Kiều Hân sợ hết hồn, vội vàng vươn tay ra, lấy di động qua nhìn, dãy số phía trên chính là của Đỗ Thiến Thiến.
Thời gian này đã muộn rồi, Đỗ Thiến Thiến còn cho rằng Kiều Hân đang ở một mình. Đỗ Thiến Thiến cố ý chọn khoảng thời gian này gọi điện thoại, vì chính là muốn lặng lẽ nói với Kiều Hân, ngàn vạn lần không nên bị anh Kiều Hân nghe được.
Ngược lại sau khi Kiều Hân thấy dãy số, chần chừ một lúc. Hiện tại cô rất không muốn nói chuyện phiếm với người khác, nhất là khi Kiều Bùi còn đang ở bên cạnh cô, nhưng dù sao cũng là chột dạ, cô sợ mình không nhận điện thoại, sẽ làm Đỗ Thiến Thiến nhận thấy được cái gì.
Nghĩ như vậy, Kiều Hân liền nhận điện thoại.
Rất nhanh cô liền nghe thấy tiếng nói của Đỗ Thiến Thiến truyền tới: "Hân Hân, hôm nay tớ khẩn trương muốn chết rồi, anh cậu thật đúng là rất hù dọa người, tớ ở trước mặt anh ấy cũng không dám thở mạnh. Chỉ là, cậu vẫn ổn chứ?"
Kiều Hân cũng không biết nên nói như thế nào, Kiều Bùi đang ở phía sau cô, thậm chí anh thừa dịp cô nghe điện thoại, còn cúi đầu hôn một cái lên bả vai lộ ra ngoài chăn của cô.
Kiều Hân rất nhanh tránh né, hàm hồ trả lời ở trong điện thoại: "Tớ không sao."
Nói xong cô quay đầu đi, dùng sức trợn mắt nhìn Kiều Bùi một cái. Kiều Bùi cảm thấy thú vị, tay của anh trực tiếp đưa đến hông của cô, nhéo một cái.
Kiều Hân co rúm cả người lại.
Đỗ Thiến Thiến không có nghe ra sự khác thường của cô, vẫn còn khuyên cô: "Chỉ là Hân Hân, anh của cậu đối với cậu rất tốt, vẫn hỏi tớ tình huống của cậu, tớ có thể cảm thấy anh ấy rất quan tâm cậu. Mỗi lần tớ nói về cậu, anh ấy làm cho người ta có cảm giác không giống nhau."
Mặc dù Đỗ Thiến Thiến không có kinh nghiệm gì, cũng không có anh, nhưng vẫn hiểu nhìn mặt mà nói chuyện. Chỉ cần cô nói chuyện thú vị về Kiều Hân, nét mặt Kiều Bùi sẽ nhẹ nhõm bớt. Loại cảm giác đó, nói thế nào cũng là yêu thương quan tâm tới cực điểm.
Hơn nữa Đỗ Thiến Thiến rất rõ ràng, anh Kiều Hân có thể khách khí như vậy với cô, còn không phải là bởi vì cô là bạn tốt nhất của Kiều Hân sao.
Lỗ tai Kiều Bùi rất nhạy, Kiều Hân hoài nghi Kiều Bùi ở sau lưng đã nghe lời nói của Đỗ Thiến Thiến. Trong lòng cô phiền não, cũng không nghe câu nói sau của Đỗ Thiến Thiến, rất nhanh liền qua loa lấy lệ một câu: "Thiến Thiến, tớ buồn ngủ, tớ ngủ trước."
Nói xong, cô liền cúp điện thoại. Sau đó cô dùng sức cuốn cuốn chăn, muốn co thân thể lên để tránh khỏi Kiều Bùi.
Chỉ là sau một phút, Kiều Bùi trực tiếp nhốt cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt.
Kiều Hân cũng thật sự mệt nhọc, mỗi lần * với Kiều Bùi đều giống như lao động chân tay. Lần nào cũng làm cho cô cảm thấy sức cùng lực kiệt, chống đỡ không được.
Cô rất nhanh liền ngủ thiếp đi, tới ngày hôm sau, ngược lại Kiều Bùi đã thu xếp thỏa đáng, chuẩn bị rời đi.
Kiều Hân cũng không biết Kiều Bùi muốn ở nhà Đỗ Thiến Thiến bao lâu. Đợi cô và Kiều Bùi cùng nhau rời khỏi nhà họ Đỗ, cô liền phát hiện trong nhà Đỗ Thiến Thiến, khắp nơi đều là dấu vết với Kiều Bùi.
Xuống dưới lầu, Kiều Bùi đang dừng xe ở đó.
Nhà Đỗ Thiến Thiến là khu nhà cũ, rất nhiều người chú ý tới chiếc xe dừng ở dưới lầu kia. Trong lòng Kiều Hân càm thấy thật may là xe những người vệ sĩ kia đều dừng ở bên ngoài, nếu không người vây xem sẽ càng nhiều hơn.
Chỉ là bọn họ vẫn bị rất nhiều người nhìn chăm chú.
