Xâm Lấn

Chương 33




Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Đọc chương này như ngồi tàu lượn siêu tốc luôn mấy bà ơi, cười cười mếu mếu tùm lum...

_________________

Nghê Tễ bảo Lâm Uyển ở đây đợi anh một lát.

Anh lấy một lọ xịt nhỏ ra, dưới đáy lọ chỉ còn ít thuốc xịt. 

Anh xịt một chút lên đầu ngón tay rồi vẽ một vòng tròn quanh chỗ Lâm Uyển đang ngồi.

- Đây là thuốc ngụy trang.

Nghê Tễ giải thích:

- Tuy hiệu quả không cao lắm nhưng nếu cách một lớp cửa thì chắc cũng câu giờ được chút đỉnh.

Thuốc ngụy trang có tác dụng che giấu mùi đặc trưng của con người, khiến bọn méo khó phát hiện những người trốn gần đó trong thời gian ngắn.

Hiệu lực của nó rất ngắn ngủi, khả năng bị phát hiện lại cao, đã thế còn đắt cắt cổ.

Chắc chắn vừa rồi Nghê Tễ đã dùng loại thuốc ngụy trang này và cái đầu xương cá kỳ quái kia để lẻn vào đây thành công.

Làm xong hết, anh nhìn Lâm Uyển một cái rồi mở cửa lách ra ngoài.

Quả nhiên đám vệ binh kim loại ngoài hành lang không lục soát nhà kho này.

Lâm Uyển ngồi trong căn phòng tối tăm chật hẹp ngáp vài cái thì Nghê Tễ quay lại.

Anh mang về vài thanh lương khô to bằng hai ngón tay, được gói cẩn thận trong giấy đỏ, đưa cho Lâm Uyển.

Cô bóc lớp giấy gói ra, thấy bên trong là một loại bột mịn màu nâu nhạt được ép thành thanh vuông vức và gói lại bằng giấy.

- Đây là thức ăn trong khu ô nhiễm.

Lính gác kia bảo cô:

- Anh nếm thử rồi, ăn được đấy.

Lâm Uyển bèn nhón một miếng nhỏ.

Thứ bột mịn ấy tan ngay khi bỏ vào miệng, vị ngọt đậm đà lan khắp lưỡi, hòa quyện với mùi thơm ngào ngạt của đậu phộng.

Những thực phẩm giàu đường và calo thế này rất phù hợp để bổ sung năng lượng cho cơ thể mệt mỏi sau trận chiến, chưa kể Lâm Uyển vẫn luôn hảo ngọt.

Cô ăn sạch chỗ lương khô gói trong giấy đỏ với tất cả sự trân trọng, ngay cả chút vụn đường dính trên giấy cũng không chừa lại, xong xuôi còn liếm môi thòm thèm.

Lâm Uyển chợt thấy mình như được hồi sinh, lại có sức chiến đấu tiếp.

Cô chợt nhớ tới một chuyện hồi còn quen vị hôn phu cũ.

Khi ấy, Giang Dương Sóc vẫn còn rất trẻ đã tặng cô một chiếc nhẫn vô cùng quý giá.

Lâm Uyển cầm lấy ngắm nghía, sau đó đeo vào ngón tay.

- Sao thế? Em không thích hả?

Giang Dương Sóc hỏi cô.

- Thích mà.

Hồi đó Lâm Uyển vẫn rất cố gắng trở thành một người bình thường.

- Uyển này.

Giang Dương Sóc nhìn cô, thở dài bất lực nhắc:

- Khi nhận được món quà mình thích, ít ra em nên cười một cái chứ.

Giang Dương Sóc là lính gác, người đang ở trước mặt cô cũng vậy, chắc mọi lính gác đều có suy nghĩ tương tự nhau.

Vì thế, Lâm Uyển bèn cười một cái với Nghê Tễ.

Cảm ơn anh đã đưa cô đồ ăn cô siêu thích.

Và cảm ơn anh đã đi tìm đồ ăn cho cô trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy.

Đương nhiên với Lâm Uyển mà nói thì chuyện lấp đầy bụng lúc nào cũng quan trọng, dù là trong hoàn cảnh nào.

