Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường - Chương 44: Tranh Chân Dung Đôi




Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây

Cái rắm cầu vồng này khiến Băng Mật rất dễ chịu, hắn cười xoa đầu Đường Ngữ.

Đường Ngữ lại đắc ý: "Cậu đã là người trưởng thành rồi, sau này phải che chở trẻ vị thành niên như tôi đấy nha."

"Đương nhiên."

Đường Ngữ không thể nán lại thêm nữa, nếu không mẹ sẽ lo, Băng Mật lưu luyến không rời tiễn Đường Ngữ đi.



Sau khi đóng cửa, hắn lại trầm tư suy nghĩ.

Phải làm sao mới có thể khiến Đường Ngữ thường xuyên tới chơi đây? Băng Mật cân nhắc.

Hắn bày áo đồng phục ra rồi chụp bức tranh chân dung trên đó, ngắm nghía vài lần rồi quyết định làm một chuyện.



Hắn mở vòng bạn bè ra đăng ảnh tranh chân dung, nhưng mà...!để chế độ chỉ mình tôi.

Đã rất lâu rồi hắn mới đăng vòng bạn bè, lần cuối cùng là mấy năm trước, lâu đến nỗi hắn đã quên mất đăng bài lên vòng bạn bè có cảm giác gì, dù cho chỉ mình hắn có thể nhìn thấy.

Hóa ra...!Đường Ngữ đã vô hình trung thay đổi hắn nhiều như vậy.

Đường Ngữ vừa về đến nhà đã đối diện với ánh nhìn chăm chú của mẹ.

"Mẫu hậu...!mẹ sao vậy?"

"Cục cưng, mẹ hỏi con, con phải trả lời đúng sự thật đấy." Lý Dư Phân đi tới.

Cũng chẳng biết Đường Ngữ đang chột dạ chuyện gì, ánh mắt cậu hấp háy, sau đó mới gật đầu.

Lý Dư Phân: "Có phải con đang yêu đúng không?"

"Ơ, mẹ nói gì thế, con không có mà." Đường Ngữ vội vàng giải thích.

Lý Dư Phần nhìn thấy khăn quàng trên cổ Đường Ngữ, cầm lên ngửi thử rồi hỏi: "Khăn này ai mua tặng con?"

"Con con con tự mua." Móa nó, cái này là của Băng Mật, quên trả lại cho hắn rồi.

"Con đến nhà người ta, ngủ ở nhà người ta, lại còn giúp người ta rửa chén, con ở nhà đâu có chịu khó như vậy.



Con phải biết năm đó lúc bố con theo đuổi mẹ cũng y như vậy, vừa nấu cơm, vừa rửa chén, vừa mua đồ ăn cho mẹ, chịu khó cực kì."

Móa nó, sao càng nói càng giống Băng Mật nhỉ? Đường Ngữ á khẩu không trả lời được.

"Cục cưng, con yêu ai thì nhất định phải nói với mẹ nhé."

"Mẹ ơi, con thật sự không có mà, không tin mẹ hỏi Nòng Nọc đi, nó biết rõ ràng mà."

Lý Dư Phân tạm thời buông tha Đường Ngữ.



Buổi tối, lại đến giờ "Đường mật ngọt ngào", Đường Ngữ trò chuyện với Băng Mật từ bài tập đến nấu cơm thế nào, từ nấu cơm đến cái khăn choàng kia, càng nói càng hăng say.



Rất nhanh đã đến 12 giờ, Băng Mật bảo Đường Ngữ đi ngủ sớm một chút, Đường Ngữ gửi một đoạn rắm cầu vồng rồi mới xong.

Tuy Đường Ngữ ở bên này đã nói chúc ngủ ngon rồi, nhưng bây giờ não cậu đang ở trong trạng thái hưng phấn cực kỳ, không hề buồn ngủ.



Cậu lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, cái khăn choàng kia của Băng Mật ở bên gối, cậu nhịn không được lại dí mũi vào ngửi.

