Xâm Lấn

Chương 29




Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Lâm Uyển đào chiếc hộp vùi dưới cát lên, cẩn thận phủi cát bám trên đó đi.

- Đây là cái gì?

Chim Nhỏ thò đầu sang ngó sơ.

Chiếc hộp trông rất cũ kỹ và không giống như được làm từ gỗ quý.

Bề mặt có vẻ từng khắc một số ký tự kì lạ song đã bị thời gian mài mòn từ lâu. Trên ấy còn có mấy hố trũng, có lẽ trước kia được khảm vài viên đá quý nhưng giờ đều bị móc mất.

Thế nhưng Lâm Uyển lại vui vẻ cầm chiếc hộp gỗ kia lật tới lật lui ngắm nghía một lúc mới cất vào ba lô của mình với vẻ mặt hài lòng.

Chim Nhỏ thấy hơi lạ.

Tuy đây chỉ là một chiếc hộp cũ nhưng dù gì nó cũng được vớt lên từ dưới đáy biển và là vật chứa những viên đá năng lượng quý giá, nhẽ ra không nên bị xem nhẹ như vậy.

Bọn họ là lính gác, mà lính gác đều có tài quan sát nhạy bén, hiếm khi xem nhẹ thứ gì.

Nhưng vừa rồi, tất cả những người ở đây bao gồm cô ta đều không hề chú ý tới chiếc hộp gỗ này, như thể nó chỉ là một vật hết sức bình thường không đáng lọt vào mắt ai.

“Hình như lúc đó có thứ gì đó lành lạnh lướt qua khiến mọi người tự động lờ đi chuyện này.”

Chim Nhỏ nhạy bén nhớ ra.

Đang cất chiếc hộp vào ba lô, Lâm Uyển bất chợt khựng lại như vừa mới nghe thấy tiếng gì đó. 

Cô ngẩng đầu nhìn ra biển.

Có tiếng rì rầm như nói mớ, lộn xộn vô tổ chức loáng thoáng vọng từ đáy biển sâu.

Âm thanh ấy như vọng lại từ chốn xa xôi, khẽ đến mức muốn lắng tai nghe lại đã không còn nữa.

Chỉ còn tiếng sóng biển nhẹ dịu tiếp tục xô vào bãi cát vàng.

Lâm Uyển thắc mắc:

- Lạ quá, hình như dưới đáy biển có tiếng gì đó, mọi người có nghe thấy không?

Thính lực của lính gác tốt hơn hướng đạo nhiều lần, nếu có tiếng động thì họ không thể không nghe thấy, trừ phi Lâm Uyển nghe nhầm.

- Đâu có, chị không nghe thấy gì cả.

Chim Nhỏ bảo:

- Nhưng chị thấy chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Bộ đồng phục lính gác của Chim Nhỏ là hàng đặt may riêng nên có độ đàn hồi cực tốt, sau lưng còn cố ý xẻ hai đường, chỉ cần cơ thể không biến hóa quá nhiều thì không cần phải cởi đồ ra.

Lúc này, ở chỗ hai đường xẻ sau lưng chầm chậm mọc ra một đôi cánh khổng lồ.

 Đôi cánh khỏe khoắn đập mạnh giúp Chim Nhỏ bay lên trời. Cô ta giơ tay nhấc Lâm Uyển lên, sải cánh bay về phía trước.

Đám lính gác còn lại cũng tăng tốc chạy bạt mạng đuổi sát dưới mặt đất.

Chim Nhỏ chỉ bay là là, Lâm Uyển nhìn thấy những hàng cây xanh và nóc nhà thấp lướt ngang mũi chân mình.

Cảm giác này thật mới lạ.

- Em có nặng không ạ?

Cô hỏi Chim Nhỏ đang bay.

- Hướng đạo Lâm, em đang khi dể chị đó hả?

Chim Nhỏ hơi cụt hứng nói:

- Ngoài Hổ Kềnh thì chị là người chịu được tải trọng lớn nhất Đông Tân đó.

Bình thường cô ta vẫn gọi tên Lâm Uyển rất thân mật, thỉnh thoảng hứng chí còn gọi cô là Uyển Uyển, lần này lại gọi hướng đạo Lâm, xem ra là không vui thật.

Lâm Uyển không nói lung tung nữa, song cô vẫn thấy rất thú vị, cứ cố lướt mũi chân lên những chiếc lá non trên ngọn cây.

Chính lúc này, cô thấy thế giới dưới chân hình như hơi méo mó. Những hàng cây sống động, con đường thẳng tắp và dãy nhà ngay ngắn đều thoáng vặn vẹo.

Cả thế giới chợt méo mó như có thứ gì đó thức tỉnh.

Chim Nhỏ đáp xuống đất, há hốc miệng nhìn bầu trời.

Các vì sao trên trời đang sống lại, những vệt màu sặc sỡ chảy trôi vô định, có tiếng nhạc vui nhộn vọng tới từ đằng xa, đèn đường trên phố dần thắp sáng, dường như cả thế giới đang tỉnh giấc.

- Sao lại thế?

Cô ta gần như không thể tin vào mắt mình kêu lên:

- “Ban đêm” đến sớm.

Tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn trời.

Cả thế giới đang “sống”.

“Ban ngày” bình an vô sự chấm dứt, “Ban đêm” đáng sợ đã ập đến sớm.

Chẳng biết từ bao giờ, con phố vốn vắng lặng trống trải thình lình xuất hiện một bóng người.

Đó là một bác gái trung niên trông rất đỗi bình thường, có thể bắt gặp ở bất cứ đâu.

Bà ta độ 40 – 50 tuổi, để tóc xoăn dài ngang lưng, tô son, trên mặt có một nốt ruồi rõ ràng.

Người nọ bưng rổ đồ ăn, miệng lẩm bẩm mãi:

- Hôm nay trứng gà giảm còn ba tệ rưỡi một ký.