Nghê Tễ ngắm hướng đạo ăn sạch chút đồ ngọt ít ỏi anh kiếm được, không hề buông lời chê bai.

Đôi mắt mệt mỏi lập tức sáng lên, sau đó lè lưỡi liếm môi vì chưa đã thèm.

Tệ nhất là cô còn quay sang mỉm cười với anh.

Nghê Tễ quay mặt đi, anh phát hiện mình không dám nghiêm túc ngắm nhìn nụ cười kia.

Anh không hỏi Lâm Uyển sao lại vào đây một mình.

Nghê Tễ thầm biết tất nhiên là Lâm Uyển có tư cách đơn độc xông vào chốn này.

Tuy chỉ mới tiếp xúc với cô vài lần nhưng anh là người hiểu rõ hơn ai hết sức mạnh thực sự của cô bé có bề ngoài tưởng chừng như yếu ớt này.

Cô có thiên phú mạnh mẽ, có tự tin đi một mình, và can đảm ra quyết định. 

Cô và anh là một loại người, thậm chí nhiều khi anh còn cảm thấy cô bé này thích hợp xông pha chốn mưa bom bão đạn hơn cả anh.

Và quả đúng là cô đã làm được, bởi bàn tay nhỏ trắng toát kia đang nằm gọn trong ba lô cô. Ban nãy ăn kẹo xong, Lâm Uyển đã mở ba lô cho anh nhìn qua.

Nghê Tễ cố ép bản thân thôi nghĩ vớ nghĩ vẩn.

Anh cúi xuống lấy giấy bút ra, ngậm chiếc đèn pin tác chiến nhỏ trong miệng, bắt đầu giải thích kế hoạch chạy trốn cho Lâm Uyển trong nhà kho chật hẹp.

Ban nãy lúc ra ngoài tìm đồ ăn, anh đã tiện thể quan sát tình hình bố trí lực lượng bên phía địch.

Anh vẽ bản đồ cung điện và hoàn cảnh xung quanh lên tờ giấy trắng cho Lâm Uyển xem, rồi chia sẻ với cô suy nghĩ và kế hoạch của mình.

Có một lối thoát rất bí mật phù hợp để họ trốn khỏi cung điện. Đó là kinh nghiệm do những người từng mạo hiểm vào đây trước đây đúc kết lại.

Những người vào lấy chìa khóa “Ban ngày” đều chạy ra theo đường ấy.

Nhưng tình hình bây giờ đã khác. Bọn quái vật đều thức giấc và chuông báo động đang kêu ầm ĩ trong sân nên rất khó vượt qua lũ quái vật đông nghịt và tránh né sự truy lùng của chúng để chạy tới chỗ lối thoát kia.

Chuyện này đòi hỏi sức mạnh, vận may và một kế hoạch hợp lý.

Lâm Uyển chỉ ngón tay còn dính chút vụn đường lên bản đồ, nêu đề xuất của mình.

Cô cảm thấy ở vài trạm kiểm soát tập trung nhiều quân địch, họ không nhất thiết phải chiến đấu hoặc đi đường vòng tránh né. Cô tự tin rằng mình có thể che chở cả hai âm thầm đi qua những nơi đó mà không bị phát hiện.

Có lính gác phối hợp, họ sẽ nhanh chóng vượt qua mấy trạm kiểm soát kia bởi việc tác động suy nghĩ trên diện rộng trong một khoảng thời gian ngắn không tính là khó với cô.

Thậm chí nó còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều tình huống cô từng phải đối phó dọc đường tới đây.

Nghê Tễ ngẫm nghĩ chốc lát rồi ngậm đèn pin sửa đổi vài vị trí.

Nếu chỉ có mình anh thì đó là những trạm kiểm soát anh buộc phải tránh xa, còn nếu không né được thì đành đánh một trận ác liệt.

Nhưng có Lâm Uyển đi cùng thì lại khác.

Hình như cuộc đào thoát vô cùng gian nan chợt trở nên hoàn toàn khả thi vì có người đồng đội này.

Lính gác quỳ hờ dưới đất vẽ sơ đồ tuyến đường. Anh xắn tay áo lên tận khuỷu tay, để lộ một đoạn cánh tay hoàn hảo như tạc.

