Xảo Muội Muội

Xảo Muội Muội - Chương 12: Chương 5.1




Tiếng gà gáy, trời bên ngoài sáng tỏ.



đêm ngủ, sau khi Thiên Du nghe Dung bà ngoại kể lại của năm xưa, giật mình kinh sợ hỏi “Dung mẹ, người Xảo muội muội nhìn thấy mặt của hung thủ?”



“Hung thủ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, tiểu thư cũng thể xác nhận hung thủ là ai?”



Dung bà ngoại nhớ lại chuyện xưa, đau thương “Nhưng chính mắt tiểu thư nhìn thấy lão gia và phu nhân bị giết hại, hoảng sợ quá độ, nên quên tất cả mọi chuyện có liên quan đến cầm kiếm sơn trang. Bất quá quên cũng tốt, bởi việc đêm đó quá kinh hoàng, cho dù là người lớn cũng thể chịu nổi, đừng đến bé chỉ vài tuổi.”



“Dung mẹ, mấy năm nay người vất vả, ta thay Âu Dương bá bá cùng bá mẫu cảm ơn người làm tất cả vì Xảo muội muội. Sau này Xảo muội muội liền giao cho ta, ta nghĩ tiếp theo đón nàng về Cầm kiếm sơn trang, sau này các người phải sống cực khổ như vậy nữa.”



“Cầm kiếm sơn trang?”



“Đúng vậy, ta tìm người tu sửa Cầm kiếm sơn trang, cảnh vật bên trong vẫn như cũ, ta nghĩ giúp được Xảo muội muội hồi phục trí nhớ.”



“, Du thiếu gia, chúng ta thể trở về Cầm kiếm sơn trang!”




“Dung mẹ, vì sao? Người tin tưởng ta sao?”



“Du thiếu gia, nếu thiếu gia mà ta thể tin được ta còn có thể tin ai? Huống chi thiếu gia cùng tiểu thư là thanh mai trúc mã, tình cảm còn thân thiết hơn cha mẹ, tiểu thư có ngài chiếu cố, ta an tâm. Bất quá, tiểu thư còn chưa thể nhớ lại chuyện trước kia, nàng vẫn là Tiểu Lượt, ngài vẫn là Râu đại ca của nàng, cho nên thiếu gia vẫn gọi lão nô là Dung bà ngoại , ta muốn để người khác biết Tiểu Lượt là hậu nhân của Cầm kiếm sơn trang.” – Dung bà ngoại dừng chút, nghi ngại “Hơn nữa ta sợ, sau khi hung thủ biết được tiếp tục làm hại tiểu thư!”



“Đúng, lo lắng của người rất chu toàn.”



Bỗng trong phòng vang lên tiếng la sợ hãi của Tiểu Lượt “Cha, nương … đừng a!”




Thiên Du cùng Dung bà ngoại chạy vào.



Thiên Du ngồi bên giường, cầm hai tay giơ lên của Tiểu Lượt, nhàng vỗ về gương mặt bất an của nàng, dỗ dành “Đừng sợ, đừng sợ, có chuyện gì, Du ca ca bảo vệ muội, ai có thể thương tổn muội, ngoan, ngủ .”



Tiểu Lượt còn bất an nữa, nắm chặt tay của Thiên Du, để trước ngực, mi nhíu chặt cũng dần buông lõng, khóe miệng cong lên ý cười, thào “Ca, muội phải về nhà,….huynh dẫn muội về nhà …”




“Xảo muội muội, muội an tâm, huynh dẫn muội về nhà.” – Thiên Du giọng .



Dung bà ngoại đưa Thiên Du cái khăn ướt, để Thiên Du lau mồ hôi lạnh trán Tiểu Lượt.



“Những năm gần đây, tiểu thư luôn gặp phải ác mộng này. Du thiếu gia, mỗi lần ta thấy bộ dạng này của tiểu thư, lòng ta liền thấy bất an, lão cảm thấy có bất trắc gì đó xảy đến với tiểu thư.”



“Dung bà ngoại, người an tâm, sau này ta dùng sinh mạng của mình để bảo vệ nàng, để cho nàng gặp bất cứ tổn thương nào nữa,”



“Du thiếu gia, có thể gặp lại thiếu gia tốt, nếu ta cũng biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu nữa.” Dung bà ngoại nhìn nhìn Tiểu Lượt, tâm liền nhảy lên “Đúng rồi, Du thiếu gia, tiểu thư lần này bị thương, có phải là hung thủ….”



“Bà ngoại, đừng suy nghĩ nhiều, người cũng dày vò đêm, mau về nghỉ ngơi , ta chăm sóc cho nàng.”



Dung bà ngoại nhìn hai người, như gỡ được gánh nặng xuống, thở ra hơi, ra cửa phòng.