Trên đó chỉ có mùi bột giặt và mùi của chính cậu, nhưng cho dù là như thế, cậu vẫn ảo tưởng ra mùi hương của Băng Mật.



Chỉ cần nghĩ đến việc cái khăn này từng choàng quanh cổ của Băng Mật là mặt cậu lại nóng rẫy.

Cuối cùng, vào lúc cậu trở mình thứ một trăm, 520 nhịn không được mà xuất hiện:【 Ký chủ, cậu bị làm sao vậy?】

【Nàm thao đây, tao nhớ Băng Mật quá, nhớ đến nỗi không ngủ được.】Đường Ngữ để lộ đôi mắt đen như mực ra khỏi chăn.



【Móa nó, cậu vừa mới trò chuyện với người ta xong mà?】 520 cạn lời rồi.

Đường Ngữ cũng thấy mình quá là không biết xấu hổ: 【Tao biết mà, nhưng tao thích cậu ấy lắm, muốn ôm cậu ấy ngủ quá đi mất.】

Chỉ cần tưởng tượng nụ cười dịu dàng của Băng Mật, nấu cơm cho cậu, cùng nhau rửa chén, lột trái cây cho cậu, cùng nhau đi siêu thị là Đường Ngữ vui đến nỗi muốn nở hoa.



Sự tốt đẹp của Băng Mật khiến cậu cảm thấy vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, mỗi một phút giây đều rất thả lỏng rất vui vẻ.



Nó khiến cậu nhớ mãi không quên, khiến cậu lưu luyến không rời, chỉ muốn ở cạnh bên Băng Mật.

Một chàng trai tốt như vậy, sao có thể để người khác được hời, cho nên, Băng Mật phải là của cậu, không ai được cướp đi.

520: 【Ký chủ ơi nhặt liêm sỉ lên.】

【 Tao đã rất có liêm sỉ rồi đấy biết không? Tao hỏi mày, khi nào mới ra nhiệm vụ nắm tay ôm hôn các kiểu?】

Ôm hôn?

520 muốn nói hôm đó cậu say rượu đã làm hết rồi, nhưng không nói được, đành phải nói rất nhanh thôi.


Đường Ngữ thở dài, cậu ngồi dậy mở điện thoại lên, đã hơn 1 giờ sáng, âu mai gót!

Cậu đăng vòng bạn bè với ảnh chụp bóng tối đêm đen, viết caption: Không ngủ được, tui bị mất ngủ rồi.



Ngày mai mọi người sẽ thấy Đường – gấu trúc – Ngữ.

Cậu cứ tưởng rằng không ai bình luận, kết quả người đầu tiên bình luận lại là Bùi Cẩn.

Lão lớp trưởng: Người nào ban đêm mất ngủ cũng đang nhớ đến một người mất ngủ khác.



Đường Ngữ trợn trắng mắt, đây đúng là lời chẳng kinh người chết chẳng thôi, lại còn nói trúng tim đen của Đường Ngữ.

Mẹ nó, tên Bùi Cẩn này không lẽ còn chong đèn học khuya? Có nên xóa cái bình luận này không nhỉ, không được không được, với cái tính hẹp hòi của lớp trưởng, cậu ta nhất định sẽ hỏi cậu vì sao lại xóa, có phải là chột dạ không, khi đó cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.

Bùi Cẩn, tôi hận cậu.

Đường Ngữ nằm suy nghĩ xem có nên xóa luôn bài đăng này hay không.

Chỉ là Đường Ngữ không biết, một giây trước khi cậu xóa bài, có người đã chụp lại bài đăng này, hơn nữa còn lưu vào album theo thói quen.

Băng Mật nhìn tấm hình kia bằng ánh mắt phức tạp, hắn không biết Đường Ngữ bây giờ đang nghĩ gì, nhưng câu nói kia của Bùi Cẩn lại nói trúng tâm tư trong lòng hắn.

