Mẹ Hoán Hiểu Đan và ông ngoại Tâm Di đón tiếp người nhà Giả Khinh Huân, đưa họ đi tham quan vườn hoa sau tiệm hoa và khu vực xung quanh.
Trong khoảng thời gian đó, Hoán Hiểu Đan vẫn đang bận rộn sắp xếp lại công việc ở tiệm hoa trước khi chuyển đến nơi khác.
Giữa lúc Hoán Hiểu Đan đứng ngẩn người trong quầy thu ngân của tiệm hoa, Giả Khinh Huân từ cửa sau bước vào, từ xa đã âm thầm quan sát dáng vẻ suy tư của cô.
Giả Khinh Huân bước đến sau lưng Hoán Hiểu Đan, chống hai tay lên thành quầy bao vây cô từ mọi phía. Anh nghiêng đầu nhìn cô, không ngần ngại hỏi thẳng: “Vẫn đang suy nghĩ chuyện hồi nãy sao?”
Hoán Hiểu Đan vẫn nhìn thẳng về trước, có chút miễn cưỡng gật đầu.
Trái ngược với thái độ có phần lo lắng của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân lại vô cùng bình thản, còn nhiệt tình gợi ý.
“Ngày trước họ nhiều lần xua đuổi em, bây giờ phải đích thân đến tận nơi xin dâu, nhân cơ hội em trả thù đi, muốn gì thì đòi nấy, không cần nể mặt ai.”
Nghe Giả Khinh Huân nói, Hoán Hiểu Đan không nhịn được ngoái đầu nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi: “Họ là người nhà của anh đó, anh có thể đừng tính toán như vậy được không Giả thiếu gia?”
Giả Khinh Huân cười khẩy nửa miệng: “Anh sống vậy quen rồi.”
Hoán Hiểu Đan bất lực thở ra một hơi, một hồi sau mới bình tĩnh giải thích: “Thật ra… em muốn lấy anh, nhưng chưa từng có suy nghĩ sẽ trở thành con dâu của nhà anh. Hơn nữa, chúng ta hiện giờ mới tái hợp, cuộc sống chỉ mới bắt đầu lại, em chưa nghĩ đến chuyện tổ chức hôn lễ.”
“Họ sợ không được nhận cháu thôi.” Giả Khinh Huân vùi mặt vào vai Hoán Hiểu Đan, ẩn ý nhắc: “Chuyện chúng ta muốn, không ai có thể cản trở. Chuyện chúng ta không muốn, không ai có thể ép buộc.”
Hoán Hiểu Đan hoàn toàn hiểu ý của Giả Khinh Huân, bởi tuổi trẻ yêu đương ngông cuồng kia, cả hai đã vượt qua mọi cấm cản để đến bên nhau.
Chướng ngại, cũng chỉ là ngọn sóng đẩy mối tình này tiến xa thêm.
Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, Tâm Di ngồi một góc bàn chăm chú ăn uống trong im lặng, sự chú ý của người lớn lại đổ dồn về phía cô bé.
Trông thấy Tâm Di ăn rau củ còn nhiệt huyết hơn cả ăn thịt cá, ông ngoại Giả Khinh Huân ngồi bên cạnh chậc lưỡi khen ngợi: “Tâm Di ăn giỏi quá, không kén món gì cả, ai như cha con lúc nhỏ…”
Nghe đến đây, bầu không khí trên bàn ăn có hơi kỳ lạ, ngay cả Tâm Di cũng nhướng mắt khó hiểu nhìn qua ông cố.
Hoán Hiểu Đan lén nhìn trộm phản ứng của Giả Khinh Huân, biểu cảm anh bất mãn nhưng không đáp trả, cô buồn cười quay mặt đi.
Nhưng đúng lúc này, lọt vào tầm mắt của Hoán Hiểu Đan là dáng vẻ khiêm nhường của mẹ Giả Khinh Huân. Ánh mắt bà lộ rõ sự buồn bã hướng về Tâm Di, điều này cũng không quá khó hiểu, bởi đến hiện tại, cô bé vẫn sợ hãi tránh xa bà.
Có lẽ sau hai lần thất bại trước Hoán Hiểu Đan, bị con trai và cháu nội lạnh nhạt xa cách, mẹ Giả Khinh Huân cũng đã buông bỏ cái tôi của bản thân xuống.
