Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Hê lô các tình yêu, vì cuối tuần mình bận nên tranh thủ đăng luôn 3 chương, đến đêm thứ 2 tuần sau mới có chương 36 nha. Mọi người có thể đọc một lèo hoặc đọc dè sẻn mỗi ngày một chương cũng được, nhưng đừng quên để lại bình luận ủng hộ mình nha vì mình edit nổ đom đóm mắt luôn mà không có cái xúc tu nào vuốt ve an ủi cả hiuhiu~
_________________
Lâm Uyển cúi đầu, dùng con dao găm trên tay cạy ổ khóa trên cổ Nghê Tễ.
Không biết ổ khóa làm bằng kim loại gì mà rất chắc chắn và khó cạy.
Lâm Uyển nằm nhoài trên mặt phiến đá quý bóng loáng, vừa cực khổ vật lộn với ổ khóa kia, vừa phải cẩn thận không làm Nghê Tễ bị thương.
Thỉnh thoảng ngón tay cô lại chạm vào da lính gác.
Có lẽ vì anh mất máu quá nhiều, Lâm Uyển phát hiện làn da nơi đó lạnh buốt như băng, thỉnh thoảng còn khiến ngón tay cô run khẽ khi sờ trúng.
Trong khi cô đập chọc đủ kiểu cái ổ khóa, lính gác nằm yên không nói một lời, luôn im lặng quay mặt đi, để mặc cô hành sự.
Lúc Lâm Uyển tạm ngừng phá khóa để thở một hơi mới phát hiện Nghê Tễ đang tránh tầm mắt mình.
Đừng nói là anh đang giận nhé?
Anh trách cô vì đã quay lại à?
Cũng đúng, nếu là cô thì chắc chắn cũng không thích kẻ khác hành động trái với kế hoạch của mình.
Nhưng rồi Lâm Uyển sực nhớ lại ánh mắt Nghê Tễ khi trông thấy cô lúc mới leo lên đây.
Anh bị xích trên núi đá lạnh lẽo, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Anh mở to mắt như không thể tin nổi. Sau đó, trong đôi mắt xinh đẹp kia trào dâng một thứ cảm xúc phức tạp rất khó diễn tả.
Thứ cảm xúc ẩn chứa trong ánh mắt anh phức tạp đến mức Lâm Uyển không cách nào giải mã nổi, nhưng cô đoan chắc nó không phải là tức giận.
Nếu phải miêu tả thì cô chỉ có thể nói khi ấy lính gác mong manh thảm thương đang nhìn mình với ánh mắt thê lương đẹp đến nao lòng.
Ánh mắt ấy đã chạm vào điều gì đó sâu thẳm trong cô, khiến thâm tâm một người lạnh nhạt như Lâm Uyển nảy sinh một loại cảm giác mới mẻ. Cảm giác ấy rất đỗi lạ lùng và vương chút xót xa.
Lâm Uyển không thể gọi tên cảm giác ấy, nhưng cô dám chắc mình sẽ mãi mãi nhớ rõ ánh mắt đó.
Nhưng Nghê Tễ nhanh chóng quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt cô.
Lâm Uyển chợt nảy sinh ham muốn nắm lấy cằm anh, xoay mặt anh lại, để có thể nhìn rõ đôi mắt anh.
Nhưng ít nhất cô cũng biết hành vi đó không mấy lịch sự nên đành phải kiềm chế.
Lính gác bị xích ở đó, bộ đồ tác chiến màu đen đã hỏng gần hết, để lộ phần bụng săn chắc, đôi chân gãy và cơ thể đẫm máu.
Ổ khóa kim loại trên cổ anh rất chắc chắn, cạy kiểu gì cũng không ra, Lâm Uyển bắt đầu thấy bực bội.
Con dao cô dùng để cạy ổ khóa là thứ cô nhặt được ở khoảnh sân họ từng chiến đấu cách đó không xa.
Đó là con dao của Nghê Tễ.