- Mình phải nhanh chân lên mới được.

Đây vốn là cảnh tượng rất thường thấy trên đường của một người hết sức bình thường.

Nhưng khi nó đột nhiên xuất hiện ở đây – trong khu ô nhiễm quỷ quái – lại làm người ta sởn hết tóc gáy.

Mọi người dán sát vào tường, chầm chậm lùi về sau, né tránh người phụ nữ đang bước về phía họ.

Bà bác hơi đậm người hình như không hề trông thấy cả đám, cứ lặp đi lặp lại mấy câu muốn mua trứng gà giảm giá và đi về phía họ.

- Hôm nay trứng gà giảm còn ba tệ rưỡi một ký.

- Mình phải nhanh chân mới được.

- Phải tranh thủ.

Ngoài hai tròng mắt đảo liên hồi mất kiểm soát thì từ dáng vẻ đến chi tiết trên quần áo bà ta đều giống hệt một bà bác đang định đi mua trứng gà ngoài thế giới thực.

Chim Nhỏ nhìn chằm chằm “người” đang chầm chậm đi tới, vẫy tay hai cái nhất trí chiến thuật với Hổ Kềnh.

Hổ Kềnh gục gặc đầu.

Khi người phụ nữ kỳ lạ kia sắp sửa tới trước mặt, Hổ Kềnh bất ngờ lao ra, vung đao chém bà ta đứt thành ba khúc.

Cùng lúc đó, Chim Nhỏ dẫn những người còn lại dán sát tường xông lên trước, không hề ngoái nhìn tình hình chiến đấu, nhanh như chớp băng khắp phố xá rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Hổ Kềnh nhanh chóng đuổi theo.

Trên con đường họ vừa tháo chạy, xác người phụ nữ bị chém thành ba khúc nằm trên đường, xương cốt và nội tạng trông không khác gì người bình thường. Nhưng chẳng bao lâu sau, ba khúc cơ thể đầm đìa máu me ấy bắt đầu nhúc nhích rồi từ từ thay đổi, cuối cùng biến thành ba người phụ nữ có kích thước không đồng đều nhưng mặt lại giống hệt nhau, đồng loạt đứng dậy.

Chiều cao của ba người hoàn toàn khác nhau, có người cao bằng nửa người trưởng thành, có người lại chỉ lùn bằng cái đầu. Nhưng quần áo và ngoại hình của cả ba lại giống hệt lúc trước, đều có tóc xoăn, nốt ruồi đen, đi tất da, bưng cái rổ.

Bọn họ lóng ngóng nhìn dáo dác xung quanh như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sau đó bắt đầu lẩm bẩm nhắc chuyện mua trứng gà giảm giá, hớn hở đi về phía trước.

Đám Chim Nhỏ nấp trong con hẻm nhỏ thở phào nhẹ nhõm.

Họ lặng lẽ rời khỏi con hẻm đó, rẽ sang đường khác.

Số người trên phố đột nhiên nhiều hẳn lên.

Ông cụ chống gậy, đứa bé tha đồ chơi, người đàn ông trung niên ngồi hút thuốc... trông cả con phố vô cùng náo nhiệt.

Đèn đường sáng trưng, sao trời lấp lánh, không trung vang tiếng nhạc nhỏ, những người vừa ăn tối xong ra đường đi dạo.

Song tỷ lệ chiều cao của người dân ở đây khác xa với người bình thường.

Người đàn ông trung niên kia chỉ to bằng nắm tay, người bé xíu xiu, đang ngồi trên bệ đá hút thuốc.

Đứa bé tha đồ chơi thì cao chót vót, phải đến tận 3 mét. Nó cố chen thân hình to lớn mập mạp vào con hẻm nhỏ, cất bước huỳnh huỵch đi về trước.

- Phải hết sức cẩn thận.

Chim Nhỏ khẽ dặn:

- Không được chạm vào người họ, cũng không được chạm vào đồ đạc của họ, nếu không họ sẽ nhìn thấy bọn mình.

Cả đám xếp thành hàng lần lượt đi vòng qua góc phố, cẩn thận tránh người trên phố.

Đường rất đông, vài người đi tới đi lui trong con đường nhỏ nên rất khó tránh, cửa sổ ven đường đều sáng đèn, trong nhà có bóng người đi lại.

Nhưng mọi “người” dường như đang sống trong thế giới của riêng mình, không ai chú ý hay phát hiện đám ngoại lai như bọn họ.

Đến cuối góc phố, người đàn ông trung niên chỉ to bằng nắm tay kia đang ngồi xổm trên bệ đá hút thuốc, mấy người nín thở dán sát bệ đá đi ngang qua mắt ông ta.

Người đàn ông vừa hút thuốc vừa lẩm bẩm hoài:

- Ngày mai phải đi tìm bà xã mới được.

Như thể không hề nhìn thấy bọn họ.

Cả đám bình an đi ngang qua người nọ.

Mọi người không kìm được thở phào một hơi.

Đúng lúc này, một cửa sổ ven đường thình lình mở ra, rồi có ông cụ tóc bạc phơ bê chậu nước tạt thẳng ra ngoài đường.

Bé Mục không né kịp, suýt chút bị hắt trúng. Hổ Kềnh đi sau túm cổ áo nó lôi sang một bên. Tuy bé Mục thoát nạn nhưng Hổ Kềnh lại không may mắn như vậy, cánh tay cuồn cuộn của cậu ta bị dính một mảng nước.

Mới đầu, người đàn ông trung niên ban nãy không nhìn thấy bọn họ dại mặt ra, sau đó ông ta giận dữ nhăn mặt lại, rít lên một tiếng quái dị rồi nhảy phóc xuống bệ đá, sừng sộ lao tới chỗ họ.

Dường như mọi “người” trên đường tức khắc nhìn thấy họ, lũ méo mặt mày dữ tợn đồng loạt xông về phía họ.