Nếu có cơ hội, Hoán Hiểu Đan chắc chắn sẽ giúp bà ấy làm hòa với con cháu. Còn muốn cô cùng người nhà Giả Khinh Huân làm thân, sẽ không bao giờ được.
Gia đình vẫn sẽ mãi mãi là gia đình, nhưng tổn thương đã gây ra, cũng sẽ mãi mãi không thể lành lặn.
Bẵng qua vài ngày, Hoán Hiểu Đan cùng Tâm Di cũng chính thức chuyển đến chỗ Giả Khinh Huân. Lúc ra xe chia tay, cô bé nhõng nhẽo ôm ông bà ngoại khóc một lúc lâu.
Sau này, tiệm hoa cùng vườn hoa kia sẽ được mẹ Hoán Hiểu Đan và ông ngoại Tâm Di quản lý, Hoán Hiểu Đan sẽ quay lại chốn cũ lập nghiệp lại từ đầu. Tuy có chút tiếc nuối, nhưng nếu có điều kiện, cô nhất định sẽ thường xuyên đưa con gái về “quê ngoại”.
Ngồi trên xe rời đi, khoảng cách từ từ xa dần, Hoán Hiểu Đan dõi theo mẹ và ông ngoại Tâm Di vẫn đứng trước tiệm hoa vẫy tay chào tạm biệt, nhất thời trong cô lại dâng trào những cảm xúc khó nói.
Hoán Hiểu Đan vẫn luôn mơ hồ về cuộc đời của chính mình, không xác định được mục tiêu và đích đến. Nhưng giờ đây cô đã hiểu, ánh sáng dẫn lối nơi đâu, cô sẽ đi về nơi đó.
Xe di chuyển được một lúc, Hoán Hiểu Đan nhìn qua Tâm Di bên cạnh, cô bé yên lặng ngồi ngắm đường xá bên ngoài cửa sổ.
Thấy con gái trầm ngâm, Hoán Hiểu Đan lên tiếng lay chuyển sự chú ý: “Tâm Di à, từ nay không có ông bà ngoại bên cạnh, cha mẹ cũng phải đi làm kiếm tiền nên không thể trông con, con đến trường đi học để có bạn chơi cùng được không?”
Nghe hỏi, Tâm Di quay ngoắt qua nhìn Hoán Hiểu Đan, mặt mũi cô bé vẫn còn ửng đỏ do trận khóc vừa nãy. Đáp lại lời cô, cô bé dứt khoát lắc đầu từ chối.
“Con không chịu đâu, con chỉ muốn ở nhà thôi.”
“Nhưng cha mẹ đều bận đi làm, đâu thể ở nhà với con.”
Tâm Di nghĩ ngợi một chút, sau đó nhanh nhẹn gợi ý: “Vậy mẹ sinh em… rồi em ở nhà với con.”
Nghe được lời này từ Tâm Di, Hoán Hiểu Đan có chút bất lực, câm nín nhìn lên phía Giả Khinh Huân đang lái xe.
Thông qua gương chiếu hậu, Giả Khinh Huân bật cười chen vào: “Vài năm nữa em mới ra đời, giờ chỉ có một mình con thôi. Đợi khi nào sắp xếp được thời gian, cha đưa con với mẹ đến trường xem thử, nếu con không thích thì chúng ta tính cách khác được không?”
“Dạ được.”
Thấy Tâm Di nhanh chóng đồng ý lời đề nghị của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan không nhịn được càm ràm: “Cha con nói gì con cũng chịu, bây giờ hết nghe lời mẹ rồi phải không?”
“Nhưng mà… cha lớn nhất mà.”
Hiểu ý Tâm Di đang muốn nói Giả Khinh Huân lớn nhất trong gia đình ba người, thế nhưng lại càng khiến Hoán Hiểu Đan không cam tâm: “Mẹ cũng lớn bằng cha mà.”
“Không phải đâu.” Tâm Di kiên quyết lắc đầu xua tay phủ nhận: “Mẹ gọi cha bằng anh mà, cha lớn hơn mẹ.”
Hoán Hiểu Đan buồn cười, chốt lát không thốt nên lời, bởi cô không biết nên phải giải thích từ đâu để cô bé hiểu. Cuối cùng, cô buộc phải đưa ra hạ sách: “Vậy nếu cha gọi mẹ là chị thì mẹ lớn nhất phải không?”
Tâm Di còn chưa kịp đáp, Giả Khinh Huân đã nghiêm túc phản hồi: “Anh từ chối!”