Xanh Xanh Góc Trời

Chương 23: Ngoại truyện (2): Khánh




Chắc những năm cấp hai của tôi có thể tóm gọn bằng một câu hỏi: mắc gì cái thằng Minh cứ ghét ghét mình thế nhỉ?

Cái lý do nó ghét tôi là một bí ẩn.

Còn lý do tôi ghét nó thì rõ hơn ban ngày: thằng thanh niên nghiêm túc!

Không, cũng không hẳn là nghiêm túc. Đúng hơn thì tôi cảm giác nó cứ ra cái vẻ đứng đắn, không thèm tham gia vào những trò vui của đám con trai trong lớp. Thời điểm mà tôi "trổ mã" đẹp trai nhất cái trường cấp hai, thể thao hay học tập đều xuất sắc cả, tôi lại phải chia đôi "spotlight" cho Minh - một đứa mọt sách và nhạt nhẽo đúng nghĩa. Thời điểm mà tôi có tiếng là đào hoa và làm cho bao nhiêu bạn nữ chết mê thì luẩn quẩn trong đầu tôi vẫn là câu hỏi thằng kia có sức hút gì mà số lượng người theo đuổi cũng không kém.

- Minh không bao giờ nói về con gái theo cái cách mà các cậu kể "chiến tích" tán tỉnh đâu!

Lý do gì mà nhảm nhí dữ? Mỗi khi tôi khiêu khích và đem một thứ nào đó ra "lòe" với Minh, tôi chẳng nhận được gì ngoài một cái nhìn thờ ơ. Duy chỉ có một lần, dường như nó cũng chán cái bản mặt tôi lắm rồi, liền đáp lại gọn ghẽ:

- Quan trọng đến thế cơ à?

Một câu hỏi của nó âm vang trong đầu tôi bằng muôn vàn tự vấn.

Việc hơn thua thực sự quan trọng tới thế cơ à?

Việc có bao nhiêu đứa con gái có cảm tình với mình lại quan trọng tới thế cơ à?

Tất cả đều chẳng để làm gì cả. Đi qua những mối tình chóng vánh, khi nghe người ta nói về những rung động đẹp đẽ và màu nhiệm, tôi chẳng có cảm xúc gì. Chẳng hiểu được thế nào là từng cung bậc thăng trầm mà tôi vốn nghĩ chỉ có trong sách truyện. Chẳng hiểu được thế nào là bâng khuâng, thao thức tương tư mà người ta thường mô tả trong các thước phim.

Cho đến một ngày...

"Trương Diệp Chi".

Tôi không thể định hình rõ là mình bị ấn tượng bởi cái gì nhất.

Từ khi cái tên đó xuất hiện trong danh sách top ba với một điểm số sát sao với tôi và Minh?



Từ khi dáng dấp tự tin và thanh thoát ấy bước lên bục tuyên dương?

Từ khi nụ cười sáng bừng hơn cả nắng mai ấy làm ngày thu càng thêm rực rỡ và bâng khuâng như muôn vàn áng thơ mà tôi vốn không thể nhớ nhưng lại ngân vang trong đầu óc mỗi lần nhìn?

Trước kì thi phân loại, tôi đã tưởng tượng đến viễn cảnh làm thế nào để gây ấn tượng với nàng khi cùng học chung lớp, làm thế nào để không chỉ mình có nhiều cơ hội tương tác mà còn hạn chế những "vệ tinh" khác có cơ hội chinh phục,...

Nhưng người tính không bằng trời tính. Nhìn thấy kết quả thi phân loại và danh sách lớp, tôi hoảng hồn khi không thấy sự xuất hiện của Chi. Cả Minh nữa. Chưa bao giờ việc được điểm cao hơn Minh lại khiến tôi rơi vào hoang mang hơn lúc này. Hỏi đứa thi cùng phòng với Chi, tôi mới biết một chuyện:

- Hình như bạn ấy bỏ hẳn một tờ đề thì phải.

Rất ra gì và này nọ!

Nhưng hình như ông trời như muốn nói với tôi rằng "ta thấy niềm đau của con chưa đủ dài", muốn tôi phải đi qua muôn vàn kiếp nạn để khổ tận cam lai, nên không những cho Minh và Chi cùng lớp, mà còn cho hai đứa đến với nhau.

Không ai khác, lại là Minh! Vũ. Đăng. Minh!