Những ngón tay đeo găng đen cầm bút vẽ những đường cong và ký hiệu để đánh dấu chiến thuật lên bản vẽ một cách nhanh chóng và chính xác.

Sau đó, anh quay sang nhìn Lâm Uyển, chờ cô cho ý kiến.

Lâm Uyển nhìn bản đồ được phác thảo bằng bút đen.

Cô phát hiện rất nhiều vị trí then chốt có địa hình rất đa dạng. Tuyến đường này tuy ngắn, nhưng cô không thể nào hoàn thành nó với tình trạng thể chất của bản thân, làm gì có chuyện cô đủ sức trèo cao hay nhảy xa tới mức đó.

Nhưng vì bên cạnh có thêm một lính gác, chỉ một người thôi, mà biết bao vấn đề cực kỳ nan giải chợt trở nên dễ dàng.

Ôi!

Hai người gần như reo thầm cùng một lúc.

Có em ấy/anh ấy ở đây, có người này đồng hành, mình thật may mắn biết bao!

Không gian trong kho cực kỳ chật hẹp, cả căn phòng chỉ có mỗi ánh sáng leo lét của chiếc đèn pin.

Hai người ngồi sát bên nhau, cùng chỉ vào bản vẽ trải trên mặt đất.

Nghê Tễ ý thức được cõi lòng mình lại xao động.

Thật ra, khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, khoảnh khắc cô bảo người khác là lính gác của cô, khoảnh khắc cô mỉm cười với anh đã khiến phòng tuyến tự cho mình là đúng trong thâm tâm anh vỡ tan thành từng mảnh.

Nghê Tễ chưa bao giờ biết mình là một người yếu đuối như vậy. Rõ ràng mới cách đây không lâu, anh vừa hạ quyết tâm sẽ không đoái hoài hay tới gần người con gái này nữa.

Anh vốn là người một khi hạ quyết tâm thì dù bị dao đâm vào ngực chảy máu đầm đìa và đứt lìa xương thì cũng không dễ dàng đổi ý.

Thật là vô dụng.

- Sao thế?

Lâm Uyển quay sang hỏi anh.

Trong không gian tối tăm khép kín, chút ánh sáng rọi vào mặt cô trông như vầng trăng mờ đang soi vào giấc mơ.

Ánh trăng không biết cô đẹp nhường nào trong đêm tối.

Còn cô không biết lòng anh đang nghĩ gì.

Nếu đã không kiểm soát nổi trái tim mình, ít nhất anh sẽ cố giấu giếm cô.

Nghê Tễ thôi nhìn cô, gấp tờ giấy lại, nhét vào túi áo trước ngực.

- Chúng ta đi thôi.

Anh ấn tay nắm cửa.

- Trận này không dễ thở đâu.

Đây là một cuộc chiến đầy cam go.

Mọi ngóc ngách trong cung điện đều vang tiếng chuông báo động chói tai.

Tất cả bọn lính đầu kim loại đều giận dữ phát điên, đi qua đi lại khắp các tòa nhà và vườn hoa.

Bọn chúng không phải là những con quái vật ngu ngốc mà đã có tư duy và trí tuệ, đồng thời còn có cơ thể cường tráng và sức công kích hung hãn.

Điều này khiến mỗi đứa trong số chúng đều mạnh vô cùng.

- Kẻ trộm! Đã tìm thấy kẻ trộm rồi!

- Đã tìm thấy chúng rồi! Đồ ăn trộm hèn hạ!

Khắp nơi đều là những con mắt đỏ quạch và tiếng kim loại va chạm nhau, cùng với tiếng bước chân dồn dập càn quét khắp nơi như trận cuồng phong.

Nghê Tễ giạng hai chân, đứng vững trên thành lan can, đón lấy Lâm Uyển nhảy từ trên cao xuống.

Sau đó anh treo ngược người lên, duỗi tay ra, khẽ đặt Lâm Uyển lên hành lang tầng tiếp theo.

Gần như cùng lúc đó, một đội vệ binh kim loại mắt đỏ rực xuất hiện ở hai đầu hành lang.

