Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối - Chương 12




Lúc trở lại phòng ngủ, Kiều Hân theo bản năng khóa trái cửa phòng ngủ.



Cô giống như kiến bò trong chảo nóng, nhưng sau khi lo lắng một hồi, Kiều Hân lại cảm thấy sợ hãi.



Người này cô vẫn sùng bái như thần, anh rất gần gũi.



Cô có một cảm giác cuộc đời như sụp đổ.



Sau này cô phải làm sao, phải đối mặt với anh như thế nào?



Cô tình nguyện là mình suy nghĩ nhiều, Kiều Hân ngồi ở trên giường suy nghĩ một lúc, rất nhanh hạ quyết tâm, mặc kệ có phải là mình nghĩ sai hay không, cô thật không tiếp nhận nổi hậu quả này.



Cô quyết định nhanh chóng mở tủ treo quần áo ra, ném quần áo mang tới vào trong va ly.



Trong đầu cô chỉ tràn ngập một suy nghĩ, đợi ngày mai anh đi làm xong, cô liền mau chóng rời khỏi nơi này, tìm một chỗ để cho cô giữ vững khoảng cách an toàn với anh!!



Cô cũng tìm được chi phiếu rồi, sau khi thu dọn xong, Kiều Hân ngồi ở trên giường tiếp tục tính toán. Chỉ là phải đi đâu đã trở thành một vấn đề quấy nhiễu cô, cô chợt phát hiện mình lại có thể không có chỗ nào muốn đi?!



Cuộc đời của cô hoàn toàn được anh sắp xếp rất tốt, cái gì cũng theo yêu cầu của anh mà làm. Đến hôm nay, khi cô cố gắng rời khỏi anh một thời gian, cô chợt phát hiện đầu óc mình trống rỗng, hoàn toàn không biết nên đi đâu.



Kiều Hân chợt ý thức được, những năm gần đây anh chiều chuộng cô, thật ra thì ở một phương diện khác, lại là trói buộc cô, để cho cô giống như một động vật nhỏ bị thuần phục, một khi bị thả ra ngoài, quả thật không có một chút năng lực sinh tồn nào cả.



Chịu đựng đến lúc trời sáng, Kiều Hân không biết có phải anh cũng có chút chột dạ không? Dù sao vẫn không có phục vụ tới đây hỏi thăm vấn đề ăn sáng của cô.



Anh của cô cũng không có tới đây.



Tất cả đều có vẻ là gió êm sóng lặng.



Chỉ là như vậy mới tốt, Kiều Hân cố ý đợi ở phòng ngủ trong chốc lát. Cô yên lặng tính toán thời gian, nghĩ tới anh cũng nên đi làm rồi. Lúc này cô mới thận trọng đẩy cửa phòng ra, đồng thời trong tay cô còn có một va ly nhỏ.





Nhưng cô vừa ra, liền bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ.



Ở cửa phòng ngủ của cô đã sớm có một đám người đứng đợi, đứng chỉnh tề thành một hàng.



Phụ tá Lý mặc tây trang, vừa thấy cô, rất nhanh liền đi tới, cung kính chào hỏi: "Kiều tiểu thư, chào buổi sáng."



Những người này hiển nhiên đã chờ lâu rồi.



Hơn nữa rất nhanh phụ tá Lý liền ra hiệu cho những phục vụ kia mau mang bữa sáng lên .



Bữa ăn sáng đủ sắc hương vị lập tức được chuẩn bị lên.



Trong chốc lát, mùi thơm thức ăn liền tràn ngập trong không khí.



Sắc mặt Kiều Hân không tốt, đứng ở đó, không có ý đi qua ăn



Nhìn cô không có ý ăn sáng, lần này phụ tá Lý khom lưng thấp hơn, miệng cực kỳ cung kính, nhưng tin tức anh ta mang tới, lại không thế nào vui vẻ nổi: "Tiểu thư, Kiều tiên sinh phân phó, chờ cô dậy, mời cô ăn một ít bữa ăn sáng trước. Sau đó, Kiều tiểu thư muốn đi đâu giải sầu, phân phó một tiếng là được, tôi đã an bày xong cho cô rồi."



Hai tay bên người Kiều Hân nắm lại thành nắm đấm, cô không ngờ anh sẽ làm như vậy. . . . . .