Nhìn lại thì, tôi không có cách nào để phân tích cặn kẽ những "khủng hoảng" mình đã đi qua trong giai đoạn hai người là một đôi. Không gì có thể diễn tả nổi sự cay đắng khi Chi gật đầu đồng ý lời tỏ tình của Minh trên cái sân khấu mà tôi chỉ có thể đứng dưới và ngước xem. Dù cũng "khoái" vì phát hiện ra Minh vốn không phải coi nhẹ mình, mà ngược lại, ghen tị và ngưỡng mộ mình chẳng kém, nhưng chuyện của nó với Chi vẫn khiến tôi không thể nguôi ngoai bực tức trong một thời gian sau đó. Tôi tự nhủ trong lòng rằng mình thừa sức đối xử với Chi tử tế hơn nó.

Ai bảo "yêu là chết ở trong lòng một ít"?

Ừ thì biết là Xuân Diệu rồi, nhưng mà...

Là "ít" dữ chưa?

- Tao với mày vẫn sẽ làm bạn. - Tôi quay sang nói với Minh. - Nhưng tao không muốn nghe gì về Chi từ mày hết, kẻo lại ăn đấm đấy.

Dọa nó như thế, nhưng tôi thừa hiểu là mình có làm gì Minh thì cũng không thể khiến nó đau hơn cảm giác áy náy trong lòng. Nước đi tỏ tình Chi của nó, đúng là xuống thẳng lòng đất! Còn nước đi trót cảm nắng bạn thân Chi của nó, thì thực sự là phải đến hẳn lõi của hành tinh! Không chỉ đau khổ cho sự chua chát của tôi, của Chi, mà tôi còn bận lòng cả cho tình thế tiến thoái lưỡng nan của Minh nữa.



Nhưng những khủng hoảng cảm xúc trong lòng tôi không thể bằng một phần dữ dội so với giai đoạn khi Minh và Chi chia tay. Lúc mà nàng có đủ lý do ghét người yêu cũ một cách triệt để, lúc mà tôi ngạo nghễ trở thành tân binh xuất sắc nhất của mùa giải bóng rổ mà đội mình vô địch, lúc mà con đường đi vào tim nàng có vẻ rộng mở và nhìn thấy được tương lai, tôi lại mất sạch tự tin. Vì dù sao, tôi cũng chẳng thể nào biết được vị trí của mình trong lòng người kia.

Lỡ đâu, sau tất thảy những nỗ lực, tôi vẫn cứ thất bại thì sao? Kiêu hãnh như thế, tự tin như thế, lỡ người ta chẳng buồn ngó tới tôi thì sao? Bề ngoài tôi vẫn trưng ra một bộ mặt điềm nhiên, nhưng sâu trong lòng là sự chênh vênh và ngổn ngang dữ dội.

Giây phút khóe mắt Chi long lanh khi giãi bày lòng mình, tôi mới thực sự thấu tỏ được, hóa ra để hiểu một ai đó lại khó đến như vậy.

Hóa ra, chuyện tình cảm vốn phải nỗ lực nhường ấy.

Minh hay ví cặp tôi và Chi là "kẻ tám lạng người tám trăm gram", cũng do nó cùng lớp nên thấy rõ được sự sắt đá của Chi. Nói thế cũng đúng, bởi tôi "nhờn" bao nhiêu thì Chi đều biết cách khiến tôi phải thẳng thớm hơn bấy nhiêu, tôi từng dạn dĩ bao nhiêu thì Chi cũng khiến tôi phải cảm thấy mình còn non và xanh bấy nhiêu.

Khi tôi trót thừa nhận với em rằng, bạn bè tôi hay trêu cách tôi kể về em cứ như thể là kẻ lần đầu biết yêu, dù đã trải qua vài mối tình chứ chẳng ít. Nghe xong, Chi bĩu môi:

- Câu này nghe giống như "anh chưa thấy cô gái nào đặc biệt như em" vậy đó, đúng không "trap boy" họ Đặng?

Nếu là hồi trước, chắc tôi chẳng mảy may nghĩ gì đến cái biệt danh ấy, còn giờ, tôi chỉ thấy oan ức thôi!

- Ơ anh nói thật mà.

- Còn lâu em mới tin nhé!

Hẹn hò được vài tuần, tôi mới chỉ biết làm cách nào để ôm Chi trong vòng tay và thơm lên trán em liên tục như một chú chim gõ kiến bị nghiện người yêu. Biết tôi cố gắng tìm cách để đi xa hơn một chút, Chi chẳng ngại mà thẳng thừng:

- Nụ hôn đầu tiên của em đấy, làm cho tốt vào nhé!

Khỏi phải nói, tôi run hơn cầy sấy!

Còn em vẫn nhoẻn cười, nhìn cái vẻ luống cuống của tôi một cách thích thú.

Cứ như thế này, tôi làm sao có thể thích được ai khác đây?