Dù bọn chúng mang những chiếc đầu kim loại nặng trình trịch song lại có bước chân khẽ khàng đến quái lạ như ma.

Hai người cầm chắc vũ khí, khuynh người về trước, giẫm lên tường, lướt qua như cơn gió lặng, nhanh đến mức đủ để bước đi trên vách tường thẳng đứng.

Nghê Tễ dồn sức vào thắt lưng hòng thu người lại một cách chính xác trước khi ánh mắt đỏ rực của kẻ địch xuất hiện.

Những ngón tay và mũi chân anh bám chặt vào vết nứt trên bức tường ngoài lan can, dán chặt vào hành lang như một con thạch sùng.

Lũ quái vật đi dọc hành lang, chỉ cách chỗ Nghê Tễ nấp một bức tường cao bằng nửa người.

Chỉ cần một con quái vật hơi thò đầu ra nhìn là sẽ thấy Nghê Tễ đang treo mình ở đó.

Nghê Tễ nín thở, che giấu cảm xúc, dán sát tường không nhúc nhích.

Bộ đồ tác chiến màu đen gần như khiến anh hòa vào màn đêm.

Một đội méo đi ngang qua anh.

Trong số đó, có một con trông to lớn khác thường đang kéo lê mớ xích nặng nề bất chợt đi chậm lại khi lướt ngang bức tường Nghê Tễ đang nấp.

- Hình như... Tôi... Phát hiện ra gì đó.

Một giọng nói ngập ngừng phát ra từ cái đầu hình lục giác của hắn.

“Không có, mày chưa phát hiện ra gì hết.”

Một giọng nói vang lên trong đầu gã.

Hình lục giác ngớ ra.

- Ờ nhỉ... Không có gì hết.

Rồi hắn đuổi kịp bước chân của đồng đội.

Ở đầu bên kia hành lang, đội tìm kiếm đi ngang qua cũng sắp khuất dạng ở lối vào.

Bất thình lình, con méo đi cuối hàng dừng lại.

Con mắt duy nhất trên cái đầu kim tự tháp của gã chớp chớp, lộ ra vẻ nghi ngờ.

- Hình như mình phát hiện ra điều gì đó.

Gã quay lưng vòng ngược lại, con mắt kia dần dần chuyển sang màu máu đỏ, bàn tay đeo găng trắng muốt khẽ chạm vào bức tường bên cạnh.

Bức tường kiên cố tan thành bụi dưới những ngón tay thuôn dài của gã dễ như trở bàn tay.

Đầu kim tự tháp phủi bụi dính trên tay đi, chỉnh lại cà vạt trên bộ âu phục rồi khoan thai tiến từng bước một tới chỗ Nghê Tễ.

“Không có, ông chưa phát hiện ra gì hết.”

Một mệnh lệnh ngắn gọn mà mạnh mẽ hùng hồn vang lên trong đầu gã.

Ánh mắt đầu kim tự tháp thoáng đờ đẫn, nhưng chỉ một lúc đã tỉnh táo lại.

Mắt gã đỏ quạch lên vì giận dữ sau khi phát hiện mình bị lừa dối, rồi lại chìm vào ngơ ngác một lần nữa.

Cứ biến đổi vài lần như thế.

“Quay lại đi, ông không phát hiện ra gì hết.”

“Xoay người.”

“Quay lại, ngay lập tức!”

Trong bóng tối, gã nghe thấy giọng nói uy nghiêm vang lên từ đâu đó.

Hết lần này đến lần khác.

Nghiêm túc, đầy quyền uy, không thể kháng cự nổi.

Giống như có một tạo vật khổng lồ mà gã không dám nhìn đang từ từ hiện hình trong bóng tối ngay trước mắt gã.

Gã không biết phải diễn tả tạo vật khổng lồ huyền bí đó ra sao. Nó giống cảm giác Quốc vương mang lại cho gã vậy.

Đầu kim tự tháp có cảm giác ý thức của mình bị hòa tan.

Có thứ gì đó với ý chí mạnh mẽ không thể cưỡng lại phá hủy não gã, xâm lấn thế giới tinh thần còn chưa ổn định của gã.

Thế giới tinh thần non yếu không tài nào ngăn được đòn công phá dồn dập và tập trung.