- Chạy mau!

Chim Nhỏ gào lên, lưng áo phồng ra, vươn đôi cánh trắng, nhấc Lâm Uyển bay lên.

- Mọi người đi theo tôi.

Cô ta nghiêng người bay lách qua khe hở giữa hai tòa nhà, rồi lao ngay vào một con hẻm rất hẹp, sau đó rẽ vào một ống máng, cuối cùng dừng trước một tòa chung cư cũ kỹ, phóng vào hành lang lầu hai.

Lúc mấy người khác leo đến nơi, Chim Nhỏ lấy chiếc chìa khóa buộc dây đỏ đeo trên cổ ra tra vào lỗ khóa trên một cánh cửa sắt rồi khẽ xoay một vòng.

Cạch một tiếng, cánh cửa hé mở.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào.

Trước khi bước vào nhà, Hổ Kềnh không nói không rằng giơ đao tước hết phần da dính nước trên cánh tay mình, đoạn vứt cả da lẫn thịt xuống dưới sân.

Chiếc cửa sắt đóng sập lại, lũ quái vật lớn nhỏ đủ cỡ đang truy đuổi họ đồng loạt lao tới chỗ miếng thịt kia. Chúng tranh cướp giành giật và ngấu nghiến một cách tham lam, cuối cùng đi vòng quanh vết máu dính trên đất hồi lâu với vẻ mặt ngơ ngác.

Dần dà, chúng lại bắt đầu nện bước chậm chạp đờ đẫn và lải nhải mấy câu cũ rích, chầm chậm rời khỏi sân tòa nhà.

Chim Nhỏ núp trong nhà theo dõi tình hình dưới lầu qua khe rèm cửa, đến khi thấy bọn méo rời khỏi đó, cô ta mới thở hắt ra.

Cánh tay Hổ Kềnh chảy máu đầm đìa, lòi cả xương trông rất ghê, một người đồng đội đang băng bó cho cậu ta bằng garo họ mang theo.

Chim Nhỏ không bật đèn, lần mò đi vào trong phòng ngủ lấy hộp thuốc trong ngăn kéo ra, rồi giơ chân đá nó tới bên chân Hổ Kềnh.

Bấy giờ, mọi người mới có thời gian quan sát kỹ căn nhà nhỏ mà mình đang núp.

Căn nhà bé xíu, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Ngoài phòng ngủ phía trong thì toàn bộ khu vực phòng khách, phòng ăn và bếp bị dồn hết vào không gian nhỏ bên ngoài.

Lúc vào tìm hộp thuốc, Chim Nhỏ tiện tay mang chiếc chăn trong phòng ngủ ra luôn. Cô ta đưa chăn cho Lâm Uyển, rồi thuần thục mở tủ lạnh lấy ra vài lon bia, thảy cho mỗi người một lon trừ bé Mục và Lâm Uyển sau đó ra ngồi cạnh cửa sổ, mở lon bia, quay đầu nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ, cầm bia lên uống một hớp.

Lính gác vốn không thể uống bia rượu, đám lính gác trong Tháp Trắng chỉ uống một loại đồ uống có cồn duy nhất được pha chế riêng cho bọn họ.

Nhưng điều kiện của đồn biên phòng đâu tốt thế, thành ra bọn họ đã quen uống bia. Uống những loại bia có nồng độ cồn thấp chẳng những không việc gì mà còn khiến đầu óc thư thái hơn.

- Chị Chim Nhỏ, sao chị biết rõ nơi này thế?

Bé Mục tò mò hỏi.

Chim Nhỏ thò tay giật lon bia nó lén thó, không cho nó uống, bé Mục giữ chặt không buông.

- Mười năm trước, nơi này vốn là nhà chị.

Chim Nhỏ nói xong bèn thừa lúc thằng bé kinh ngạc tịch thu lon bia của nó.

Trong nhà không bật đèn, rất bừa bộn, ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào chiếu sáng một bên mặt của Chim Nhỏ và bàn tay tỉnh bơ cầm lon bia, như thể rất lâu trước kia, cô ta cũng ngồi trong góc tối này giống vậy.

Lâm Uyển quấn mình trong chăn, thấy hơi mệt mỏi, lặng lẽ ngáp một cái, hỏi:

- Chúng ta phải trốn trong này tới khi nào?

- Nếu may mắn không bị phát hiện thì tốt hơn hết là trốn đến khi “Ban đêm” kết thúc.

Hổ Kềnh phát biểu. Cánh tay cậu ta vừa được băng bó xong, cậu ta lén nhìn Chim Nhỏ một cái:

- Chẳng biết có ai về nhà không nữa.

Chim Nhỏ im lặng vùi đầu uống bia.

Chẳng rõ bao lâu sau, đám lính gác không phải trực gác đều ngủ cả.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, Lâm Uyển thấy Chim Nhỏ đang ngồi cạnh mình.

Cô lính gác tóc ngắn dựa lưng vào tường, xoay lon bia rỗng, mãi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì.

- Mười năm trước nơi đây vẫn còn là một khu phố bình thường đông đúc dân cư.

Chim Nhỏ chợt kể.

Giọng cô ta rất khẽ, như sợ đánh thức những người đang ngủ.

- Hồi đó, chị với mẹ chị cũng ở căn nhà này. Mẹ chị thích uống bia nên trong tủ lạnh lúc nào cũng có bia, ngày nào bà ấy cũng say khướt.

Lâm Uyển hỏi:

- Mười năm trước? Đó là lần cuối khu ô nhiễm lan rộng à? Đợt đó chị chạy thoát hả?

- Không.

Chim Nhỏ nhìn sang Lâm Uyển, đặt vỏ lon bia xuống đất.

- Hôm ấy chị với mẹ cãi nhau rất căng, đến độ hai bên từ mặt nhau luôn. Chị bèn cầm mấy bộ quần áo bỏ nhà đi.

