Xâm Lấn

Chương 4




Lâm Uyển từng xem một số cảnh đánh nhau trên phim.

Những trận chiến ấy luôn thiên biến vạn hoá rất đỗi tuyệt vời.

Hai bên không ngừng tung đòn, lúc mào đầu và trong quá trình còn phải dừng lại phát biểu chút cảm nghĩ về nhau.

Nhưng trên chiến trường thực sự, Lâm Uyển phát hiện mọi chuyện diễn biến rất nhanh.

Gần như ngay khi Nghê Tễ nói xong câu kia là cánh tay cô đã cảm nhận được cơn đau do bị dao rạch.

Lâm Uyển ôm lấy tay mình.

Bị thương rồi, đau quá!

Dù cho nơi đó hoàn toàn không có vết thương nào nhưng cảm giác trầy da chảy máu lại rõ mồn một.

Cơn đau xúc tu cảm nhận được đã truyền sang cô một cách nguyên vẹn.

Bây giờ cô đã biết Nghê Tễ không nói suông hòng dọa mình.

Nếu người lính gác kia vung dao chặt đứt một xúc tu thì cô cũng sẽ cảm nhận rõ cơn đau bị chặt mất một cánh tay.

Xúc tu đang quấn lấy cá voi sát thủ hơi nới lỏng ra vì đau đớn.

Con cá khổng lồ có thân hình trơn trượt nắm chuẩn thời cơ giãy giụa rồi bơi đi.

Vừa lấy lại tự do là anh đã lao thẳng tới chỗ Lâm Uyển với tốc độ nhanh đến không tưởng.

Cái đuôi cá săn chắc quẫy lên quất mạnh một cái khiến cơn sóng cả trờ tới chỗ cô.

Dù đang ở dưới biển song cơn sóng có sức mạnh khôn cùng này vẫn khiến người ta kinh hãi.

Nếu ai đó bị cái đuôi cọ phải với lực lớn như vậy thì chắc sẽ bay đầu ngay lập tức.

Lâm Uyển không biết nếu mình chết ở đây, chết trong biển tinh thần của Nghê Tễ thì thân xác bên ngoài sẽ ra sao.

Chưa có ai dạy cô chuyện này.

Nhưng có vẻ như cô thuộc về thế giới tinh thần từ thuở lọt lòng nên trong quá trình chiến đấu nguy hiểm tột cùng, cô nhanh chóng quen dần với mọi thứ.

Làn nước biển dào dạt quanh cô cất giấu vô vàn hạt bụi ký ức của người lính gác kia.

Chúng vô cùng nhỏ nhoi, chẳng qua chỉ là những hạt bụi rải rác trong biển khơi cuộn trào.

Nhưng lại bị Lâm Uyển nhạy bén nắm bắt được.

Cô túm lấy những hạt bụi đó để nhìn lén suy nghĩ người chiến sĩ kia thông qua chúng, nhờ đó mà phán đoán được chiêu tấn công của anh và tránh né những đòn hiểm đó trong gang tấc.

Một lực đánh khổng lồ sượt qua mặt Lâm Uyển, tuy cô tránh kịp lúc nhưng cơ thể lại bị cơn lốc mạnh mẽ cuốn văng ra xa.

Lâm Uyển lăn lộn trong biển một cách chật vật.

Trời đất quay cuồng không rõ đâu là trên đâu là dưới, khắp nơi đều tràn ngập những mảnh vụn lơ lửng hóa thành bong bóng ký ức.

Trong mỗi bong bóng đều có vô số khuôn mặt xa lạ.

Lâm Uyển ngoái đầu nhìn chúng trong lúc lăn lộn.

Dưới đáy biển tối tăm, có một đôi mắt màu tím nhạt rực sáng như hai ngọn lửa giá băng bùng cháy giữa lòng biển sâu.

Đó là cặp mắt của gã cá voi sát thủ kia, anh đang đuổi sát cô.

