Sau đó Kiều Hân thật sự trôi qua vài ngày thoải mái, ít nhất cô không cần lo lắng tâm tình tốt đẹp của mình sẽ bị phá hư. Mỗi ngày, cô làm từng bước, đi đến trường học làm việc, sau đó cô sẽ trở lại chuẩn bị chăm sóc mèo con.
Chỉ là cô lựa chọn tên mèo rất lâu nhưng đều không vừa lòng, cuối cùng vẫn là Đỗ Thiến Thiến giúp chọn một tay, nói gọi nhóc là Tiểu Lưu Ly, chủ yếu là do ánh mắt của mèo con cực kỳ xinh đẹp.
Kiều Hân thử kêu mấy lần, mèo con giống như có phản ứng, lại có vẻ còn rất vui mừng, cuối cùng liền quyết định cái tên này.
Chỉ là ngày sống dễ chịu không được mấy ngày, anh trai thân mến của cô liền trở về rồi.
Lần này không cần phải nói cái gì, Đỗ Thiến Thiến giống như đã nhận được tin trước, liền nhanh chóng mang hành lý đã đóng gói, ngay cả nói nghiêm chỉnh với Kiều Hân một tiếng cũng không có liền bỏ chạy tới nhà mẹ cô.
Chờ lúc Kiều Hân rầu rĩ về đến nhà, liền nhìn thấy Kiều Bùi đang ngồi ở trên ghế sa lon trêu chọc mèo rồi.
Tiểu Lưu Ly bị nuôi rất tốt, từ sau khi đi đến nhà mới, bản lĩnh ngày càng lớn rồi.
Nó vừa kêu meo meo, vừa vươn móng vuốt nhỏ ra khều ngón tay Kiều Bùi.
Nét mặt Kiều Bùi hiếm khi dịu dàng, sau khi nghe thấy tiếng động ở cửa, anh rất tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Sau đó anh tóm lấy gáy Tiểu Lưu Ly, đưa nó trở lại trong ổ mèo, ngoắc ngoắc ngón tay với Kiều Hân.
Kiều Hân liền cảm giác mình như là một con mèo lớn, anh trêu chọc mèo nhỏ xong rồi nên muốn trêu chọc thú cưng lớn như cô sao!
Kiều Hân không tự chủ liền bĩu môi.
Cô không có ngoan ngoãn đi qua, mà là sau khi đổi dép, liền trực tiếp đi về phía phòng ngủ của mình.
Cô có thói quen mỗi lần về đến nhà phải thay quần áo ở nhà trước.
Kết quả cứ như vậy, ngược lại cho Kiều Bùi cơ hội.
Kiều Hân còn chưa có đóng cửa phòng ngủ, Kiều Bùi đã đi theo cô vào trong. Anh trực tiếp nhận lấy tay nắm cửa từ trong tay của cô, giúp cô đóng cửa phòng ngủ lại.
Anh bước rất nhanh, trực tiếp tiến đến sát phía sau lưng của cô. Lúc cô còn chưa kịp phản kháng, anh vặn chặt cánh tay của nàng, trực tiếp xoay ngược thân thể cô lại, đè xuống.
Khi anh hôn lên mặt cô, quả thật giống như đang cắn thứ gì đó. Nhìn qua thì cảm thấy khí lực anh rất lớn, nhưng sau khi thật sự đè lên cô, ngược lại trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Khí lực của anh rất có công dụng khi dùng để chế trụ động tác của cô, bởi vì Kiều Hân không có giãy dụa quá mức, anh dứt khoát buông một tay ra, di0en-da14n.le9.quy76.d00n thong thả ung dung cởi quần áo của cô.
Anh cố ý thả chậm tốc độ, lúc này bị anh vuốt ve cách một lớp quần áo, tâm tình Kiều Hân rất không tốt.
Đây là một trận cảm giác do anh chủ đạo, Kiều Hân hận không thể rút mình ra khỏi cảm giác này, nhưng thân thể giống như thích ứng với tiến công của anh. Một lúc sau, gần như không thế nào giãy giụa liền nộp vũ khí đầu hàng.
Kiều Hân thật muốn tát mình mấy bạt tai, trước đây cô luôn có thể buồn bực nằm ngay đơ như vũng bùn, lúc này có lẽ là thân thể có một chút phản ứng, cô cảm thấy cổ họng của mình thỉnh thoảng sẽ phát ra chút âm thanh rất ghê tởm.
Cô chán ghét nuốt ngụm nước miếng, rất nhanh xoay đầu, mặt đối mặt nhìn anh chằm chằm.
Anh liền ghé vào di chuyển trên người cô, động tác của anh nhất định là cố ý. Cô có thể cảm thấy, ánh mắt anh rơi vào trên người cô, còn có những thứ tiết tấu của anh. . . . . .
Ngón tay của anh giữ chặt cằm của cô, cô cắn lên bàn tay đang giữ chặt đó.
Thân thể dán sát của cô đều phản ứng như anh muốn.
"Kiều Bùi!" Kiều Hân cắn môi, thân thể của cô bị đánh sâu vào, giọng nói mang theo run rẩy: "Anh thật làm cho tôi ghê tởm!!"
Vốn chân mày anh hơi nhíu lại, nét mặt kia giống như anh đang làm chuyện quan trọng nhất trên thế giới. Sau khi bị cô nói như vậy, nét mặt Kiều Bùi không có biến hóa quá lớn, động tác của anh càng dùng thêm sức.
Thân thể phía dưới của Kiều Hân theo bản năng buộc chặt, anh rất nhanh dán vào vành tai của cô, ngậm vành tai của cô vào, dùng răng nhẹ nhàng liếm khắp vành tai cô.