Lon bia rỗng ngã ra đất, lăn lông lốc trên sàn, phát ra tiếng lạnh lẽo.

Giọng kể bình tĩnh của Chim Nhỏ hòa vào tiếng kim loại lạnh lẽo kia.

- Chị đi suốt một quãng đường dài mà không hề nhìn lại nên khi khu ô nhiễm đột ngột lan rộng, chị đã không bị cuốn vào. Còn mẹ chị cùng hàng xóm và rất nhiều người quen đều kẹt lại bên trong. Mẹ kiếp, tất cả bọn họ đều mắc kẹt trong cái nơi ác mộng này.

Ban đêm rất lạnh, tiếng nhạc vẫn loáng thoáng đằng xa.

Lâm Uyển quấn chặt chăn không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, đám xúc tu nhỏ đều ngoan ngoãn ngỏng đầu dậy bầu bạn với hai cô gái.

- Thật ra chị không sao đâu, em đừng nhìn chị với ánh mắt đó.

Chim Nhỏ xốc lại tinh thần, tự dưng thấy mình đa cảm quá bèn rặn ra một nụ cười với Lâm Uyển.

- Chị bỏ nhà đi chắc mẹ chị vui hết biết. Hồi xưa bà ấy toàn chê chị phiền, bảo chị là cục nợ của bà ấy.

- Ngày nào bà ấy cũng nốc rượu rồi say xỉn lơ mơ tối ngày. Cứ như bây giờ cũng tốt, bà ấy được sống trong thế giới như mơ luôn.

Ngay lúc này, ngoài hành lang chợt vang tiếng bước chân.

Lẹp xẹp lẹp xẹp...

Tiếng bước chân vang từ xa đến gần.

Rồi một bóng dáng cao ráo bị gù lưng để tóc xoăn dài buông xõa đi lướt qua cửa sổ, dừng trước cửa nhà.

Mọi người trong nhà đều bị tiếng động này đánh thức. Ai nấy đều nín thở, siết chặt vũ khí trong tay.

- Cúc Trắng, Cúc Trắng về rồi đấy à?

Một giọng nói xa xăm vang lên ngoài cửa.

Cúc Trắng là tên Chim Nhỏ.

Mọi người nín thở tập trung nhìn cánh cửa kia, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.

Hồi lâu sau, ngoài cửa vọng tiếng thở dài rồi dần yên ắng, hình như “người” đứng bên ngoài đã bỏ đi.

Đám lính gác ra hiệu cho nhau, sau đó hai người trong số họ lặng lẽ dịch bước, định ra xem tình hình.

Bất thình lình, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên.

Cạch.

***

Cửa bị mở ra, một bàn tay trắng toát đẩy cửa bước vào.

Bàn tay ấy mảnh khảnh, mềm mại, phản chiếu ánh sáng lành lạnh của đèn hành lang, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn mảnh.

Bàn tay thò vào nhưng người lại bất động.

- Cúc Trắng về rồi hả con?

Người ngoài cửa hỏi.

Cúc Trắng là tên ở nhà của Chim Nhỏ.

Chim Nhỏ cắn răng, rút thanh kiếm giắt bên hông ra từng chút một, song lưỡi kiếm còn chưa lộ ra thì mắt cô ta đã đỏ hoe.

Cô ta biết đó là ai. Suốt mười năm qua, dù cô ta đã vào khu ô nhiễm số 5 vô số lần nhưng lần nào cũng cố tình né khu này vì không muốn chạm trán người này, không muốn trông thấy tình trạng hiện tại của bà.

Một bàn tay mềm mại thò ra ấn bàn tay đang rút kiếm của Chim Nhỏ xuống.

Chim Nhỏ đỏ hoe mắt nhìn sang, thấy Lâm Uyển đang đứng cạnh mình.

- Không ạ, Cúc Trắng vẫn chưa về.

Lâm Uyển thình lình lên tiếng.

Mọi người trong nhà đều sợ điếng hồn khi nghe tiếng cô, bọn họ không biết vì sao Lâm Uyển tự dưng lại cất tiếng nói vào đúng lúc này.

Chẳng lẽ vì cô không nắm rõ quy tắc trong khu ô nhiễm à?

Cô không rành chỗ này, căn nhà này thuộc về “dân bản xứ” trong khu ô nhiễm, nếu tùy tiện nói chuyện với lũ méo sẽ rất dễ chọc chúng nổi khùng, đây là một việc hết sức nguy hiểm.

Hướng đạo gầy gò đứng trong nhà, bình tĩnh nhìn chằm chằm bàn tay thò vào nhà, hình như có vô số bóng đen khổng lồ đang xông ra từ phía sau thân hình không cao lớn của cô.

Cô chậm rãi lặp lại với giọng hiền hòa: 

- Không ạ, Cúc Trắng nhà bác vẫn chưa về.

Bên ngoài yên ắng đến ngột ngạt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán đám lính gác.

Ai nấy đều đoán sơ sơ ra người đó là ai, nên dù người kia mạnh yếu ra sao thì họ đều không muốn chiến đấu ở đây. Không có ai muốn quần nhau một trận sống mái với “mẹ” Chim Nhỏ trong nhà cô cả.

Không biết bao lâu sau...

Người đứng ngoài khẽ đáp:

- Ra thế, vậy là nó vẫn chưa muốn về nhà.

Bàn tay nhợt nhạt rụt lại.

Bên ngoài yên tĩnh không có động tĩnh gì.

“Cũng, cũng giao lưu được mà.”

“Làm tao sợ hết hồn.”

“Nhưng vẫn thấy hơi ghê á.”

“Giờ tính sao? Tao có cảm giác là bà đó sẽ quay lại.”

“Lần sau đừng bắt em đi nữa nha, em rén thấy mồ.”