Có điều bây giờ con dao Lâm Uyển cầm trên tay đã biến thành một con dao găm ngắn ngủn, không còn sáng loáng nữa, trông cực kỳ bình thường, chẳng có vẻ gì là hữu ích.
- Cho... ta uống ít... máu tươi... là cạy được.
Con dao kỳ quái kia bỗng cất giọng nói chuyện, Lâm Uyển nghe xong bèn hỏi lại:
- Cần máu sao? Máu tôi có được không?
Cô còn chưa dứt lời, một bàn tay nhợt nhạt vì mất máu đã thò lên, nắm chặt lưỡi dao bén ngót không chút đắn đo.
Đó là tay Nghê Tễ.
Dòng máu đỏ chảy qua kẽ những ngón tay thuôn dài. Sau khi hút máu, con dao xám xịt bỗng trở nên khác thường.
- Ôi máu ngọt quá!
Một giọng nói kỳ quái vang lên từ chuôi dao.
- Sao bị tra tấn dữ vậy? Lãng phí bao nhiêu là máu.
Ngay sau đó, Lâm Uyển vừa ấn mạnh đầu dao xuống, khẩy một cái đã nghe tiếng cạch, ổ khóa trên cổ Nghê Tễ bung ra.
Phiến đá quý khổng lồ nhẵn nhụi dính đầy máu Nghê Tễ. Ngay khi ổ khóa gắn chặt anh vào phiến đá bị cạy mở, toàn thân lính gác mất tự chủ trượt xuống núi đá.
Lâm Uyển túm lấy anh nhưng không kịp, đành trơ mắt nhìn cơ thể đẫm máu của Nghê Tễ rơi xuống vách đá lưu ly và ngọc lục bảo.
Nhưng anh không rớt xuống đất.
Bọn xúc tu khổng lồ ngoi lên khỏi mặt đất, đón lấy người lính gác vừa rơi xuống.
Nghê Tễ ngã vào giữa đám xúc tu mềm mại đang vặn vẹo.
Bọn xúc tu nghịch ngợm xưa nay luôn thích gì làm đó, chẳng biết lịch sự là gì.
Nhưng lúc này đây, sau khi đỡ được Nghê Tễ, chúng chỉ đặt người lính gác bị thương ở giữa bọn chứ không hề làm gì bất lịch sự với anh, thậm chí còn giúp Nghê Tễ kéo áo che bụng lại, chỉ có một cái xúc tu thò lên vuốt ve mái tóc dính máu của lính gác để trấn an anh.
Nghê Tễ nằm giữa đám xúc tu khổng lồ, hơi co người lại, không động cựa gì như đã hoàn toàn kiệt sức.
Ở đầu bên kia núi đá quý, ngày càng có nhiều xúc tu nhanh chóng leo lên.
Chúng rít vang, xé toạc mớ dây trói tinh thần lực màu trắng, cố mang con cá voi sát thủ yêu quý của chúng xuống.
Con cá voi sát thủ há miệng, cuộn chiếc lưỡi màu hồng nhạt lại, bật ra tiếng rên khẽ, để lộ hàm răng nhọn.
Đám xúc tu bắt đầu đánh nhau hòng giành lấy vị trí đắc địa để được vuốt ve chiếc đuôi bị thương và phần vây lưng đang rũ rượi của con cá.
Mãi đến khi bọn xúc tu chuẩn bị rút chiếc gai làm bằng tinh thần lực đang đâm xuyên đuôi cá thì cuộc tranh giành liên miên giữa chúng mới tạm chấm dứt.
Lâm Uyển bò trên phiến đá trên đỉnh núi, ló đầu ra nhìn Nghê Tễ phía dưới chân núi.
Cô biết khi rút chiếc gai ra, cơn đau thể tinh thần hứng chịu sẽ tái hiện nguyên vẹn trên người chủ, đồng nghĩa với việc Nghê Tễ sẽ phải chịu cơn đau thấu xương.