Đôi mắt tím không ngừng truy đuổi Lâm Uyển, nhanh đến nỗi gần như để lại một vệt sáng tím. Thể tinh thần to ngang một con quái vật khổng lồ của Nghê Tễ nhanh chóng tiến lại gần.

Lâm Uyển rất đỗi ngạc nhiên.

Rõ ràng người này đang mang vô số vết thương đã bị tra tấn, vừa đau đớn kiệt quệ, vừa suy nhược tinh thần.

Ấy thế mà anh vẫn có thể tinh thần mạnh mẽ đến vậy, vẫn tung ra đòn tấn công uy lực nhường ấy.

Không phải là Lâm Uyển chưa thấy lính gác bao giờ.

Trong Tháp Trắng có vô số lính gác mặc quân phục, đeo súng xung điện bên hông, ngày ngày phấn chấn lượn tới lượn lui.

Cái đám cường tráng ấy hễ trông thấy hướng đạo là vội vã xun xoe như công đực xòe đuôi.

Nhưng thể tinh thần của họ lại dịu ngoãn nghe lời, thế giới tinh thần của bọn họ nhỏ đến mức vừa liếc mắt đã thấy ngay điểm cuối.

Không giống con cá này.

Đây là người lính được tôi rèn chốn vực sâu và đầm lầy, là hùng binh ngày ngày vật lộn với bọn quái vật trong khu ô nhiễm.

Là chiến sĩ bước ra khỏi chiến trận đẫm máu với vô vàn vết thương.

Luôn chiến đấu quyết liệt tàn nhẫn, bất chấp tất cả như không màng sống chết.

Nếu đây là thế giới thật thì Lâm Uyển không phải là đối thủ của người lính gác này.

Nhưng ở đây, trong thế giới tinh thần, Lâm Uyển nghĩ mình sẽ không thua.

Trong thế giới tinh thần được dựng xây bằng ý chí, thân xác chính là thể tinh thần do ý chí ngưng tụ mà thành. Ở đây, xưa nay cô chưa từng rơi vào thế yếu.

Thậm chí cô còn cảm thấy càng đánh lâu, mình lại càng mạnh mẽ hơn.

Tránh đòn linh hoạt hơn, quan sát nhạy bén hơn, từ từ học được cách khống chế hết thảy.

Tựa như có thứ gì đó dần dần thức tỉnh, đám xúc tu cũng theo đó mà bắt đầu chộn rộn.

Những xúc tu lúc trước luôn bị Lâm Uyển khống chế bỗng to lên.

Ở một chốn không ai hay biết, chúng hưng phấn và kích động, liên tục biến thành thực thể chui ra khỏi lòng đất.

Nhờ dòng nước trợ giúp, Lâm Uyển nhanh chóng lùi ra sau, thấy con cá voi khổng lồ có hai màu trắng đen đan xen cuối cùng cũng bị đám xúc tu quấn lấy lần nữa.

Chúng thít chặt cổ tay, đuôi cá và cơ thể đen bóng của anh rồi kéo ra nhiều hướng khác nhau.

Sau khi hò reo, chúng lại đồng tâm hiệp lực lật ngửa loài thú dữ đại dương này rồi kéo thẳng xuống đáy biển sâu.

Người lính gác nửa người nửa cá voi giãy giụa cật lực, quật nát những loài thủy sinh mềm mại và vô số san hô xinh đẹp khắp nơi.

Đám xúc tu lần lượt quấn lấy Nghê Tễ, ấn anh xuống đáy biển gồ ghề đá ngầm.

Lâm Uyển đứng lơ lửng trong biển, nhìn con cá voi kia bị đám xúc tu trói chặt hai tay ấn xuống đáy biển.

Thân hình cường tráng chỉ giãy giụa thêm hai cái, sau đó nhanh chóng bỏ cuộc, để mặc đám xúc tu từ từ bao phủ khắp người anh.

Dường như đám xúc tu vừa tìm thấy món bảo bối kỳ lạ gì đó. Chúng rờ rẫm khắp nơi, còn nhiều lần luồn vào mái tóc đen của người lính gác vò rối nó.