Trước tạo vật khổng lồ khó diễn tả kia, đầu kim tự tháp đột nhiên thấy bản thân nhỏ bé lạ lùng.

Gã những tưởng mình rất mạnh bởi gã có một cơ thể cao lớn và một bộ óc biết suy nghĩ.

So với những đồng loại vẫn còn ngơ ngác và thiếu hiểu biết xung quanh, gã mạnh hơn hẳn.

Nhưng đến hôm nay, gã mới nhận ra mình vẫn còn rất non yếu.

Non yếu, mong manh, không có khả năng tự bảo vệ chính mình.

Chỉ một giây nữa thôi, tạo vật kia sẽ xé rách gã, phá hủy cái lõi nho nhỏ mãi mới ngưng tụ trong não gã, khiến gã quay lại thế giới ngu ngốc mê man.

Đầu kim loại cảm thấy một loại cảm xúc mang tên sợ hãi. Tim gã co thắt, người run bần bật, thậm chí mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo sơ mi.

Gã toan nài xin nhưng không tài nào mở miệng nổi, đành trợn to con mắt duy nhất chờ bị lăng trì.

Chính lúc này, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.

- Haizz.

- Không ngờ người cũng biết sợ là gì.

Giọng nói ấy lẩm bẩm.

Sự xâm lược mạnh mẽ như thủy triều rút đi, biến mất một cách vô hình như khi nó đến.

Đầu kim tự tháp ngã vật xuống đất, đưa tay sờ cái đầu lạnh băng đã rỉ sét trên cổ mình.

Gã biết mình đã được tha bổng, cũng biết tiếng thở dài kia là của ai.

Giọng nói quen thuộc ấy là của một quý cô gã từng gặp hai lần.

Nhưng gã biết mình không thể tiết lộ chuyện này, cũng không thể gọi bất cứ đồng loại nào tới đây.

Nếu như gã còn muốn sống.

Kim Tự Tháp vịn tường đứng dậy, hơi cúi đầu im lặng đuổi theo đồng đội của mình.

Từ nay về sau, gã có thêm một thứ mà đồng loại không có.

Gã đã học được cách ích kỷ.

Hành lang lại yên ắng như trước.

Nghê Tễ lặng lẽ bám tường di chuyển, đáp xuống bức tường thấp nhất tòa nhà, nơi Lâm Uyển đang nấp. Hai bên ra dấu tay khen ngợi lẫn nhau.

Bọn họ cứ lén lút suốt đường như thế, gặp những trận chiến không thể tránh khỏi, Nghê Tễ móc con dao kỳ quái đỏ như máu ra, cứa vào lòng bàn tay mình cho nó uống máu. Đó là con dao đỏ từng chém vô số quái vật.

- Đây là vũ khí anh tìm thấy trong khu ô nhiễm số 100, xài rất đã tay, có điều hơi biến thái.

Anh đưa con dao cho Lâm Uyển xem.

Con dao kia giống như một sinh vật sống.

Lưỡi dao còn dính máu tươi. Con dao được Nghê Tễ nắm trong bàn tay đeo găng đen hút máu anh khoẻ đến độ làm mạch máu nổi vằn vện còn biết mở miệng nói chuyện.

- Ơ hiếm thấy thật nha! Một con Kraken.

Khi Nghê Tễ đưa con dao cho Lâm Uyển xem, nó chào cô với một giọng kỳ lạ.

Lâm Uyển hỏi:

- Ờ, chào mi. Sao mi nhất định phải làm anh ấy chảy máu thế?

- Không có máu thì ta không thể phát huy khả năng của mình, đây là thỏa thuận giữa hai bọn ta.

Giọng nói kia khen:

- Máu thằng nhóc này ngọt đáo để, nếu có dịp cô nên nếm thử.

Nghê Tễ nắm chuôi dao tra nó vào vỏ với nét mặt vô cảm.

- Trong khu ô nhiễm có vô vàn thứ tốt có công dụng kỳ lạ nhưng rất hợp để chiến đấu.

Nghê Tễ nói với Lâm Uyển:

- Nếu một ngày nào đó...

Nếu một ngày nào đó tìm thấy con dao phù hợp với em, anh sẽ mang về cho em.