Chiếc gai đâm xuyên vây đuôi hòng ghim con cá lên trời đã được bọn xúc tu rút ra một cách nhanh gọn.
Con cá voi sát thủ gầm lên một tiếng rồi từ từ biến mất, quay lại vùng biển tinh thần của nó.
Chiếc gai hạn chế nó quay lại vùng biển tinh thần đã bị đám xúc tu quăng nát sau khi rút ra.
Thời khắc chiếc gai được rút khỏi cơ thể, Nghê Tễ ngửa cổ ra sau, túm chặt quần áo, khẽ co giật, nhưng không hề bật ra bất cứ tiếng rên nào dù là khẽ nhất.
Thậm chí anh còn nhanh chóng bình tĩnh lại, ngẩng lên khỏi đám xúc tu, nhìn Lâm Uyển đang nằm trên đỉnh núi theo dõi anh, và mỉm cười với khuôn mặt cắt không ra máu.
Lâm Uyển biết nụ cười ấy không có nghĩa là vui sướng, mà mang một ý nghĩa khác.
Là an ủi.
Anh dùng nụ cười ấy để an ủi cô, báo cho cô biết rằng anh không sao.
Dù hai chân bị gãy, người bê bết máu và thể tinh thần thủng một lỗ lớn, nhưng anh vẫn cười với cô.
Bấy giờ khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Con quái vật giống đỉa kia vẫn đang la hét. Đám vệ binh kim loại do nó gọi tới đều bị đám xúc tu khổng lồ khống chế, con cá voi sát thủ vừa được giải cứu...
Đầu Lâm Uyển đau như muốn nứt ra, đám xúc tu khổng lồ không ngừng túa ra.
Nhưng kỳ lạ thay, lúc này Lâm Uyển lại bị phân vân.
Khi nhìn chằm chằm người lính gác máu me bê bết nằm giữa đám xúc tu từ đỉnh núi cao vài mét và thấy anh nở nụ cười yếu ớt với mình, Lâm Uyển bất chợt nghĩ tới vài chuyện không liên quan.
Đám xúc tu từng xuýt xoa: “Vị anh ấy ngọt quá.”
Con dao găm kỳ quái kia cũng khen: “Máu thằng nhóc này ngọt lắm.”
Có lẽ Nghê Tễ ngọt thật cũng nên. Lâm Uyển nghĩ, chắc anh cũng ngọt như những viên kẹo anh từng cho cô.
Lâm Uyển liếm môi, tụt khỏi núi đá quý.
Cô túm lấy cánh tay Nghê Tễ, muốn cõng lính gác không thể đi lại lên lưng.
Dù cắn răng cố hết sức, cô nhận ra hình như mình không làm nổi chuyện này.
Nghê Tễ trông có vẻ gầy nhưng anh là một lính gác cao lớn và săn chắc, với thể lực của Lâm Uyển thì không thể nào cõng nổi anh.
Cô khẽ cắn môi, cố đẩy cơ thể Nghê Tễ lên vai mình, rồi gắng đứng dậy từng chút một.
Nghê Tễ gục đầu lên vai Lâm Uyển. Vì cô lắc lư dữ dội mà anh đột nhiên há miệng hộc ra một ngụm máu lớn.
Máu đỏ chói mắt bắn tung tóe xuống mặt đất và chảy dọc khóe miệng anh.
Cái người có thể kiềm chế không rên tiếng nào khi nhổ gai đâm vào xương giờ đây lại không kìm nổi phải á lên và thở hồng hộc.
Lâm Uyển nghe lính gác đang gục trên vai mình thở dốc đầy mệt mỏi, cảm nhận lồng ngực anh đang phập phồng dữ dội.
Cô nhìn chằm chằm bãi máu đỏ rợn người dưới đất, không biết lấy đâu ra sức lực, từ từ đứng thẳng dậy.
Cô đặt Nghê Tễ nặng hơn bản thân rất nhiều lên bả vai với sự giúp đỡ của đám xúc tu.
