”



“Vâng” đầu Tiểu Lượt điểm chút, váy cũng nâng, nhảy mạnh xuống khỏi xe ngựa.



Phù Dung nhịn được lắc đầu chút, tựa đầu bên ngoài cửa xe, phân phó “Tiểu Lượt, muội quên lễ nghi nữ nhân ta dạy muội như thế nào sao? nữ hài tử động tác phải thanh tú chút, như muội lỗ mãng như vậy, làm nam nhân bị dọa chạy hết.”



Tiểu Lượt làm cái mặt quỷ đáng , bỏ lại câu “Du ca ca phải người nhát gan.”



xong nàng nhanh như chớp biến vào tương tư lâm