Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối - Chương 22-2




Kiều Bùi thật đúng là nói được làm được, quả nhiên sáng sớm ngày hôm sau Đỗ Thiến Thiến liền được đón tới.



Kiều Hân rất vui mừng.



Đỗ Thiến Thiến trái lại rất kinh ngạc, cô vừa mới tới công ty liền bị tổng giám đốc dùng vẻ mặt kinh sợ đưa ra bên ngoài công ty, Đỗ Thiến Thiến còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì đấy.



Kết quả sau đó liền nhìn thấy xe của nhà Kiều Hân chờ cô ở bên ngoài.



Đỗ Thiến Thiến cảm thấy thật kỳ quái, Kiều Hân là người gần đây ít xuất hiện, lúc này lại gióng trống khua chiêng tìm cô tới đây, cũng quá không thể tưởng tượng nổi.



Lại nói không phải Kiều Hân giận dỗi với anh cô ấy sao?



Hơn nữa sau khi cô phát hiện mặt của Kiều Hân đặc biệt tái nhợt, cô càng cảm thấy không được bình thường, Đỗ Thiến Thiến vội hỏi Kiều Hân: "Kiều Hân, cậu và người nhà hòa hảo rồi à? Chỉ là cậu sao vậy? Sắc mặt không tốt cho lắm!"



Kiều Hân vội che giấu: "Dì cả của tớ tới."



Đỗ Thiến Thiến cũng không còn suy nghĩ nhiều, con gái vào lúc dì cả đến, không có mấy người có thân thể khỏe mạnh, phần lớn đều là bộ dạng thê thảm này. Hơn nữa dì cả tới sẽ thay đổi cảm xúc, rất bình thường .



Kiều Hân cũng không giải thích thêm chuyện của cô và anh cô, cô gọi Đỗ Thiến Thiến ăn món bánh ngọt.



Có lẽ là bạn tốt đến khiến khẩu vị Kiều Hân khá hơn nhiều, Kiều Hân hiếm khi ăn liền mấy khối bánh ngọt nhỏ.



Quản gia luôn ở bên cạnh chăm sóc các cô cũng là người cơ trí, rất nhanh lại để cho phòng bếp làm gấp mấy món bánh ngọt nhỏ đưa tới.





Đỗ Thiến Thiến không nghi ngờ gì, vẫn như cũ tán gẫu với Kiều Hân chút chuyện lý thú ở công ty mới.



Ngược lại trò chuyện một chút, Đỗ Thiến Thiến chợt nhớ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi, cậu nhận được thiệp mời chưa? Cậu có tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường không?"



Đỗ Thiến Thiến dĩ nhiên biết lấy cấp bậc của mình mà nói, trường học muốn mời cô tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường mới gọi là kỳ quái.



Nói trắng ra là còn không phải trường học biết quan hệ giữa cô và Kiều Hân rất tốt, hi vọng cô có thể mời được vị phật lớn này sao!




Kiều Hân nhìn Đỗ Thiến Thiến một cái, rất nhanh nói: "Nhận được, lần này tớ rất muốn đi."



Đỗ Thiến Thiến có chút ngoài ý muốn, cho tới bây giờ bình thường đối với chuyện này, Kiều Hân có thể đẩy liền đẩy. Nói trắng ra, anh Kiều Hân là nhà từ thiện danh tiếng ở đó, đến lúc đó còn không biết trường học sẽ lừa gạt Kiều Hân quyên tiền như thế nào đâu?



Lại nói ban đầu nhà họ Kiều đóng góp cho trường học rất nhiều thiết bị dạy học, lúc này còn đi qua coi tiền như rác sao?



Hơn nữa không riêng gì chuyện kỳ quái này, nói chuyện xong, thời điểm Đỗ Thiến Thiến chuẩn bị đứng dậy cáo từ, Kiều Hân lại tò mò cầm túi xách của cô nói: "Trước kia chưa từng thấy qua túi xách này của cậu, rất đẹp mắt."



Túi xách kia nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu. Nhưng có lầm hay không? Vào lần gặp mặt trước của bọn họ, cô đã từng đề cập qua cái túi này.