Một cơn gió mát từ bên ngoài ùa vào trong nhà, ánh sao lành lạnh xuyên qua cánh cửa rọi xuống sàn nhà.

Chim Nhỏ nhìn cánh cửa mở toang giây lát, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nếu muốn sống sót ở một nơi như thế này thì không thể dành quá nhiều thời gian để nhớ nhung và buồn bã.

- Không thể ở lại đây nữa.

Cô ta nói:

- Chúng ta phải đi thôi.

Bọn họ men theo hành lang chạy lên lầu, thấy khắp vách tường trên cầu thang đều dán thông báo tìm người.

Nội dung thông báo tìm người là có một bà mẹ mất con gái, đang tìm đứa con tên Cúc Trắng.

Chim Nhỏ không nói gì, chạy lướt qua những tờ thông báo tìm người dán trên tường.

Trên thông báo có dán ảnh một cô bé còn rất nhỏ. Mười năm trước, Chim Nhỏ còn để tóc dài, trông bướng bỉnh và tinh nghịch.

Trong khu ô nhiễm, thời gian như ngừng lại.

Từ mười năm trước, nỗi sốt ruột tìm con của người mẹ cũng mãi mãi nằm lại hành lang này.

Chim Nhỏ không nhớ nổi vì sao hồi ấy mình và mẹ lại cãi nhau.

Khi đó hai mẹ con sống rất cơ cực, mẹ lúc nào cũng mắng Chim Nhỏ mà tính cô ta lại chướng, từ nhỏ đã chống đối mẹ.

- Nếu tao không đẻ mày ra thì đã đỡ khổ bao nhiêu.

- Mày thích cút thì cút, có giỏi thì vĩnh viễn đừng mò mặt về.

Hóa ra, người mẹ dữ dằn trong trí nhớ không phải là không quan tâm cô ta, hóa ra mẹ đã dán thông báo tìm con khắp nơi sau khi cô ta bỏ đi.

Nhưng cô ta không thể về nhà được nữa, rốt cuộc đã không thể quay lại ngôi nhà chật chội rách nát luôn thường trực trong chiêm bao kia nữa.

Sau khi chạy dọc cầu thang lên sân thượng, đôi cánh mạnh mẽ mọc sau lưng Chim Nhỏ. 

Lúc cô ta chuẩn bị nhấc Lâm Uyển bay lên thì Lâm Uyển xé một tờ thông báo tìm người đưa cho cô ta.

- Đưa cái này cho chị làm gì?

Chim Nhỏ bực bội quay mặt đi.

- Cầm đi, chị muốn giữ nó mà?

Chim Nhỏ cắn môi, cuối cùng vẫn cầm lấy tờ giấy mười năm trước chưa nhìn thấy, cẩn thận gấp gọn lại, nhét sâu vào túi áo trước ngực.

Dưới bầu trời đêm đầy sao, đám lính gác nhảy qua những tòa nhà cao.

Nơi này cao ráo, có thể trông thấy mặt biển ngoài xa.

Khúc nhạc vẳng trong không khí mỗi lúc một tươi vui hơn. Trên bãi cát vàng, những bóng đen ướt dầm dề vẫn bò khỏi biển, xếp thành hàng, kéo lê vệt nước đi về phía phố xá rạng ánh đèn.

Một thân hình to lớn tỏa ánh sáng nhạt cũng theo con sóng vỗ vào bờ. Nó ngọ nguậy cơ thể ướt sũng một lúc rồi bò lên, dùng phần chân bụng mềm mại bò lên những ngôi nhà cao thấp đan xen, bò ngang qua đường phố với tốc độ mỗi lúc một nhanh.

- Thứ, thứ kia đang bò tới chỗ chúng ta phải không?

Lâm Uyển được Chim Nhỏ bế trên không chỉ vào con quái vật đang bò rất nhanh ở đằng xa.

Đám lính gác hướng mắt về phía ấy. Con quái vật khổng lồ dần thành hình kia đã bò qua nhiều nơi cao thấp khác nhau với tốc độ siêu nhanh.

Rõ ràng nó đang lao thẳng tới chỗ họ.

Chim Nhỏ chọn một nơi trống trải không có bất cứ tòa nhà nào làm chiến trường.

Tuy không biết vì sao con quái vật kia đuổi theo nhưng dù sao đấu với một con méo vẫn đỡ hơn là bị cả đám quái vật khắp đường phố bao vây.

Lúc con quái vật khổng lồ tới gần, họ mới nhìn rõ hình thù của nó.

Nó có một khuôn mặt điển trai, mái tóc xoăn màu bạch kim, đôi mắt xanh xám với ánh mắt hiền hoà thâm thúy, trên quả đầu ướt lướt thướt đang đội chiếc mũ thuyền trưởng.

Lâm Uyển nhớ mình từng trông thấy chiếc mũ kia. Trong con tàu đắm Mary, trên thi hài của vị thuyền trưởng đá mấy nhiều năm về trước cũng có một chiếc mũ giống hệt thế.

Bên dưới khuôn mặt điển trai kia là cơ thể đàn ông dung hợp với đủ thứ sinh vật biển.

Một sự tổng hòa của khổng lồ, quái đản và méo mó, rõ ràng nó không phải là một sinh vật trái đất với bảy tám cánh tay phủ đầy mai vươn ra từ dưới nách, phần chân bụng dán xuống đất, sau lưng mọc vảy rực rỡ và phần đuôi phía sau trông như đuôi sên.

Nó là sự kết hợp giữa xinh đẹp và ghê tởm, là cơn ác mộng bò lên từ địa ngục, từ vực thẳm.

Con méo mang hình thù kỳ quái này có sức sống mãnh liệt tới mức khiến người ta ngạt thở.

Cho dù bị bắn thủng bụng hay chẻ đôi người thì miệng vết thương của nó đều nhanh chóng khép lại một cách trái khoáy. Cặp mắt xanh xám không chút gợn sóng như không hề cảm thấy đau đớn.

