Như lời hứa, Tết đến Giả Khinh Huân đưa Hoán Hiểu Đan cùng Tâm Di về thăm nhà ngoại. Cô bé sau thời gian đi học đã có vô số chuyện để khoe, ngay cả sổ bé ngoan cũng đòi mang theo về cho ông bà xem.
Vốn dĩ Tâm Di đã tích cực và hòa đồng, nhưng sau nhiều tháng được tiếp xúc với nhiều người, cô bé lại càng thêm dạn dĩ và hoạt bát. May mắn so với tính cách trời sinh của Giả Khinh Huân, Tâm Di vẫn ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Lo rằng năm nay không thể đón sinh nhật bốn tuổi của Tâm Di, ông bà ngoại đã chuẩn bị sẵn một thùng quà lớn bù đắp. Quần áo, bánh kẹo cho đến đồ chơi thủ công, tuy giá trị không lớn nhưng đều chất chứa bao yêu thương của người gửi tặng.
Mà Tâm Di vẫn luôn trân trọng từ những thứ nhỏ nhặt nhất, kể cả được tặng một cành hoa cũng sẽ vô cùng vui vẻ.
Một tuần sau kỳ nghỉ Tết, buổi tối Tâm Di bị sốt do đi tiêm chủng, sau khi uống thuốc và dán hạ sốt, cô bé cũng đi ngủ không còn mè nheo do khó chịu trong người nữa.
Đến khoảng tám giờ tối, Giả Khinh Huân nấu cháo cho Tâm Di xong trở về phòng ngủ định kiểm tra thử. Vừa mở cửa, từ xa anh đã thấy Hoán Hiểu Đan nằm xoay lưng về hướng này, cánh tay nhỏ của Tâm Di lại gác trên cổ cô lúc lắc đung đưa.
Phát hiện Tâm Di đã dậy, Giả Khinh Huân vừa bước đến gần vừa gọi: “Tâm Di.”
Quả nhiên, Tâm Di lập tức nhướng người ngước đầu nhìn lên, tuy vẻ mặt vẫn còn chút bơ phờ nhưng đã tươi tỉnh hơn nhiều.
Giả Khinh Huân đến gần ngồi lên giường, Hoán Hiểu Đan ôm Tâm Di nhấc con gái qua phía anh. Cô bé vui vẻ phát ra tiếng cười, cả người loạng choạng nhào vào lòng anh.
Ôm con gái trong tay, Giả Khinh Huân sờ mặt và tay chân Tâm Di kiểm tra nhiệt độ. Liếc sơ một cái, Hoán Hiểu Đan cũng thừa biết anh vẫn còn sót con gái như thế nào.
Chẳng là lúc ở bệnh viện, trước khi vào tiêm ngừa Tâm Di đã mít ướt lấy lòng cảm thương của cha mẹ, nhưng trái với thái độ kiên nhẫn dỗ dành của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan vẫn không chút mềm lòng.
Kết quả vì rầy Tâm Di khóc lóc không ngoan, Hoán Hiểu Đan đã bị Giả Khinh Huân trừng mắt bặm môi oán trách.
Buổi chiều Tâm Di đã có ăn một chút cơm, nhưng vì lo con gái sẽ đói nên Giả Khinh Huân nấu thêm cháo loãng cho cô bé ăn lót bụng trước khi ngủ.
Vừa được đặt vào bàn ăn, Tâm Di đã tự giác cầm muỗng múc ăn, kể cả khi Giả Khinh Huân có ý muốn đút cũng bị cô bé đẩy tay ra.
Hoán Hiểu Đan tuy không ăn nhưng cũng theo cha con Giả Khinh Huân ra bàn ngồi.
Qua một hồi yên lặng, Hoán Hiểu Đan ngồi đối diện chỗ Giả Khinh Huân, chợt chủ động mở lời: “Khinh Huân, ban nãy ông ngoại anh gọi điện, nói rằng hôm sinh nhật Tâm Di muốn chúng ta đưa con bé về.”
Ánh mắt của Giả Khinh Huân hướng về phía Tâm Di ngồi đầu bàn hình chữ nhật, giọng điệu tỏ rõ sự cự tuyệt: “Hôm đó anh có kế hoạch khác rồi.”
Hoán Hiểu Đan bình thản tựa lưng ra sau ghế, nhẹ nhàng tiếp lời: “Nhưng con gái anh cũng đã tự đồng ý rồi.”
“Hả?” Giả Khinh Huân ngạc nhiên nhìn qua Hoán Hiểu Đan, thấy cô không giống như đang viện cớ, anh lập tức quay lại nhìn Tâm Di, nghiêm túc tra hỏi: “Sao chưa hỏi ý cha mà con đồng ý?”
“Tại vì ông bà cố nói chuẩn bị quà sinh nhật cho con… ông bà cố nói nhớ con nữa.”
Nghe Tâm Di giải thích, Giả Khinh Huân vẫn chưa hài lòng mà buộc miệng cằn nhằn: “Ai có quà cho con thì con theo người đó à? Sau này chưa hỏi ý cha thì không được đồng ý bất kỳ chuyện gì với ông bà, nhớ chưa?”
Tông giọng của Giả Khinh Huân có hơi nghiêm hơn so với bình thường, kết quả dọa Tâm Di bỏ ăn cúi mặt.