Cô vốn sợ anh không để cho cô đi, lúc này mới len lén sắp xếp va ly, muốn thừa dịp lúc anh không có ở đây để chạy trốn.



Nhưng tình hình bây giờ bị nghịch chuyển trong nháy mắt. . . . . .



Không phải anh không thả cô đi, ngược lại thoải mái an bài cho cô đi.



Chỉ là sự an bài này. . . . . . cũng là một loại tỏ rõ quyền uy. . . . . .




Anh như vậy, ngược lại làm cho đáy lòng Kiều Hân phát rét.



Mặc kệ cô lựa chọn lưu lại hay không lưu lại, cô đều bị anh nắm ở trong lòng bàn tay.



Vừa hiểu điều này, Kiều Hân liền đi tới bàn ăn, cầm đồ ăn lên ăn rất nhanh.



Chờ ăn gần xong, cô đứng dậy nhìn va ly bên cạnh một chút, sảng khoái nói: "Vậy thì đi Hàng Châu thôi."



Nếu muốn cho cô đi giải sầu, cô tự đi là được, dù sao có thể tránh một ngày thì một ngày.



Vừa dứt lời, đã có người nâng va ly ở bên cạnh cô lên.



Từ Thượng Hải đến Hàng Châu cũng không phải xa, có phụ tá Lý an bài tỉ mỉ, lần này Kiều Hân đi du lịch hoàn toàn chính là một chuyến đi giải sầu.



Chỉ là Kiều Hân rất khó không buồn bực.



Sau khi vào khách sạn, đi tham quan một vài chỗ phong cảnh.




Ban ngày Kiều Hân nào có cái tâm tình ngắm phong cảnh, cô đều là lừa mình dối người giết thời gian thôi. Lúc này vừa đến nơi, trong lòng cô lập tức phiền muộn.



Ngược lại phụ tá Lý vẫn còn cẩn thận an bài hành trình ngày hôm sau, không ngừng giới thiệu cho cô những chỗ đi chơi thú vị.



Kiều Hân chợt nổi giận, không khỏi phân trần nói: "Anh và những người vệ sĩ kia có thể cách tôi xa một chút không?"



Phụ tá Lý vừa nghe vậy lập tức yên lặng, thận trọng lui về phía sau.



Mấy người vệ sĩ xung quanh cũng theo thứ tự lui ra bên ngoài.




Thấy bộ dáng không dám thở mạnh của những người kia, Kiều Hân lại có chút hối hận. Dọc theo đường, những người đó đều rất khách khí với cô, lại không trêu chọc cô, cô không cần nhăn mặt với những người này.



Sau này Kiều Hân cũng không nên tức giận với bọn phụ tá Lý này nữa.



Hơn nữa cô bị anh giáo dục quá tốt, giống như một con thỏ trắng, dù tức giận hơn nữa, con thỏ nhỏ cũng chỉ biết giương nanh múa vuốt, cô hoàn toàn không nghĩ tới tổn thương bất cứ người nào.



Chỉ là Hàng Châu ngược lại rất đẹp.



Cả thành phố đều rất sạch sẽ, phụ tá Lý cũng là sử dụng mọi bản lãnh muốn làm cô vui vẻ, cho nên thức ăn đặc sản của Hàng Châu, còn có một chút đặc sắc đều nhanh chóng liên tục đưa tới.



Biết Kiều Hân là hệ trung văn, còn cố ý mời thầy Côn Khúc có tiếng tới, buổi tối đặc biệt biểu diễn cho Kiều Hân.



Như vậy qua vài ngày sau, rốt cuộc anh gọi điện thoại tới.



Mới nhìn đến dãy số kia, lòng Kiều Hân liền nhấc lên.



Giọng của Kiều Bùi vẫn thong thả như thế, không có một tia phập phồng.



"Chơi vui vẻ sao?"



Tâm Kiều Hân nhanh chóng nhảy dựng, chần chờ một lát mới trả lời: "Không tồi."



Tình huống này giống như đang đánh đố với anh, Kiều Hân cũng mò không ra đây là loại tình huống gì.



Ngược lại giọng anh không biến hóa chút nào, vẫn là thái độ giống như dỗ trẻ con: "Chơi vui vẻ chút, anh xử lý xong công vụ sẽ qua với em."