Hổ Kềnh cởi áo ngoài, khuôn mặt và cơ thể cậu ta thoắt cái đã mọc lông rậm rạp. Cậu ta rống to một tiếng như chúa sơn lâm gầm khiến núi sông nhất loạt rung chuyển.

Hổ Kềnh biến thành dạng bán thú to hết cỡ với đầu hổ mình người. Với lớp khôi giáp bén nhọn dựng đứng sau lưng, cậu ta cao gần bằng con quái vật khổng lồ kia.

Nanh vuốt mãnh hổ xé toạc người con méo đang sống sờ sờ, chiếc đầu thuyền trưởng đổ gục khi người nó bị chẻ làm đôi. Nhưng đôi mắt xanh xám trên khuôn mặt đang gục xuống kia vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Uyển.

Hình như trên khuôn mặt đó không có đau đớn, cũng không có cảm xúc nào khác ngoài sự cố chấp thuần túy.

Nó vốn ngủ yên dưới biển sâu hằng bao năm.

Bây giờ đầu óc nó rối bời, vô cớ vang lên đủ thứ tiếng nói nhỏ có to có. Những tiếng nói đó giục nó mau đi giết kẻ đã quấy rầy giấc ngủ sâu của chúng.

Những tiếng nói cứ lặp đi lặp lại liên tục kích thích đầu óc lơ mơ của nó, làm nó thấy rối bời, khó chịu và bồn chồn.

Vì thế nó không ngần ngại bò lên từ đáy biển sâu, lê cơ thể méo mó chắp vá đi thẳng tới nơi khởi sinh tiếng ồn và hủy diệt nó để trở về an giấc trong miền đất hứa của mình.

“Không ổn rồi, lo chạy đi.”

“Nó đã mạnh rồi còn tập trung nữa, không thể gây nhiễu nổi.”

Đám xúc tu có thể thay đổi một số suy nghĩ trong tiềm thức người khác, thừa dịp người ta mất cảnh giác để lén hành động là hiệu quả nhất. 

Nhưng nếu đối phương có tinh thần lực mạnh và sức tập trung cao hoặc cực kỳ chấp nhất mục tiêu nào đó thì chúng khó lòng lung lạc nổi.

“Chẳng lẽ không có cách nào à?”

“Tao không muốn con chim nhỏ chết, con mèo lớn kia cũng không được.”

“Chắc phải có cách nào đó...”

Con quái vật khổng lồ và cậu lính gác đầu hổ mình người vẫn đang cự nhau trong khói bụi mịt mùng.

Chim Nhỏ phóng từ trên trời xuống, một cánh của cô ta sắp sửa đứt rời, trên ấy toàn máu là máu.

- Bé Mục.

Cô ta gọi thằng bé nhỏ nhất đội.

Nó đang điếng hồn vì mục kích trận chiến kịch liệt, luống cuống chạy tới.

- Mục ơi, chị giao cho em nhiệm vụ quan trọng nhất nhé.

Chim Nhỏ rút con dao găm luôn mang bên mình ra nhét vào tay thằng bé, rồi dùng bàn tay bê bết máu nắm lấy cả tay nó lẫn con dao, ra lệnh: 

- Em hãy dẫn hướng đạo Lâm rời khỏi đây trước đi.

- Vì, vì sao?

Bé Mục trố mắt cứng lưỡi, nó hiểu Chim Nhỏ bảo hai người họ đi trước có ý gì.

- Chúng ta chưa thua mà chị. Mọi người đều còn sống, anh Hổ Kềnh mạnh thế, chúng ta vẫn có thể chiến đấu tiếp!

Thằng bé kích động nói:

- Chúng ta vẫn còn cơ hội thắng mà chị Chim Nhỏ!

- Chúng ta vẫn chưa thua.

Ánh mắt Chim Nhỏ đượm vẻ dịu dàng, cô ta đưa tay xoa đầu thằng bé, nói:

- Chỉ hai năm nữa là em có thể chính thức gia nhập đồn biên phòng của bọn chị, chị rất mong thấy em khi đó. Nhưng bây giờ chị muốn em bảo vệ hướng đạo rời khỏi đây. Đây là mệnh lệnh. Với tư cách là lính gác, em bắt buộc phải phục tùng.

Chim Nhỏ nghiêm mặt đẩy thằng bé ra rồi lại sải rộng đôi cánh đầm đìa máu, rít lên một tiếng, phóng vút lên không như một viên đạn pháo, bay vào trong chiến trường.

Bọn họ vẫn chưa thua, nhưng bọn họ là con người, mà sức người luôn hữu hạn, hơn nữa thân xác con người cũng không thể chịu đựng thương tổn vô tận.

Thế nhưng kẻ địch của bọn họ lại là một con quái vật bất tử. Nó có thể bò lên khỏi địa ngục hết lần này đến lần khác, giết kiểu gì cũng không chết.

Giữa làn khói súng mù mịt dần tản đi, hai nửa người con méo kia từ từ liền lại. Cặp mắt màu xanh xám của nó giống hệt ngọn đèn quỷ dưới địa ngục, không bao giờ gợn sóng, không bao giờ tắt lịm.

Mà người Hổ Kềnh đã thu nhỏ lại, còn Chim Nhỏ thì bê bết máu, cả đám lính gác giận dữ gào rống, cố bám trụ trận địa.

Nhưng họ không chống đỡ được lâu.

Bé Mục khẽ cắn môi túm lấy tay Lâm Uyển, bắt đầu lao như bay ra khỏi chiến trường.

- Chị Lâm Uyển, em, em chịu trách nhiệm đưa chị rời khỏi đây.

Sau lưng họ là làn khói đặc phủ kín đất trời cùng tiếng hổ gầm, tiếng ưng rít, tiếng đám lính gác gào rống và cặp mắt khổng lồ bàng quan giá lạnh của con quái vật kia. 

