Kiều Hân không giống lần trước trực tiếp cự tuyệt Kiều Bùi, cô trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: "Tôi không trở về được."
Cô từng hỏi lòng, rốt cuộc mình ghét hay không ghét Kiều Bùi. Đồng ý là cô ghét Kiều Bùi chạm vào cô, ép buộc cô, nhưng đối với Kiều Bùi, cô rất khó dùng ghét hoặc là hận để đánh giá.
Bởi vì chính người này đã làm bạn với cô ở trong năm tháng rất dài, anh chiếm cứ một phần vô cùng lớn, quả thực là quan trọng nhất trong thế giới của cô.
"Tôi không có biện pháp thích anh."
Kiều Hân giống như không biết phải biểu đạt như thế nào? Cô không muốn tổn thương tình cảm Kiều Bùi, cô đã mơ hồ biết cảm giác của Kiều Bùi.
Anh không phải loại người sẽ giúp cô quét dọn phòng, chứ đừng nói đối xử với cô như ngày hôm đó.
Cô không hiểu được mình có cảm giác gì với Kiều Bùi? Nhưng cũng hiểu một chút, cô rất rõ ràng mình không thương Kiều Bùi. Cho dù có cảm tình, cũng tuyệt đối không phải là cái loại tình cảm phụ nữ với đàn ông, nhiều lắm chỉ là tình cảm đã từng là anh em.
Lúc Kiều Bùi nói những lời này với cô, vẻ mặt vẫn không thay đổi, thậm chí động tác của anh cũng không có biến hóa gì.
Kiều Hân cho là anh lại muốn thương tổn mình, nhưng Kiều Bùi lại không làm gì.
Có lẽ là do vị trí, Kiều Bùi đứng ở đó, làm cho người ta có một loại cảm giác nhìn xuống từ trên cao, nhưng giọng điệu của anh cũng không phải cao cao tại thượng.
"Em không cần thích anh, anh chỉ muốn em làm bạn với anh." Giọng điệu của anh rất nhẹ.
Trước kia anh không biết cô quật cường như vậy, nhưng đến hôm nay, anh đã hiểu ra Kiều Hân không phải Kiều Hân lúc trước, cô đã lệch hướng quá xa với cô gái mà anh muốn rồi.
Duy nhất không thay đổi, có lẽ chỉ có cảm giác của mình đối với cô, giống như một người đã tập mãi thành thói quen, anh đã không cách nào tiếp nhận cảm giác người khác ở bên cạnh.
Hai nguời trầm mặc, đầu Kiều Hân có chút lớn.
Chỉ là sau khi trầm mặc một lúc lâu, Kiều Hân đứng lên từ trên giường. Trước khi trở về, cô có mua một chút nguyên liệu đơn giản, bây giờ nên đến lúc cô làm cơm tối rồi.
Kiều Hân cất bước đi tới phòng bếp, cô không muốn nghĩ gì hết, chỉ làm từng bước chuyện bản thân muốn làm.
Đồ trong phòng bếp rất đơn giản, máy hút khói là từ nhiều năm trước. Cô cố ý thuê giúp việc làm theo giờ tới trợ giúp xử lý qua một lần, mặc dù bên ngoài sạch sẽ, nhưng mỗi lần mở ra đều sẽ kêu rất nhiều âm thanh.
Gạch men sứ của phòng bếp chỉ có màu trắng đơn điệu, cô cầm tạp dề lên, mang lên trên người, giống như một nữ đầu bếp nhỏ, đi tới bồn nước.
Nguyên liệu cô mua về đều được xử lý tốt trước rồi, nhưng sau khi mang về nhà cũng phải rửa sạch thêm lần nữa. Hơn nữa có lẽ là ở bên cạnh Kiều Bùi lâu rồi, Kiều Hân rất quan tâm vấn đề vệ sinh thực phẩm, có thể không ăn đồ quý giá gì, nhưng phải hợp vệ sinh.
Mỗi lần cô đều sẽ dùng rất nhiều thời gian đi rửa sạch rau dưa, lúc cô làm như thế, Kiều Bùi đứng ở bên cạnh cô, nhìn cô làm. Sau khi nhìn một lúc, anh giống như học xong, cũng muốn làm theo.
Chỉ là anh rõ ràng không có thiên phú về việc này, kết quả làm đến Kiều Hân không nhịn nổi nữa, cô vội cầm lấy đậu cô-ve trong tay anh làm mẫu: "Không phải như thế."