Anh nuốt nửa câu sau vào bụng, không thốt ra ngoài miệng vì thấy thế như thế thân mật quá.

Có những điều không nhất thiết phải nói ra, cứ nhớ nằm lòng và thực hiện thì tốt hơn.

Lâm Uyển cũng muốn giới thiệu đôi điều về bản thân với Nghê Tễ, có qua có lại là tập tục của loài người mà đúng không?

Nhưng cô chợt nhận ra rằng hình như cô chỉ đi người không, chẳng mang theo gì hữu ích ngoài bọn thể tinh thần thường xuyên cãi lệnh mình.

Thể tinh thần của lính gác hiện hình một con cá voi sát thủ không to lắm.

Con cá với hai màu đen trắng rõ ràng bơi trên không trung, đồng hành với họ trong mọi hành động, đảm nhận tất cả nhiệm vụ quan trọng như cảnh báo và bọc hậu.

Còn thể tinh thần của Lâm Uyển vì quá đông nên những lúc cô mải tập trung chiến đấu không thể canh chừng là chúng nó lại thích gì làm đó.

Chỉ đợi cô sơ sẩy, chúng lại lén ngoi lên quấn lấy con cá voi sát thủ đang bơi trên không trung.

“Mệt quá à, tao cần hồi máu.”

Một cái xúc tu cực vô liêm sỉ đầu têu trò này.

“Bọn mình vất vả nãy giờ, nghỉ chút cũng được mà ha?”

“Ây da, mày dài dòng quá!”

“Tao đâu có làm gì bất lịch sự.”

“Nó khỏe vậy mà, chắc không ngại cho tao quá giang một đoạn đâu.”

“Thật ra con cá bự cũng vui thấy mồ.”

“Mày coi nó kêu hay chưa kìa.”

Đúng là tiếng kêu của con cá voi sát thủ nghe hay thật.

Nghe nó kêu, Lâm Uyển thoáng thất thần nên không kịp kéo cái đứa khốn kiếp đang bám vào đuôi cá voi sát thủ xuống.

Thành ra cũng không kịp kéo cả những đứa khác.

Bọn xúc tu ngả ngớn dán khắp người con cá voi sát thủ, ăn vạ không chịu tự đi.

Trông kỳ cục quá đi mất.

Lâm Uyển thấy hơi bối rối, không biết mình làm thế có ổn không.

Khi không có ai để đối chiếu, cô thường xuyên không biết hành vi của mình liệu có giống một người bình thường không.

May mà cuộc chiến quá cam go, lại thêm một đợt méo từ dưới lầu đuổi theo khiến cô không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa.

May mà người lính gác đi cùng là một chiến binh thực thụ, một anh hùng trên chiến trường.

Anh cầm con dao đỏ, nghiêm mặt cau mày, đang dồn hết sự tập trung vào chiến trường hung hiểm, dường như không hề quan tâm tới bọn thể tinh thần nhặng xị kia.

Điều này khiến Lâm Uyển thở phào nhẹ nhõm.

“Mình nên học theo anh ấy tập trung chiến đấu, đâu việc gì phải để ý đến thể tinh thần!”

Lâm Uyển rất giỏi bắt chước hành vi cử chỉ của người xung quanh.

Chẳng bao lâu sau, theo đúng kế hoạch, bọn họ chạy vào một tòa nhà trông khá thô sơ.

Theo như Nghê Tễ giải thích thì trong này có một đường ống dài và hẹp, thông thẳng ra ngoài cung điện, vốn là nơi vứt rác của con người thời xa xưa.

Lúc ấy anh đã nói thế này:

Nhìn cư dân trong cung điện này, chắc em tưởng tòa nhà này do một thế lực thần bí xây nên, nhưng thật ra không phải thế. 

Vào thời xa xưa, cư dân nơi này vốn là con người, đây là sản phẩm do con người tạo ra.

Hễ là nơi ở của con người thì không thể phòng thủ kiên cố, luôn có nhiều loại lối ra vào như ống thông gió, thoát nước, nơi xử lý rác thải, lối đi riêng của người hầu...