Thật ra thằng bé cũng không biết nên chạy hướng nào.

Cứ chạy về phía lối ra đi, biết đâu ở đó còn có những người khác và bọn họ sẽ mở cánh cửa thoát ra khỏi đây.

Thế thì mình và chị Lâm Uyển có thể theo họ ra ngoài.

Thằng bé cũng lực bất tòng tâm, nó còn quá nhỏ, lại có mẹ và em gái ở nhà, cực chẳng đã mới phải chạy trốn.

Đôi lúc bé Mục mong mình không phải là lính gác. 

Nếu không có thính lực nhạy bén của lính gác, nó sẽ không nghe thấy âm thanh của địa ngục.

Chẳng cần ngoái lại, nó cũng biết anh Hổ Kềnh đã ngã xuống và bị con quái vật kia ấn đầu đè xuống đất.

Nó nghe thấy tiếng chị Chim Nhỏ rít lên tuyệt vọng trên không, nó còn nghe thấy cơ man tiếng máu đổ.

Mình cứ bỏ chạy thế này sao? Mình thật sự bỏ chạy thế này ư?

Bé Mục đang chạy thục mạng chợt đứng khựng lại, nó quay sang nhìn Lâm Uyển.

- Chị... chị Lâm Uyển này.

Thằng bé lẩy bẩy hỏi:

- Chị, chị chạy trốn một mình được không ạ?

Bé Mục thấy chị Lâm Uyển này lắm lúc khá khác người, hầu như lúc nào cũng giữ nét mặt thờ ơ. Dù có chuyện gì xảy ra, cô luôn bình tĩnh, lạnh nhạt, tự chủ.

“Đó không phải chuyện gì xấu.” 

Thằng bé nghĩ, chí ít cũng khiến nó thấy yên tâm hơn là khóc lóc sướt mướt.

- Là thế này.

Thằng bé sụt sịt, nhét tấm bản đồ đang cầm vào tay Lâm Uyển, giải thích:

- Em là lính gác, em vẫn còn khả năng chiến đấu, em không thể bỏ mặc đám anh Hổ Kềnh được. Chị, chị hãy cẩn thận nhé.

Nhưng thằng bé không chạy được vì Lâm Uyển túm lấy tay nó.

- Nếu em không muốn chết...

Đang trần thuật sự thật, Lâm Uyển suy nghĩ rồi đổi cách nói khác:

- Nếu ngay cả chết em cũng không sợ thì em có thể phối hợp với chị. Chị có một kế hoạch.

- Kế, kế hoạch ạ?

- Chị muốn em tuyệt đối nghe lời chị, không được phép chống đối chút nào.

Cô đứng đó cùng đám xúc tu sau lưng đã xông ra phủ kín đất trời, đang ngoe nguẩy trong khói bụi mịt mùng, trông không có vẻ gì là nhỏ yếu so với thể tinh thần của lính gác.

...

Chẳng biết trời đổ mưa từ bao giờ.

Trong thế giới này, ngay cả những hạt mưa cũng lung linh huyền ảo như thể sao trời không ngừng sa xuống.

Bé Mục ngơ ngác ngồi co ro trước túp lều đổ nát, sau lưng thằng bé là năm lính gác mê man bất tỉnh.

Đám Chim Nhỏ, Hổ Kềnh đều ở cả đây, tuy bị thương rất nặng nhưng đều còn sống.

Đến tận bây giờ, bé Mục vẫn hơi không hiểu mình đã làm chuyện ấy như thế nào.

Hoặc nói đúng hơn là chị Lâm Uyển đã chỉ huy nó làm chuyện ấy như thế nào.

Trên bãi đất hoang, con quái vật khổng lồ kia vẫn lang thang vô định.

Nó trườn chân bụng về trước, để lại một vết nhớt dài.

Nhưng nó đã đánh mất mục tiêu.

Mở to cặp mắt xanh xám đờ đẫn trong mưa, chầm chậm tiến về phía trước không mục đích.

Nó đang bò sang đây.

Dần dà áp sát túp lều bé Mục đang nấp.

Con quái vật khổng lồ, mềm mại, kỳ quái kia bò rất chậm, gần như lướt ngang mặt thằng bé.

Bé Mục ngồi xổm ở đó không dám nhúc nhích.

Con quái vật bỏ đi rồi đột ngột quay lại, bím tóc bạc xuống dưới chiếc mũ thuyền trưởng, cặp mắt màu xanh xám nhìn lom lom vào thằng bé một lúc.

Bé Mục vẫn không nhúc nhích.

Rõ ràng đó là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Con quái vật đang sờ sờ ngay trước mắt, thậm chí thằng bé còn ngửi thấy mùi tanh của biển ám trên da nó.

Ấy thế mà bé Mục lại không thấy sợ hãi chút nào.

Thằng bé những tưởng giờ mình chỉ là một cục đá, một miếng sắt, một khúc gỗ, cõi lòng không hề gợn sóng.

Không sợ hãi, không hoảng loạn, chỉ ngồi trơ ra không có chút cảm xúc nào.

Hóa thành một vật chết dưới gầm trời này.

Con quái vật nhìn thằng bé rất lâu, rốt cuộc cũng bỏ cuộc, từ từ lê thân hình về phía biển khơi.

Bé Mục biết với tinh thần lực của mình, nó không tài nào che giấu cảm xúc một cách hoàn hảo như vậy được.

Nhưng chị Lâm Uyển lại làm được. Chị ấy có thể khóa kín mọi cảm xúc của nó, chỉ cần nó không chống cự và hợp tác triệt để. Những cái xúc tu đó đã chặn đứng mọi cảm xúc mà bé Mục và đám lính gác sau lưng nó tiết ra, khiến cho bọn họ giống hệt những vật chết.

Không ngờ làm thế lại lừa được con quái vật siêu mạnh mà họ không thể đánh thắng kia.