Lúc đang làm cái này, Kiều Hân lại như nhớ tới cái gì, chợt nói một câu: "Thật ra thì tôi không thích ăn rau cần tây."
Kiều Bùi rất thích ăn rau cần tây, nhưng Kiều Hân lại cảm thấy mùi vị cần tây là lạ. Cô rất nỗ lực để thích, thậm chí có một lần cho là mình đã có thể chịu được mùi vị cần tây rồi, nhưng sau khi chuyển ra khỏi nhà họ Kiều, cô mới hiểu được đến bây giờ bản thân đều chưa từng thích qua. Những năm nay vẫn luôn ăn được tất cả, chỉ vì muốn đón ý nói hùa với anh.
Kiều Bùi không có trả lời, toàn bộ tinh lực của anh giống như bị mấy cây đậu cô-ve trong tay chiếm cứ.
Sau đó, anh cũng không nói thêm gì khác, chỉ nhìn Kiều Hân nấu cơm, ăn chung với Kiều Hân. Sau khi ăn xong, còn có thể đi theo Kiều Hân cùng nhau rửa bát.
Nhưng Kiều Hân có chút không chịu nổi, người anh trai anh minh thần võ trong ấn tượng của cô lại có dáng vẻ không thông suốt vụng về trong công việc nhà, đây quả thực như thần tượng ở trước mặt mình tan biến thành đống cặn bã.
Cô nhớ lúc còn rất nhỏ, anh đã được Mensa mời học, không có đạo lý nhân tài IQ cao đến rửa cái khay cũng không rửa được chứ?
Kiều Hân cảm thấy kỳ quái hơn chính là bình thường ăn xong cơm, chén cũng đã rửa, lấy hiểu biết của cô với Kiều cặn bã này, không phải bây giờ anh muốn làm vài chuyện khiến người ta chán ghét ư?
Kết quả sau đó Kiều Bùi lại trở nên yên tĩnh, chỉ an tĩnh cùng cô xem những tiết mục giải trí bát quái kia.
Kiều Hân ngược lại cực kỳ khẩn trương, cô rất sợ nửa đêm Kiều Bùi đột nhiên biến thành sói đói nhào tới cô. Cô cố gắng duy trì dáng vẻ trấn định, ngay cả một chút tư thế lười biếng cũng không dám có, cứ như vậy nhịn đến một, hai giờ sáng. Cuối cùng Kiều Hân thật sự không chịu đựng nổi, rốt cuộc giống như bại trận chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Đến giờ phút này, trên dưới mí mắt cô đều muốn đánh nhau, hơn nữa khi vào phòng ngủ, cô còn nghĩ, lần này Kiều Bùi nhất định phải theo cô như vậy ư?
Trước kia cô chân trước đi phòng ngủ, Kiều Bùi chân sau liền đi ra ngoài rồi.
Hơn nữa loại chuyện này quả thật như một quy luật, Kiều Hân liền phát hiện từ đó về sau Kiều Bùi vẫn luôn như vậy, tới đây cũng chỉ yên tĩnh ở bên cạnh cô, đợi khi cô muốn nghỉ ngơi, anh mới cáo từ rời đi.
Thường xuyên qua lại, Kiều Hân cũng dần dần nắm rõ ràng quy luật của anh. Nhưng Kiều Hân thật sự không hiểu rõ Kiều Bùi có ý gì, sao anh lại biến thành chính nhân quân tử rồi hả?
Kiều Hân bị anh quấy rầy đến không biết phải làm sao, nhưng sau khi Kiều Bùi đi về, còn phải nắm chặt thời gian xử lý rất nhiều công việc.
Những thư ký, phụ tá chưa bao giờ nhìn thấy Kiều tiên sinh như vậy. Mặc dù Kiều tiên sinh cũng có thời điểm nhắm mắt dưỡng thần trong xe, nhưng bộ dạng ngủ say trong xe cũng là mới thấy lần đầu tiên, nhất là bộ dáng thiếu ngủ nghiêm trọng kia làm cho cấp dưới lo lắng đề phòng, chỉ sợ Kiều tiên sinh luôn luôn thông minh sẽ sơ suất, làm ra phán đoán sai lầm.
Thật may là không bao lâu, Kiều tiên sinh liền ra khỏi nhà, lần này cấp dưới rốt cuộc đã thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần lại cả kinh giật mình như vậy rồi.