Những lính gác vào khu ô nhiễm ban ngày sẽ tìm kiếm những lỗ hổng như thế để lẻn vào trong lấy chìa khóa khu ô nhiễm.

Khi lối ra khỏi cung điện đã sờ sờ trước mắt, tiếng chuông báo động chói tai vang khắp mọi ngóc ngách đột nhiên thay đổi.

- Bọn chúng tới nhà chứa rác.

- Bọn chúng tới nhà chứa rác.

Giọng nói kia ê a như dùng lối hát dân ca để hát lên vị trí của Lâm Uyển và Nghê Tễ.

- Bọn chúng ở dưới tầng hầm, đang trốn trong căn phòng đầu tiên bên trái.

- Bọn chúng ở dưới tầng hầm, giờ đã chạy sang căn phòng thứ hai bên phải.

Những bài hát thiếu nhi trong trẻo lần lượt vang lên, tiết lộ nơi ẩn náu của Lâm Uyển và Nghê Tễ.

Họ không còn chỗ nào để trốn nữa.

Vô số kẻ địch tràn lên trước. Hai người chỉ biết liên tục trốn tránh và dốc toàn lực lao về phía trước, dọc đường liên tục phải đánh nhau bạt mạng.

Đợt kẻ địch trước vừa ngã xuống là đợt sau đã tràn xuống từ hành lang, cửa sổ, và các lối vào khác, tưởng như không bao giờ hết.

- Không sao đâu.

Lâm Uyển nghe lính gác bên cạnh nói với mình.

Anh đứng rất gần cô với vầng trán đẫm mồ hôi và đôi mắt lập lòe ánh sáng tím chứa đầy sát khí, nhưng giọng nói lại rất mực dịu dàng.

Lâm Uyển bắt được cảm xúc muốn an ủi mình trong giọng nói của đối phương.

An ủi.

Cô ngẫm nghĩ về từ này một chút.

Đây là một đặc điểm rất phức tạp của nhân loại.

Hình như cô cũng từng làm chuyện giống thế.

Đưa tay xoa đầu bé hải cẩu run bần bật là an ủi.

Trùm áo cho bé sư tử bị ướt sũng cũng là an ủi.

Lâm Uyển vừa chạy vừa chiến đấu chợt mất tập trung.

Trong đầu cô hiện ra hình ảnh thể tinh thần to đến mức khổng lồ của mình, rồi tưởng tượng có một bàn tay nhỏ thuộc về con người vươn tới, cố gắng xoa đầu thể tinh thần khổng lồ, và bảo chúng “Đừng sợ”.

Nghĩ tới cảnh tượng này, Lâm Uyển thấy rất buồn cười.

Thế này cũng không tệ lắm, ít ra dạo này mình được trải nghiệm cảm giác buồn cười rất nhiều lần.

Xem như cũng gặt hái gì đó.

Ánh dao đỏ kỳ lạ lóe sáng.

Tay chân Nghê Tễ cùng lúc bị rạch mấy đường rất sâu, máu tươi ồng ộc tuôn như suối, nhưng không có giọt nào rơi xuống đất, toàn bộ đều bị con dao kia hút sạch.

Lưỡi dao bỗng trở nên to dài lạ thường. Sống dao thô dài gác lên vai Nghê Tễ, dài đến giữa hành lang.

Anh khom người vung dao!

Một nhát dao khổng lồ hình trăng lưỡi liềm đỏ lóe lên.

Chỉ một nhát này đã đủ chặn đứng đợt công kích của kẻ địch. Tất cả lũ méo ở tầng này, dưới cầu thang và lối vào đều bị chém trúng, ầm ầm ngã xuống đất.

Nghê Tễ nắm tay Lâm Uyển, cất dao đi, dốc hết sức lực chạy về phía trước giữa màn khói bụi mịt mùng.

Cuối cùng họ cũng tới chỗ đường ống vứt rác trông cực kỳ bình thường kia.

Tiếng bọn méo ngã ngoài hành lang vẫn vang lên, khói bụi còn chưa tan đi. Nhưng hai người đều biết rằng chúng sẽ sớm đuổi kịp.

Nghê Tễ mở cánh cửa đầy bụi của lối thoát hiểm.