Con cá kia - cũng chính là người lính gác - không hề chống cự.

Anh cam chịu số phận nhắm chặt đôi mắt tím thẫm rực rỡ kia lại, đến khi mở ra thì ánh sáng trong mắt đã lịm tắt, quay về màu đen thông thường.

Anh bị xúc tu quấn khắp người.

Sau khi làm bộ đã cố gắng chống cự hết sức bèn thây kệ đời đẩy đưa.

Như thể Lâm Uyển đã giành thắng lợi trong trận chiến này.

Song cô cứ thấy có gì đó không ổn lắm.

Có vài khoảnh khắc, cô biết chắc người lính gác này có cơ hội chém đứt một hai xúc tu của mình.

Thậm chí cô còn nghiến răng chuẩn bị tâm lý chịu đựng cơn đau ập tới.

Nhưng chúng lại không xảy ra, lưỡi dao bén ngót kia luôn dừng lại ngay thời khắc ấy.

Nó hàm chứa những cảm xúc mà Lâm Uyển không kịp lý giải kỹ càng.

Đáy biển đẹp đẽ mà bí ẩn đã bị xáo trộn hoàn toàn bởi trận chiến vừa rồi.

Những mảng san hô đẹp đẽ bị đè gãy, rong biển mềm mại bị nghiền nát, đám nghêu biển đủ mọi hình dáng khác nhau bị bóp lòi khỏi vỏ.

Đây là thế giới cấu thành bởi tinh thần lính gác. Những thứ rách nát và bất ổn kia lần lượt hóa thành bong bóng ký ức.

Vô số bong bóng ký ức bay lên khỏi đáy biển, tản ra tứ phía, trôi nổi khắp nơi.

Để mặc kẻ xâm lấn là Lâm Uyển đọc chúng.

Nơi này chỉ là rìa ngoài cùng của thế giới tinh thần, nếu đi sâu vào trong sẽ thấy vô vàn san hô trùng điệp và cung điện ẩn dưới lòng đất có thể thăm dò.

Bởi chúng che giấu kho báu thần bí vô ngần và đã mất đi người bảo vệ duy nhất nên không thể không mở rộng cửa nghênh đón kẻ xâm lấn.

Lâm Uyển có thể đi vào đó tìm tòi, ngắm nghía, sắp xếp, thậm chí là tùy tiện phá hủy.

Nhưng cô biết mình không cần bước vào đó, bởi câu trả lời mà cô muốn tìm đã hiển hiện trước mắt.

Lâm Uyển lơ lửng giữa đám bong bóng trôi tứ tán.

Cô thấy vô số hình ảnh được ký ức Nghê Tễ lưu giữ.

Những quái vật dữ tợn, những binh lính nhuốm máu, và vô số xác chết...

Cô hướng mắt về phía con cá voi sát thủ đang bị trói nghiến.

Chàng trai ấy cũng đang ngước lên nhìn cô qua đám xúc tu chồng chéo.

Giống như chờ đợi một kết cục.

Hóa ra mọi chuyện đều là âm mưu của anh, Lâm Uyển thình lình ngộ ra hết thảy.

Đây là kế hoạch của Nghê Tễ, cũng là canh bạc của anh.

Mà Lâm Uyển là một phần của kế hoạch đó.

Và cái giá của canh bạc này chính là mạng sống của anh.

Người này đối xử tàn tệ với bản thân quá! – Lâm Uyển nghĩ.

Để thoát khỏi tình cảnh ngặt nghèo, anh dám đặt cả tính mạng mình lên bàn cược.

Những gì Lâm Uyển đang nhìn thấy trước mắt là thứ anh chịu giao ra, chịu để người khác xem.

Mà dù biết mọi chuyện đều là kế hoạch của anh, sau khi nhìn thấy mọi thứ, cô cũng không thể không chọn lựa.