Hơn nữa Kiều Hân còn cầm lấy túi, mở ra nhìn.



Đỗ Thiến Thiến rất khó hiểu, đang muốn mở miệng nhắc nhở Kiều Hân, sau đó cô nhìn thấy Kiều Hân cẩn thận để vào một tờ giấy.




Lần này Đỗ Thiến Thiến không dám nói gì rồi.



Sau khi Đỗ Thiến Thiến rời khỏi nhà họ Kiều, cô không kịp chờ đợi liền mở túi xách ra.



Quả nhiên cô nhanh chóng tìm được một tờ giấy kẹp ở trong hai lớp vải của túi xách nhỏ.



Chữ viết trên tờ giấy rất ngoáy, hiển nhiên người đó viết trong hoàn cảnh rất khẩn trương.



Đỗ Thiến Thiến sau khi kinh ngạc, rất nhanh bị nội dung bên trong tờ giấy làm cho sợ ngây người.



Cô không ngờ nhìn Kiều Hân như không có chuyện gì, nhưng lại có thể nghĩ đến việc muốn chạy trốn, thậm chí kế hoạch lần này chu đáo chặt chẽ đến nỗi khiến cô nổi da gà.



Đây đâu giống như là giận dỗi với người nhà, mà giống như đang chạy trốn ngày tận thế.



Đỗ Thiến Thiến chần chừ một lúc, chỉ là rất nhanh cô liền hạ quyết tâm, Kiều Hân đã dùng loại phương thức này cầu cứu cô, cô thế nào cũng phải giúp Kiều Hân.




Hơn nữa rốt cuộc cô đã hiểu rõ, tại sao cô vẫn luôn cảm thấy là lạ. Những người phục vụ bên cạnh các cô... luôn đi quanh đấy.



Cô còn tưởng rằng nhà họ Kiều có thói quen được người hầu hạ, bây giờ nhìn lại, đây là Kiều Hân đang bị giám thị sao!



Cho nên nói Kiều Hân hoàn toàn không hòa hảo với anh cô ấy?




Ngược lại sau khi tiễn Đỗ Thiến Thiến, tâm tình Kiều Hân rất thấp thỏm, cô chờ một lúc lâu mới dám lên lầu.



Kế hoạch này xuất hiện ở trong lòng cô rất lâu, cô biết mình không có cơ hội lần thứ hai. Lần này chạy trốn, tuyệt đối không thể giống như lần đầu tiên, khi đó cô cho là anh sẽ không làm quá đáng với cô.



Cho nên cũng không có chạy bao xa, lần này chạy trốn, cô sẽ phải làm tốt chuẩn bị mai danh ẩn tích cả đời!!



Chỉ là cô rất hồi hộp, cô rất sợ Kiều Bùi sẽ nhìn ra khác thường.



Cô là được Kiều Bùi nuôi lớn, cô không biết Kiều Bùi hiểu rõ cô bao nhiêu.



Chỉ là đợi lúc cô trở lên lầu, cô mới biết mình hoàn toàn là suy nghĩ quá nhiều.



Ít nhất đối với Kiều Bùi mà nói, anh sẽ hoàn toàn không cân nhắc qua loại chuyện không có tính công kích của trẻ con này.



Đợi lúc cô gặp lại được anh, đã nhìn thấy anh rửa mặt xong, nửa lõa thể nằm ở trên giường lớn trong phòng ngủ của cô, chờ cô hầu hạ.



Kể từ khi hai lần chảy máu liên tục, Kiều Bùi liền không muốn cô nữa.



Hiện tại có lẽ là cảm thấy thân thể cô được nuôi ổn rồi, trời mới vừa tối, anh liền tới.



Trong lòng Kiều Hân rất gấp gáp, cô có một loại cảm giác xấu. Trong khoảng thời gian này, anh đã khắc chế như thế, để cho cô quen thuộc thân thể của anh, quen thuộc những chuyện giữa nam và nữ. Hiện tại một khi lại. . . . . . Kiều Hân không dám tưởng tượng, phản ứng của mình có còn giống như trước không. . . . . .