Trước động thái của con gái, Giả Khinh Huân chớp mắt đã vội xuống nước. Anh chồm người đến bế Tâm Di, cô bé liền bật khóc đầy ấm ức.
Cuối cùng, Giả Khinh Huân vẫn phải chịu thua.
Sinh nhật của Tâm Di rơi vào cuối tháng ba, sáng sớm vừa thức dậy cô bé đã háo hức lấy bộ váy do bà ngoại tự may đã tặng trước đó ra mặc.
Chiếc váy trắng liền thân chân xòe, phía sau lưng được đính nơ lớn, mẹ Hoán Hiểu Đan còn chuẩn bị kèm theo một chiếc kẹp tóc hình nơ lớn cùng màu cho Tâm Di.
Sau khi uốn tóc cho Tâm Di, Hoán Hiểu Đan buộc nửa đầu rồi kẹp nơ lên cho cô bé. Điệu đà xong, Tâm Di liền hớn hở đi tìm Giả Khinh Huân để khoe.
Lúc Hoán Hiểu Đan ra khỏi phòng, Giả Khinh Huân đang ngồi xổm trên sàn chụp hình cho Tâm Di. Cô bé đứng bên cửa sổ sát trần, toàn thân vì sợ mà bất động, nụ cười nhe răng cũng vô cùng miễn cưỡng.
Hoán Hiểu Đan bất giác mỉm cười, đến ghế ngồi đợi cha con anh.
Có điều, khi Hoán Hiểu Đan chuẩn bị ngồi xuống, va vào tầm mắt cô là màn hình máy tính bảng đang được đặt trên bàn.
Hoán Hiểu Đan tiện tay cầm lên xem, chớp mắt cảm xúc trong lòng đã lắng xuống. Ngập ngừng một hồi lâu, cô mới chậm rãi kéo xem bài viết được đăng tải, cuối cùng là dừng lại ở bút danh người viết bài – chủ biên tập Helen.
Từ một đứa con gái mang danh giết cha, lại có thể trở thành tấm gương vượt qua nghịch cảnh. Dù không biết là thật lòng hay miễn cưỡng vì con trai và cháu nội, nhưng oán hận giữa Hoán Hiểu Đan với mẹ Giả Khinh Huân, có lẽ cũng đã đến lúc nên hoàn toàn kết thúc.
Giữa lúc Hoán Hiểu Đan thẫn người suy nghĩ, Tâm Di bất ngờ nhào đến ôm chân cô, Giả Khinh Huân cũng bước đến ngồi xuống bên cạnh.
Hoán Hiểu Đan tắt màn hình máy tính bảng đẩy sang một bên, Tâm Di bám chân trèo lên ngồi trên đùi cô, không vui mách: “Mẹ ơi, cha chụp hình xấu quá!”
Tâm trạng vốn đang trầm lắng, nghe con gái nói xong Hoán Hiểu Đan không nhịn được phì cười, kể cả Giả Khinh Huân cũng phá lên cười thành tiếng.
Hoán Hiểu Đan bỗng ôm chặt lấy Tâm Di trong lòng mình, cảm xúc ấm áp nơi đáy tim trào dâng, cô khẽ nhỏ giọng thì thầm: “Tâm Di à, cảm ơn vì con đã xuất hiện.”
Nghe được những gì Hoán Hiểu Đan nói, Tâm Di khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô. Riêng Giả Khinh Huân chợt nghiêng người qua, giang rộng hai cánh tay ôm siết lấy cô và con gái trong vòng tay mình.
Tuy từ lúc xem được bài báo do mẹ Giả Khinh Huân viết, anh không hề nhắc đến nhưng có lẽ cũng đã có suy nghĩ tương tự như Hoán Hiểu Đan.
Sau cùng, gia đình vẫn sẽ là gia đình.
Và Giả Khinh Huân cũng đã thực hiện được lời hứa của năm mười bảy tuổi, bù đắp cho Hoán Hiểu Đan một gia đình hạnh phúc.
Hơn hết, anh còn mang đến một thiên thần cứu rỗi, cùng nhau dùng sự chân thành chữa lành trái tim chất chứa đầy tổn thương cho cô.
Hoán Hiểu Đan tựa người vào cơ thể Giả Khinh Huân, bao nhiêu sức nặng đều đổ dồn lên anh. Do không có tay chống đỡ, phút chốc anh đã bị cô cùng Tâm Di đè lên người.
“A… đè nhẹp cha rồi!”
Giả Khinh Huân vừa mới thốt lên một tiếng, Tâm Di lập tức vui vẻ cười hắc hắc, thân thể nhỏ nhắn nhanh nhẹn trèo nằm lên lưng Hoán Hiểu Đan, tiếp sức cho cô chèn ép anh nằm dưới cùng.
Nằm chồng lên nhau lần lượt là Tâm Di, Hoán Hiểu Đan rồi đến Giả Khinh Huân, mặc dù miệng than thở nhưng anh lại luôn tươi cười đón nhận sức nặng đè trên mình.
Sức nặng của tình yêu, sức nặng càng chồng chất, tình yêu càng sâu đậm.
Sóng gió càng cách trở, tình yêu càng bền lâu.