Ngược lại Đỗ Thiến Thiến bên kia không biết những chuyện này một chút nào, cô lại còn đang đồng tình với Kiều Hân đấy, luôn cảm thấy Kiều Hân từ đại tiểu thư cao cao tại thượng biến thành rất đáng thương như bây giờ. Hơn nữa lúc này là thời điểm các bạn học hay tụ hội, lúc trước cô và Kiều Hân đều là người chạm tay có thể bỏng, mặc kệ mời được hay không mời nổi, người tổ chức tụ hội đó sẽ rất coi trọng mời các cô tới. Lần này Đỗ Thiến Thiến nhận được thiệp mời, giọng điệu những người này không có thay đổi gì với cô, nhưng lúc nói đến Kiều Hân thì rõ ràng mang theo dáng vẻ nhiều chuyện, vui sướng khi người gặp họa.
Đỗ Thiến Thiến liền cảm giác những người đó cũng quá thực tế, bởi vậy Đỗ Thiến Thiến mới càng muốn Kiều Hân tốt hơn một chút.
Ngày đó cô đi đến, Kiều Hân đang ở nhà chuẩn bị cơm tối, Đỗ Thiến Thiến vừa nhìn thấy vậy, vội lôi kéo cô ấy nói: "Đừng buồn bực ở nhà nữa, ba tớ giới thiệu cho tớ một quán chay rất ngon, tớ dẫn cậu đi bữa ăn ngon được không?"
Chỉ là lúc đang nói chuyện với Kiều Hân, Đỗ Thiến Thiến nhìn đồ trong phòng bếp Kiều Hân, cô chợt chú ý thấy có chút không đúng lắm. Dù sao cô và Kiều Hân cũng ở cùng nhau một thời gian, biết Kiều Hân thích để bộ đồ ăn ở góc này.
Lúc này không biết vì sao lại có hai bộ đồ ăn đặt ở góc tường, Kiều Hân làm gì vậy chứ?
Chẳng lẽ còn muốn sáng một bộ, tối một bộ ư?
Bởi vì Kiều Bùi thích ăn thức ăn chay, cho nên nhà họ Kiều thật có một sư phụ đặc biệt làm thức ăn chay. Nhưng mà bây giờ nếu Đỗ Thiến Thiến gọi cô đi, Kiều Hân liền thu dọn một chút, vội vàng đi theo Đỗ Thiến Thiến.
Chỉ là Đỗ Thiến Thiến không có kinh nghiệm gì, sau khi đến đó mới phát hiện quán thức ăn mới mở đó quá nóng, lại có thể không có nhã gian.
Chỉ là hoàn cảnh đại sảnh bên trong cũng không tệ, đều là ghế dài đơn độc, Đỗ Thiến Thiến cũng liền tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống.
Lúc mang từng món ăn lên, Đỗ Thiến Thiến có chút không biết nên mở miệng như thế nào?
Cô sợ lời của mình sẽ làm Kiều Hân cảm thấy không thoải mái, nhưng cô cũng sợ mình không nói, Kiều Hân sớm muộn gì cũng sẽ biết rõ. Đến lúc đó, Kiều Hân lại không có một chút chuẩn bị, còn không bằng cô nói trước, để Kiều Hân chuẩn bị.
Đỗ Thiến Thiến liền chần chừ một lúc, nói: "Kiều Hân, cậu còn nhớ rõ thời gian này của mấy năm trước đều có họp bạn học không?"
Cô nói thiện ý: "Lần này bọn họ vẫn muốn gọi cậu tới, chẳng qua tớ cảm thấy tiệc tổ chức hàng năm đó không có ý nghĩa gì, năm nay chúng ta đừng đi được không?"
Kiều Hân rất cơ trí, lập tức hiểu rõ Đỗ Thiến Thiến đây là vì tốt cho cô. Thật ra thì nếu như mấy năm trước họp bạn học không phải có Đỗ Thiến Thiến, cô cũng rất ít đi.
Hơn nữa những năm này họp bạn học mỗi một năm càng thực tế hơn, cô cũng lười đi.
Kiều Hân liền gật đầu, không sao cả trả lời: "Không đi thì không đi, đến lúc đó chúng ta đơn độc tụ họp thì tốt hơn."
Lại có chuyện trùng hợp, hai nguời vừa ăn xong, lại có thể liền gặp được người quen. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, người quen đó chính là lớp phó lúc trước luôn nhún nhường xung quanh Kiều Hân.
Hơn nữa lớp phó đó còn cố ý đi qua chỗ bọn họ, sau đó làm như vô tình gặp được, đối phương rất nhanh dừng bước, một bộ dáng kinh ngạc nhìn họ.