Thật ra thì trong lòng Kiều Hân rất khẩn trương, cô không biết lúc Đỗ Thiến Thiến trở lại lần nữa, mình phải giải thích chuyện Kiều Bùi như thế nào? Làm sao giải thích được trong tủ quần áo của cô lại có nhiều quần áo nam như vậy? Còn có những thứ dao cạo râu bên trong phòng tắm. . . . . .
Sau một ngày lộn xộn u mê như vậy, chờ Kiều Hân trở về.
Khi đi ngang qua một thẩm mỹ viện, Kiều Hân chợt thấy được trên bảng hiệu tiệm làm tóc kia có một ảnh chân dung của một cô gái hoạt bát mạnh mẽ, đây rõ ràng là một người mẫu.
Ngũ quan của cô gái kia không có gì đặc biệt, nhưng mái tóc rất gọn gàng, cả người của cô ấy làm cho người ta có cảm giác từng trải.
Lúc Kiều Hân còn rất nhỏ, vì lấy lòng anh, không biết đã thay đổi, thỏa hiệp bao nhiều lần. Chỉ cần là Kiều Bùi thích, cô sẽ nghĩa vô phản cố nỗ lực đi làm.
Những năm gần đây bởi vì Kiều Bùi thích tóc dài, cô vẫn để tóc dài .
Sau khi nhìn bảng quảng cáo đó, Kiều Hân giống như hạ quyết tâm. Cô rất nhanh liền đi vào trong cửa tiệm kia, thái độ phục vụ của người ở bên trong rất tốt. Sau khi cô tiến vào, rất nhanh tìm được người cắt cho mình kiểu tóc như của người mẫu kia.
Lúc Kiều Hân cắt tóc cũng không có suy nghĩ nhiều, cô chỉ muốn đổi lại kiểu tóc của mình để thay đổi tâm tình. Nhưng chờ sau khi cắt tóc xong, vừa soi gương, Kiều Hân chợt phát hiện sau khi mình cắt kiểu tóc này không ngờ lại thích hợp, thoải mái như vậy.
Chỉ là đợi khi cô đi ra từ trong tiệm, Kiều Hân vừa đi chưa được hai bước, cô liền cảm giác giống như có xe chạy về phía cô, quả nhiên xe liền dừng ở trước mặt cô.
Cửa xe rất nhanh mở ra, Khương Uyên đã lâu không gặp, bước xuống từ trong xe.
Kiều Hân kinh ngạc một chút.
Ngược lại Khương Uyên vẫn là bộ dáng kia, anh ta mặc quần áo thoải mái, sau khi thấy cô rất nhanh chào hỏi: "Thật là đúng dịp, lại gặp được cô."
Sau đó Khương Uyên giống như lưu ý tới điều gì, trái phải đánh giá cô, cười nói: "Cô đổi kiểu tóc."
Kiều Hân lúng túng gật đầu một cái, cô quen để tóc dài, tóc ngắn như vậy vẫn là lần đầu.
"Rất thích hợp với cô."
"Cám ơn." Lúc Kiều Hân chống lại ánh mắt của Khương Uyên, mặt nóng một chút. Cô đã không phải là Kiều Hân trước kia, lần này cô cảm thấy rất rõ ánh mắt Khương Uyên nhìn mình hơi giống như ánh mắt của Kiều Bùi khi ở trên giường, đó là ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ.
"Kiều Hân, không biết cô có thể . . . . . ."
Kiều Hân đã không để ý tới bộ dạng lễ phép hay vô lễ rồi, cô nhanh chóng cắt đứt lời của anh ta, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi không có thời gian."
Nói xong, cô liền vội vàng đi về phía tàu điện ngầm.
Chờ khi ngồi lên tàu điện ngầm, Kiều Hân không còn dám suy nghĩ gì nhiều nữa. Đối với cô mà nói, Khương Uyên là người đàn ông rất có sức quyến rũ, nhưng mặc kệ Khương Uyên có suy nghĩ gì, cô đều sẽ không thể không lo lắng .
Chủ yếu là tim cô phải rất lớn, mới có thể vừa bị Kiều Bùi cưỡng chiếm, vừa như không có chuyện gì nói yêu thương với người đàn ông khác. Cho nên hiện giờ, mặc kệ Khương Uyên ám chỉ rõ ràng với cô như thế nào, cô đều không thể tiếp nhận.
Ngược lại Kiều Hân vừa nghĩ như thế, đột nhiên cảm giác khóe mắt của mình quét qua cái gì đó. Hoàn cảnh bên trong xe điện ngầm không lớn, khe hở giữa người với người đều rất nhỏ.
Cô cảm thấy màu sắc quần áo mình quét qua rất quen thuộc, giống như một người mà cô mới gặp qua. Cô theo bản năng liền ngẩng đầu lên, sau đó cô liền nhìn thấy Khương Uyên, không biết đã đứng ở bên người cô từ lúc nào.
Anh ta cứ an tĩnh như vậy, đi theo ở bên người cô, tay vịn ở trên lan can bên cạnh. Trên mặt treo nụ cười dịu dàng, nháy cũng không nháy mà nhìn cô.