Cảm giác tê dại lan tràn trong tứ chi vô lực của cô.
Kiều Hân không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy đói bụng mới tỉnh dậy.
Cửa sổ không biết bị kéo lên từ lúc nào, chỉ là nhìn ra bên ngoài thì trời đã sớm tối. Trong phòng ngủ rất tối, chỉ có thể cảm thấy hô hấp người bên cạnh rất có quy luật.
Cánh tay của anh vòng chặt quanh hông của cô, cô nghiêng đầu đã nhìn thấy anh ngủ rất sâu, bộ dáng kia không có một chút tự giác của tội phạm.
Kiều Hân nghĩ tới chuyện anh vừa làm với mình, trong nháy mắt nổi lên giận dữ, cô vươn tay làm động tác giống như cào cấu ở trên đỉnh đầu của anh.
Cô thật muốn cào mặt anh nở hoa, nhưng sau khi khoa tay múa chân vài cái, Kiều Hân lại bỏ trận, coi như cào mặt anh nở hoa thì có thể làm gì.
Kiều Hân co ro thân thể, □ thân thể liền cọ sát với ga giường, bởi vì tư thế của anh hoàn toàn là một bộ dáng ôm ấp, thân thể của cô không thể ức chế lại tiếp xúc mấy lần với da thịt của anh.
Cô nỗ lực né tránh anh, co chân lên.
Qua một lúc lâu, Kiều Hân mới nói qua: "Kiều Bùi, anh không có tự ái sao? Ngủ với một phụ nữ không thương mình, có ý gì?"
Kiều Hân cảm thấy thân thể của mình bị người kéo về phía sau, mới vừa rồi cô còn cho là anh ngủ rất sâu, không ngờ anh lại nửa tỉnh.
Chỉ là rất nhanh, động tác kia liền ngừng lại. Anh chỉ là muốn cô dựa sát vào mình, để anh dễ dàng ôm lấy.
Thân thể của cô vừa bị kéo về phía sau, anh rất nhanh sử dụng cả tay và chân đè lên. Thân thể anh rất nặng, đè cô đến mức gần như không thể động đậy được.
"Nuôi mèo chơi rất vui sao?" Giọng nói Kiều Bùi có chút phập phồng, truyền đến từ phía sau.
Kiều Hân không hiểu anh nói cái này làm gì, cô dừng lại một lúc mới nói: "Tốt vô cùng. . . . . ."
Tiểu Lưu Ly cho cô rất nhiều vui vẻ, mỗi lần thấy tên nhóc đáng yêu đó, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, mỗi lần sau khi về nhà, cô đều sẽ có chuyện muốn làm, ví dụ như chơi với Tiểu Lưu Ly, giúp nó chải lông, cho nó ăn, mớm nước cho nó, còn đổi lại cát cho mèo, khiến cuộc sống của cô trở nên phong phú.
Sau khi cô trả lời xong, anh nhanh chóng lật người đè ở trên người cô, cánh tay của anh vững vàng chế trụ thân thể của cô.
"Anh nuôi em hơn mười năm, em nói chơi vui không?" Anh nhanh chóng xâm nhập thân thể của cô.
Phía dưới của Kiều Hân lại co rúm, động tác của anh rất chậm, có cái gì đó đang bắt đầu khởi động. Động tác của anh, hô hấp của anh, ánh mắt thâm trầm của anh rơi vào trên người của cô. Anh cúi xuống □, hôn lên□ da thịt của cô, sau khi không chiếm được bất kỳ đáp lại nào, anh liền tăng nhanh động tác.
"Mỗi một sự thay đổi của em, mỗi một dạng cảm xúc của em, em học cái gì, có cái nào không phải là anh sắp xếp quyết định." Anh liên tục xâm nhập vào thân thể của cô, di0en-da14n.le9.quy76.d00n giọng nói có chút thở dốc: "Cho tới bây giờ em đều thuộc về anh."
Kiều Hân không biết là thân thể không thích ứng được, hay trái tim cô không gánh vác nổi* .
Cô yên lặng khoảng vài giây mới giống như bừng tỉnh hiểu ra, cô mờ mịt nhìn người đàn ông ở trên người mình.
Cô chợt nhớ tới cái gì, cô nhớ lại một ngày nào đấy sau giữa trưa, trong lúc vô tình, cô nhặt lên một cuốn sổ màu đen. . . . . .
Chờ thật lâu, cô mới nghe giọng nói căng thẳng của mình nói qua: "Kiều Bùi, anh còn ghi chép lại đúng không, bao gồm quần áo muốn tôi mặc, chiều cao của thân thể tôi!? Anh đều ghi chép sao?"
Kiều Bùi không có giải thích gì, anh càng xâm nhập tiến vào thân thể của cô.
Kiều Hân bị nhận thức này hù dọa, cô cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập rất nhanh, cả người cô đều có chút cảm giác không chân thực.
Cô như hiểu rõ được điều gì, "Tôi là trò chơi nuôi dưỡng sao?"
Cô dùng sức giùng giằng, nhưng chẳng có tác dụng gì, cô bị anh cố định ở bên giường, không chút kiêng kỵ thưởng thức.
Cô nhớ tới những lời từng nghe Đỗ Thiến Thiến nói, cô ấy nói có vài người đàn ông biến thái thích nuôi dưỡng. . . . . .
Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến mình thật sự tồn tại hàng thật giá thật trong trò chơi của người khác!
Anh để mọi thứ thật sự phát sinh ở trên người mình!! Mà người đàn ông này còn làm chuyện quá đáng hơn với cô!!