Đó là một đường ống hình vuông thông xuống phía dưới, không rõ dài bao nhiêu, chỉ rộng đủ cho một người chui vào. Bốn bề là vách kim loại nhẵn thín, bên dưới tối đen như mực không nhìn thấy đáy.

Nếu trượt từ đây xuống mà không bị kẻ địch đuổi kịp thì xem như thoát nạn.

Nghê Tễ thở dốc một hơi, sau đó cởi đôi găng tay chiến đấu của mình ra đeo cho Lâm Uyển.

Anh đeo găng cho hướng đạo với tất cả lòng thành kính, cố gắng không chạm vào làn da mịn màng như cánh hoa của cô.

Đôi găng tay chiến đấu có độ đàn hồi siêu tốt nên chỉ hơi rộng khi đeo vào tay Lâm Uyển.

- Tốc độ trượt xuống rất nhanh.

Nghê Tễ giải thích:

- Em cố gắng dùng bàn tay và giày để tăng sức ma sát, đừng để da tì vào thành ống.

- Sau khi ra ngoài, em hãy đi tìm những người khác rồi lập tức mở “cửa” rời khỏi khu ô nhiễm.

Bấy giờ Lâm Uyển mới vỡ lẽ rằng hình như lính gác không hề có ý định rời khỏi đây cùng mình.

- Thế còn anh?

Cô hỏi.

- Đường ống này rất dài, nếu chúng ta cùng trượt xuống thì chắc trượt được nửa đường sẽ bị chúng đuổi kịp.

Nghê Tễ vừa kiểm tra ba lô của Lâm Uyển, vừa bình tĩnh giải thích tình hình cho cô hiểu:

- Nếu như lối ra bị bịt kín thì hai chúng ta sẽ không còn đường sống.

Hành lang bỗng dày đặc tiếng bước chân, kẻ địch lại xuất hiện.

Cuối cùng Lâm Uyển hỏi anh:

- Vậy anh tính làm sao ra ngoài?

- Sau khi cửa khu ô nhiễm mở, nó sẽ nằm đó 24 tiếng đồng hồ.

Nghê Tễ cất chiếc chìa khóa hình bàn tay cẩn thận, buộc chặt ba lô ra trước ngực Lâm Uyển, bảo:

- Trước khi cửa đóng, anh sẽ tìm cách chạy ra ngoài.

Giọng anh nghe rất bình tĩnh, như thể đang nhắc đến chuyện gì đó dễ ợt.

Nghê Tễ túm chặt tay Lâm Uyển, từ từ nhét cả người cô vào trong đường ống hẹp.

Anh giữ tay cô, hơi cúi xuống nhìn cô trong miệng ống dỗ dành:

- Không sao đâu, bọn chúng cũng không muốn giết người, cùng lắm chỉ bắt anh lại thôi.

Lâm Uyển đã chui hết người vào đường ống nhẵn thín, đôi tay đeo găng đen được Nghê Tễ túm lấy.

Thế giới dưới chân cô là con đường sống, còn sau lưng Nghê Tễ lại ngập tràn khói lửa.

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt lính gác.

Anh nắm tay cô với ánh mắt đầy dịu dàng, dường như trong đáy mắt anh cất giấu một thứ cảm xúc rất đẹp đẽ.

Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đó, Lâm Uyển gần như quên hết thế giới xung quanh.

Đây là lần đầu tiên cô không cần thông qua xúc tu, chỉ dùng đôi mắt và đôi tay của bản thân là đã có thể nhìn thấy và cảm nhận được cảm xúc của người khác.

Đôi mắt kia chăm chú nhìn cô, không phải như nhìn một con quái vật mà là nhìn người khiến anh thấy vui vẻ và hạnh phúc.

Cảm giác này tốt đẹp đến mức suýt đâm trúng tim Lâm Uyển.

Trong mắt người này, mình không phải là quái vật.

Lâm Uyển mở miệng định nói gì đó.

Nhưng lính gác đã buông tay ra.

Thế giới hình vuông trên đầu cô lập tức thu nhỏ lại.

Cô rơi thẳng xuống dưới.

Lời tác giả

Sắp tới đoạn nữ chính là anh hùng cứu mỹ nhân mà tui thích nhất rồi.