Đặt anh lên vai, cất bước, bắt đầu đi về phía trước.
Tuy cô biết mình không thể đi xa lắm nhưng cô vẫn muốn đi.
Thằng bé kia đã mang con mèo của nó đi.
Cô cũng phải mang con cá của mình đi.
Đi được vài bước, cô nghe giọng nói yếu ớt của Nghê Tễ vang lên trên vai mình.
- Bên trái.
Giọng kia khẽ chỉ dẫn.
Lâm Uyển bèn rẽ trái, vừa men theo bức tường bên trái đi được một quãng ngắn thì lại nghe tiếng Nghê Tễ khẽ vang lên:
- Xuống... cầu thang thứ hai.
Nghê Tễ chỉ đường cho cô, dù giờ đây anh đang chật vật nằm trên vai cô không thể cử động, nhưng anh vẫn cố gắng phóng thích khả năng cảm nhận của lính gác để tìm kiếm chỗ nấp gần nhất mà Lâm Uyển đủ sức tiếp cận.
Anh tìm được một chỗ nấp nhỏ cho hai người, đó là một con hẻm nhỏ bên dưới cầu thang.
Nhìn từ ngoài vào sẽ thấy con hẻm rất nông với ba mặt tường đá, liếc sơ là thấy điểm cuối, không có nơi nào ẩn nấp được.
Nếu chỉ dùng thị lực thì sẽ không có ai đi vào con hẻm nông kia để lục soát.
Nhưng kỳ diệu là khi thật sự tiến vào con hẻm ba bốn bước thì sẽ phát hiện phía cuối hẻm có một điểm mù thị giác.
Tại điểm mù có một con hẻm không rộng lắm, bên trong không gian nhỏ hẹp đó còn chất mấy món đồ vô dụng.
Lúc Lâm Uyển vừa cõng vừa lôi được Nghê Tễ vào trong con hẻm này, anh đã hoàn toàn kiệt sức.
Hai người đồng loạt ngã xuống đống đồ kia, nghe rõ tiếng thở dốc của nhau.
Có tiếng bước chân hỗn loạn chạy bên ngoài, đám vệ binh đầu kim loại đang tìm kiếm họ.
Nhưng bọn họ không bị phát hiện, có thể ở đây nghỉ ngơi một lát.
Đám xúc tu thu nhỏ hình hài khổng lồ, nấp dưới mặt đất phía ngoài con hẻm, nhận nhiệm vụ canh gác.
Nhờ sự hiện diện của đám xúc tu mà suy nghĩ của tất cả những kẻ đi ngang qua đều bị xáo trộn, hai người trốn bên trong sẽ không bị chúng phát hiện trong thời gian ngắn.
Nhưng họ không thể trốn được lâu lắm.
Bọn họ phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước khi cổng cung điện đóng lại.
Nghê Tễ nhắm mắt lại, nằm yên trên đống đồ kia một lúc rồi lại mở mắt ra, vịn tường ngồi dậy.
Anh thò tay xuống duỗi thẳng đôi chân gãy của mình ra.
Đôi tay kia thoạt trông đã rủn ra, thậm chí không ngừng run lẩy bẩy, nhưng khi đặt lên đầu gối, chúng lập tức nắm chắc và chỉnh lại khớp xương một cách mạnh mẽ quyết đoán.
Một tiếng rắc vang lên ở khớp xương bị vặn gãy, phần xương đùi đã được nắn ngay lại.
Chắc chắn là đau lắm, Lâm Uyển tự dưng thấy chân mình co giật theo.
Lại một tiếng nắn xương vang lên trong con hẻm yên tĩnh.
Nghê Tễ ngã vật xuống đất hổn hển một hồi. Sau khi thở lại bình thường, anh đưa tay vịn tường toan đứng dậy.
Thể chất lính gác biến thái đến mức ấy sao? Lâm Uyển sốc điếng người.
Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra mình đã sai.