Từng bong bóng lớn nhỏ lần lượt hiển hiện trước mắt Lâm Uyển.

Cô nhìn thấy vô số khuôn mặt của người lính gác này trong quá khứ.

Có tươi cười, cũng có đau đớn, có đẫm máu tức giận, cũng có nguy hiểm chết người.

Không giống với bây giờ, khuôn mặt của chàng trai đang bị ấn xuống đáy biển sâu trông rất đỗi vô hồn u ám, buông trôi số phận.

***

Ngoài thao trường ngày càng có nhiều lính gác rảnh rỗi tụ lại từ tứ phía.

Đám đông túm tụm bên nhau xem cô hướng đạo nọ bước lên tấm ván, đứng trước mặt tên tội phạm đang bị trói.

Cô vươn bàn tay trắng nhỏ nhắn, mềm mại như lá cỏ ra đặt lên vầng trán bê bết máu của tên tội phạm kia.

Chẳng bao lâu sau, tên lính gác chịu tra tấn suốt mấy ngày liền, chưa từng rên rỉ bởi bất kỳ hình thức tra tấn nào đột nhiên giãy đành đạch.

Cơ thể bị trói vào giá tra tấn lắc lư dữ dội khiến chiếc cột sắt thô cứng cũng rung lắc theo, đám xích sắt va vào nhau phát ra tiếng động lớn.

Như một con thú hoang nổi điên.

Mà cô hướng đạo kia, cô gái trẻ trung xinh đẹp kia, vẫn đứng vững trước mặt con thú dữ ấy.

Cô nhắm mắt lại, vẫn dán chặt tay lên khuôn mặt gã kia, không để gã tránh thoát.

Chỉ một lát sau, Nghê Tễ đã gục xuống như bị đánh bại.

Anh cúi đầu, cơ thể vừa giãy giụa nhũn ra, tay buông thõng mặc cho sợi xích siết chặt hơn.

- Ôi trời, đây là hướng đạo à? Hướng đạo có thể làm được chuyện này sao?

- Lính gác ở cái tầm ấy mà cũng bị ả khống chế ư?

- Chắc do tinh thần của Nghê Tễ đã ở bên bờ sụp đổ rồi, hắn bị trói trên đó mấy hôm rồi còn gì?

- Má ơi, tôi vẫn thấy khó tin quá!

Đám đông đứng xem ngạc nhiên bàn tán xôn xao.

Hướng đạo trên đài cao bỗng mở mắt nhìn quanh bốn phía rồi duỗi bàn tay còn lại ra.

Cô ấn tay mình lên hệ thống vại não - thiết bị chứa não người đang được kết nối với màn hình để trình chiếu ký ức người chết.

Trên cổ tay hướng đạo có đeo một thứ trông từa tựa đồng hồ.

Khi tay cô tiếp xúc với hệ thống vại não, màn hình trên chiếc đồng hồ kia sáng lên. Một số màn hình ảo xuất hiện, nhanh chóng hiển thị những hàng chữ sáng lập lòe.

Đây là sản phẩm có công nghệ vượt xa thời đại này, không hợp với thao trường xây bằng tường đất và kê giá kim loại xung quanh này chút nào.

- Đó là thứ gì thế?

- Mày đúng là thằng ngu thiếu hiểu biết, đó là thiết bị đầu cuối cá nhân, có thể kết nối với tất cả các thiết bị điện tử khác.

- Chỉ có di tích cổ mới có món đồ cao cấp như vậy.

- Vãi thật, thế chắc cô em này giàu chảy mỡ nhỉ?

- Nói thừa, có bao nhiêu hướng đạo nghèo hả? Họ không sánh đôi với hoàng thất thì cũng lấy quý tộc mà.

Trong lúc bọn họ thảo luận ầm ĩ, màn hình lớn cạnh giá tra tấn vẫn phát đi phát lại đoạn phim có cảnh tuyết rơi.

Một hồi lâu sau, màn hình nhấp nháy mấy cái rồi bắt đầu chiếu một đoạn phim mới.