Sắc mặt Đỗ Thiến Thiến cũng rất không tốt, lớp phó này là loại hình nữ sinh mảnh mai mà nam sinh thích.
Trước đó cô mới vì chuyện của Kiều Hân mà cãi nhau mấy câu với đối phương, lúc này đối phương đã đi tới chỗ cô rồi. Đỗ Thiến Thiến còn tưởng rằng đối phương lại muốn gây xích mích, kết quả không ngờ lớp phó đó hoàn toàn không phải tới chỗ cô, mà là dứt khoát liền đi tới trước mặt Kiều Hân, một bộ dáng chúng ta thật quen thuộc nói: "A, là Kiều Hân ư, thật là đúng lúc, tôi nghe nói chuyện của cô rồi, thật là việc đời khó đoán. Nhưng mà cô đừng khổ sở, dáng dấp xinh đẹp lại có phúc khí giống như cô vậy, khẳng định còn có thể tìm được người tốt để kết hôn. . . . . ."
Kiều Hân cũng không nói gì, chỉ yên nhìn cô ta.
Ngược lại sau khi nữ lớp phó này nói hết những lời kia, lại như nhớ tới chuyện gì, cười như không cười tiếp tục nói: "Đúng rồi, bây giờ cô nhất định còn chưa có bạn trai đi? Nếu không tôi giúp cô giới thiệu một người thì như thế nào? Người nọ là bạn của mẹ tôi giới thiệu cho tôi, tôi cảm thấy không thích hợp, nhưng người nọ ngược lại rất xứng đôi với cô, đối phương là xí nghiệp quốc doanh, chỉ là vóc dáng không cao, nhưng mẹ anh ta rất lợi hại, là lãnh đạo trong xí nghiệp quốc doanh, chỉ cần một câu nói, cô có thể vào làm việc, đãi ngộ phúc lợi chỗ kia đều rất tốt."
Kiều Hân còn chưa có lên tiếng, Đỗ Thiến Thiến ở bên cạnh không nhịn được tiếp lời, "Này, cô không có đầu óc à? Cô quên Kiều Hân lúc thi tốt nghiệp trung học đã vào đại học XX, có cần phải đi xí nghiệp quốc doanh đó chịu thiệt sao? Huống chi bây giờ công việc của Kiều Hân vừa thanh nhàn, tiền lương lại cao."
Lớp phó là một bộ dáng không tin, Kiều Hân này có cái gì không phải là nhà họ Kiều an bài tốt cho cô ta, hiện tại mọi người đều biết đại thụ sau lưng cô ta đã ngã, cô ta còn có thể có chỗ chống đỡ sao? Lại nói loại Phượng Hoàng này sụp đổ, đến gà đất cũng không bằng.
"A, bây giờ Kiều Hân lợi hại như vậy ư, đang thăng chức ở chỗ kia à?"
Đỗ Thiến Thiến thật không chịu nổi người như thế, lúc trước chính là bộ dáng hận không được quỳ liếm chân Kiều Hân.
Kiều Hân nhắm mí mắt, đang nghĩ có nên rời khỏi hay không, ngược lại điện thoại di động của cô vang lên một tiếng. Cô vội cúi đầu liếc nhìn, liền phát hiện trên điện thoại di động hiện ra một chữ Bùi.
Kiều Hân nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp xóa bỏ rồi.
Ngược lại lớp phó đó nhìn ra nét mặt của cô không đúng lắm, vội nói: "Tin nhắn của bạn trai?"
Kiều Hân cầm túi bên người lên, không thèm liếc mắt nhìn cô ta một lần: "Tôi không phải phụ nữ thiếu đàn ông liền không sống nổi."
Ban đầu lớp phó này thích nhất chính là chơi trò mập mờ với đàn ông.
Kiều Hân cũng không nói nhảm nhiều với cô ta, vừa ra hiệu Đỗ Thiến Thiến rời đi, vừa nói: "Không phải cô thích nhất giữ lại lốp dự phòng sao, xí nghiệp quốc doanh đó cô tự giữ đi, không chừng ngày nào đó có thể dùng tới."
Nói xong Kiều Hân liền theo Đỗ Thiến Thiến đi ra ngoài, Đỗ Thiến Thiến ngược lại là một bộ dáng sợ ngây người. Ở trong ký ức, Kiều Hân vẫn luôn rất lịch sự, giờ cô mới phát hiện thì ra Kiều Hân cũng có thể lợi hại như vậy.