Mới cách đây không lâu...

Hai bọn họ cùng nhau quay trở lại chiến trường, phối hợp với nhau giải cứu các đồng đội đang bị thương nặng ngay trước mắt con quái vật.

Một người lo đánh lạc hướng con quái vật, còn người kia thừa cơ cứu lính gác bị thương.

Khi con quái vật sắp sửa đến gần, người chịu trách nhiệm làm mồi dụ nó sẽ biến thành “cục đá”, còn người ở đằng xa lại bắt đầu đánh động nhử nó.

Họ cứ lặp đi lặp lại như thế, tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi lúc nó di chuyển để cứu đồng đội đang hấp hối.

Mang họ ra, khóa kín ngũ quan hòng che giấu hoàn toàn.

Để thành công, họ buộc phải phối hợp với nhau thật ăn ý vì tốc độ của con quái vật cực nhanh, chỉ chậm một bước là sẽ chết nguyên đám.

Lúc đó, hàng loạt mệnh lệnh liên tục vang lên trong đầu bé Mục.

Thằng bé gần như không chút do dự từ bỏ suy nghĩ riêng, hoàn toàn hành động theo lệnh của Lâm Uyển.

 Tuy quá trình cực kỳ mạo hiểm nhưng không ngờ là họ lại thành công.

Cho đến bây giờ khi con quái vật kia đã bỏ đi, bé Mục vẫn ngồi chết trân như một cục đá, nó không thể tin rằng bọn họ đã thành công.

Đúng như chị Lâm Uyển nói, nếu em muốn đâm đầu vào chỗ chết thì bọn mình hãy dùng mạng sống đánh liều một phen.

Điên quá thể!

Nhưng bọn họ đã thành công còn gì?

“Đứa nào, đứa nào nghĩ ra cái trò điên rồ này thế?”

“Kích thích quá, tao thích mê!”

“Thì lấy cảm hứng từ con cá bự chứ đâu.”

“Mày còn nhớ trải nghiệm sờ cá trong ống thông gió tối thui không?”

“Lúc đó con cá bự đã làm vậy để đánh lừa bọn mình đó.”

“Mày làm tao tự dưng nhớ lại mớ hồi ức tốt đẹp à.”

“Sao tụi bây biết con quái vật biển kia phân biệt kẻ địch bằng cảm giác vậy?”

“Còn phải hỏi sao? Nó giống bọn mình quá trời luôn mà?”

“Tội con quái vật ghê, thôi mày đừng trách bọn tao ha, có trách thì trách con cá kia kìa.”

Đám xúc tu ríu rít tán dóc với nhau trong tiếng mưa xối xuống túp lều.

Lâm Uyển ngồi xổm bên trong, đưa tay ra hứng mưa, băn khoăn không biết giờ bọn họ phải làm sao để ra khỏi đây khi những lính gác có sức chiến đấu cao đều đã bị diệt gọn.

- Thảm dữ vậy sao? Cả đội các cô tiêu tùng hết luôn à?

Trong màn mưa, một giọng nói châm chọc vang lên. Tên lính gác lạ hoắc chẳng biết đã núp gần đó từ bao giờ. Hắn đứng cách cô không xa, đang cất tiếng cười nhạo.

Bé Mục từng trông thấy tên lính gác này cách đây không lâu, bọn chúng là đội lính gác đã cướp đồ của họ trên bãi cát.

Thằng bé đứng phắt dậy, rút con dao găm ra đứng chắn trước Lâm Uyển.

Những lính gác có khả năng chiến đấu đều đã ngã xuống, trong đội họ cho còn mỗi mình nó.

Trong màn mưa mịt mùng, một đội lính gác nối đuôi nhau xuất hiện.

Đó chính là lũ ác nhân đã cướp đồ của họ trên bãi cát cách đây không lâu.

Mưa tí tách rơi xuống đất.

Đội lính gác cao to kia đứng trong màn mưa xa xa, giương cặp mắt u tối khó đoán trong màn mưa lung linh.

Như đàn sói trong đêm đen.

“Có chết mình cũng phải bảo vệ mọi người.”

Bé Mục bi tráng nghĩ.

- Có thể giúp bọn tôi chút được không?

Lúc này, Lâm Uyển ở sau đứng dậy, dùng giọng hiền hòa nhờ vả:

- Lính gác đội tôi đều bị thương hết rồi, nhờ các anh cõng họ một đoạn được không?

Chị Uyển ơi, chị quá ngây thơ, quá lương thiện. Bé Mục suýt bật khóc, chị tưởng trên đời ai cũng dịu dàng tốt bụng như chị chắc?

Đám sói đói đang im lặng đứng trong màn mưa kia chính là toán cướp vừa lấy hết mọi thứ của họ.

Một lúc lâu sau, người lính gác chỉ huy đội kia rẽ đám đông đi tới, lạnh lùng nhìn họ một lát, rồi chào giá một cách chuyên nghiệp:

- Theo lệ thì cứ mang một người ra ngoài hết 50 đồng đế quốc.

- Anh ăn cướp à?

Bé Mục kêu lên:

- Đám anh Hổ Kềnh vào đây cũng chỉ được trả 50 đồng đế quốc một người thôi.

Lâm Uyển ngăn thằng bé lại, ôn hòa đáp:

- Được.

Thậm chí cô còn giơ tay ra hỏi:

- Anh có thiết bị đầu cuối không? Bọn mình kết bạn với nhau đi, bao giờ ra khỏi đây em sẽ chuyển khoản cho anh ngay.

Người lính gác cao gầy kia im lặng nhìn Lâm Uyển, cuối cùng ngó sang chỗ khác, nói:

- Không, không có.

“Hế lô bé cá.”

“Cá ơi cá chảnh dữ ha!”

“Rõ ràng vui thấy mồ còn gì?”

“Vậy sao không chịu kết bạn hả?”