Thoạt trông có vẻ vẫn là ở khu ô nhiễm kia.

Song góc nhìn này lại khác hẳn lúc trước.

Những tòa nhà méo mó, những phố nhỏ nhung nhúc ốc sên đen và đám bào tử khổng lồ lơ lửng trên bầu trời trong khu ô nhiễm đều hiện ra rõ ràng và chi tiết.

Như thể bị ai đó quan sát tỉ mỉ rồi ghi tạc vào đầu.

Có một đội lính đang ngồi nghỉ ngơi quanh đống lửa trại.

Hầu hết họ đều là lính gác.

Bọn họ mặc đồng phục bó sát, đeo vũ khí mang tính chất khác nhau.

Trong đám họ có một người đàn ông đeo kính nom giống nghiên cứu viên đang ngồi chính giữa, được mọi người bảo vệ. Đam Mỹ H Văn

Dù đoạn phim chỉ được phát một thời gian ngắn nhưng cũng đủ cho đám lính già xem xong âm thầm gật gù.

Họ phải công nhận rằng đội lính kia là một đội quân tinh nhuệ hiếm có được đào tạo bài bản và rất có kỷ luật.

Góc nghỉ ngơi của bọn họ được lựa rất khéo.

Nó nằm trên một khu tàn tích cao có tầm nhìn thông thoáng, trước mặt vô cùng trống trải, có thể thấy rõ bất cứ sinh vật nguy hiểm nào từ khoảng cách xa.

Thế nhưng họ vẫn bố trí một trạm gác xa xa ngoài sáng và một trạm gác ngầm dưới tán cây.

Cô lính gác phụ trách trạm gác ngầm đang dán người lên thân cây không nhúc nhích như hòa cơ thể mình vào đó.

Nếu không có hiệu ứng đặc biệt từ góc nhìn của màn hình thì người xem hầu như không thể phát hiện ra cô ta.

Quanh đống lửa, đám lính gác đang rủ rỉ trò chuyện với nhau và ăn uống bồi bổ thể lực.

Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt họ, có trẻ, và có cả già cũng.

Ngay cả trong những giây phút thư giãn như thế, những người đó vẫn luôn cầm đồ ăn bằng một tay còn tay kia buông bên hông với tư thế có thể rút vũ khí ra bất cứ lúc nào.

Đây là một đội lính đã được tôi luyện qua vô vàn thử thách, có thể ứng phó với mọi tình huống bất ngờ.

Bọn họ có sự ăn ý nhờ hợp tác với nhau nhiều năm, và có một người đội trưởng nghiêm khắc biết cách gắn kết mọi người với nhau.

- Đây, đây không phải là ký ức của nghiên cứu viên đã mất. Rốt cuộc đây là ký ức trong đầu ai?

Sĩ quan hành chính Ngô đang ngồi cạnh cửa sổ đứng bật dậy, hoang mang tiến lên trước vài bước rồi lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là...

Đám lính gác dưới thao trường vẫn chưa hiểu gì, ai nấy đều ngơ ngác ngẩng lên xem đoạn phim đang chiếu trên màn hình.

Đoạn phim được chiếu đã kết nối với hệ thống vại não, là những hình ảnh lưu giữ trong ký ức của ai đó sau khi họ tận mắt chứng kiến.

Cô hướng đạo trẻ đứng dưới màn hình, dùng một tay khống chế đầu tên tội phạm còn tay kia ấn vào hệ thống vại não kết nối với màn hình.

Người xem phát hiện nghiên cứu viên đã chết cũng xuất hiện trong đoạn phim này và có mặt giữa đám người nọ.

Tại sao gã ta lại lọt vào tầm mắt của người khác?

Đây là ký ức của ai?

Trên màn hình, anh lính gác cao to ngồi gần đống lửa đứng dậy, đi về phía màn hình.

Anh ta cười tủm tỉm, ngồi xổm xuống gọi màn hình:

- Đội trưởng Nghê Tễ.