Băng Mật một lần nữa ngồi xem xét lại về mối quan hệ giữa hắn và Đường Ngữ, nhưng hắn không biết Đường Ngữ nghĩ như thế nào.

Lại là thứ hai, tuần thứ mười ba sau khai giảng.

Đường Ngữ vác cặp ra ngoài, không ai phát hiện Bảo Khí đã trốn vào trong cặp cậu.



Cửa chuồng hamster trong phòng cậu không biết mở ra khi nào rồi quên đóng lại, Bảo Khí theo vào lớp học.

Băng Mật vừa đến trường đã thu hút sự chú ý của đa số học sinh, lần này không phải vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mà là vì tranh chân dung trên lưng áo đồng phục.

Hắn là học sinh ba tốt kiêm hotboy trường vậy mà cũng vẽ lên lưng áo đồng phục, còn vẽ đẹp một cách quá đáng, tranh còn đẹp hơn người thật một chút, quan trọng là, nét vẽ này...!vậy mà giống hệt như nét của Đường Ngữ.

Khó mà khiến người khác không nghĩ rằng là do cùng một người vẽ.

Nếu đúng là Đường Ngữ vẽ, vậy lúc trước Đường Ngữ nói không vẽ cho người khác, chỉ vẽ cho người mình thích thì giải thích thế nào?

Chuyện này có hơi ờmmmmmmm ý vị sâu xa...

Có rất nhiều người bất chấp nguy cơ bị tịch thu điện thoại để chụp ảnh, khó khăn lắm mới chụp được một tấm có góc độ đẹp nhất, vội vàng đăng lên diễn đàn trường.

Tiêu đề topic —— Xin hãy giám định, tranh chân dung của hotboy trường có phải là Đường Ngữ vẽ không?

Rất nhanh, ở dưới đã có người trả lời, đầu tiên là khen bức tranh đó, rồi mới chậm rãi phân tích.



Có người đăng tranh chân dung trước đây của Đường Ngữ, hai tấm ảnh ghép lại làm một.

Vài giây sau người trên topic đồng loạt a a a a a chứng tỏ đúng là Đường Ngữ vẽ.

Quỷ mặt dày: Hình như trước đây Đường Ngữ bé nhỏ đã từng nói chỉ vẽ cho người mình thích?!

Cười hì hì: Từng nói! Từng nói! Tụi tui học cùng lớp, tui có thể làm chứng!

Chết có người chôn: Trời đất ơi, kích thích* quá đi, có phải tui chạm đến sự thật rồi không?

*上头 (thượng đầu): ngôn ngữ mạng nghĩa là bốc đồng, kích thích, mất lý trí.

Xuân về hoa nở: Bọn họ sẽ không chơi gay thật chứ? Thời buổi này người đẹp ai cũng nguy hiểm như vậy hả?

Tiêu dương: Tuyệt phối! Tuyệt phối!



Ngôi sao hôm qua: Từ từ, các chị em, tui cảm thấy bề ngoài hai người họ thẳng tắp ấy.

Không nói giỡn: Tui không nghe tui không nghe, tui phải chèo couple hai người bọn họ, mau, ai đó tạo nhóm đi, chúng ta vào nhóm tán gẫu.

Đừng nói yêu em: Tui cá là hotboy trường công, hotboy lớp thụ.

Cỏ quên sầu: Còn cần lầu trên nói nữa hả?

Đất trong chậu hoa: Tui cược hotboy trường thụ, hotboy lớp công.

Chúa dỗi: Lầu trên cậu là ma quỷ hả?! Couple của tụi tui không đảo, ok?

Thiên cơ không được nghịch: Đúng vậy, nhìn bộ dạng mềm nhũn kia của Đường Ngữ thì có là công cũng không lên được đâu.

Những lầu dưới dần đổi chỗ thảo luận từ diễn đàn trường vào trong nhóm.

Đường Ngữ "mềm nhũn" trong lời người khác không biết gì, lúc này đang vội vàng nộp bài trong lớp.



Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, quay đầu thì thấy người trong ngoài lớp vây quanh Băng Mật.

Thì ra là những người đó vô cùng hâm mộ tranh chân dung của Băng Mật, còn khoa trương hơn lần trước cậu mặc.



Biểu hiện của Băng Mật cũng khiến Đường Ngữ kinh ngạc, hắn vậy mà lại cười rất tươi, hình như rất tự hào.

Tự hào ư? Đường Ngữ thấy chắc là mình đang ảo tưởng sức mạnh rồi.


"Đường Ngữ!"

Một âm thanh cực kỳ bất mãn dọa Đường Ngữ nhảy dựng, nhìn sang thì thấy Nòng Nọc phẫn nộ đi tới, cậu chưa kịp nói gì thì cậu ta đã vịn vai cậu ra sức lắc: "Mày vẫn còn là người hả?! Tao với mày là thanh mai trúc mã, cùng mặc một cái quần cộc mà lớn lên, vậy mà mày không vẽ cho tao!"

"Thanh mai trúc mã cái gì, mày nói bậy gì đó?" Đường Ngữ đẩy cậu ta ra, xoa xoa cái cổ bị lắc đau.

"Hừ, mày còn giả ngu, không thừa nhận là tranh của mình chứ gì, vậy thì tao chúc người vẽ bức tranh đó uống trà sữa lúc nào cũng hút được trân châu, ngày nào cũng mọc vài cục mụn, tuổi còn trẻ đã hói đầu!"

"Lời chúc" ác quá, Đường Ngữ trừng Nòng Nọc, hận đến nhe răng trợn mắt.

Băng Mật nhìn gương mặt Đường Ngữ qua đám người, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ.

Tiếng chuông tự học buổi sáng đầu tiên vang lên, bọn khỉ con tản ra, Băng Mật và Đường Ngữ về vị trí.

Đường Ngữ cúi đầu kéo cái bọc nhỏ thứ hai trong cặp sách lấy khăn choàng của Băng Mật ra, lúc chuẩn bị đưa thì một thứ nhỏ bé tròn vo xù xù rơi ra, móng vuốt bắt hụt khăn choàng, rơi mạnh xuống mặt đất.

Chỉ nghe một tiếng "chít" thảm thiết rồi nó bất động.

"!" Đường Ngữ nhìn Bảo Khí nằm bất động trên đất, kinh ngạc đến ngây người.

"Bảo Khí, Bảo Khí của ba, con không được chết!" Đường Ngữ lập tức ngồi xổm trên đất, không biết để tay chỗ nào.

Một bàn tay nhấc hamster tròn vo trên đất lên, Đường Ngữ cũng căng thẳng theo, đau lòng nhìn Băng Mật đặt Bảo Khí lên bàn.

Băng Mật nhíu mày: "Tôi nhìn xem." Ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn lên mạch đập của hamster.

Đường Ngữ khẩn trương nhìn Băng Mật, nghe thấy Băng Mật chậm rãi nói: "Không chết, yên tâm, có lẽ là ngất rồi."

"Tôi sờ thử, ở đâu vậy?" Đường Ngữ đưa ngón tay ra, Băng Mật đặt ngón tay cậu lên mạch của hamster.


Đường Ngữ im lặng cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim của Bảo Khí, sau khi xác định nó còn sống bèn thở phào một hơi.

Băng Mật cẩn thận đặt Bảo Khí vào trong tay Đường Ngữ: "Để nó vào cặp sách ngủ một lúc đi."

"Cảm ơn cậu nha, vừa nãy tôi dọa chết tôi rồi." Đường Ngữ cất kỹ Bảo Khí.



"Sao cậu đem nó đến đây được vậy?"

"Có khi là tối qua tôi chơi với nó xong không đóng chuồng kỹ, sáng nay nó chui vào cặp tôi."

Đám học sinh trong lớp cũng không chú ý đến một màn sinh ly tử biệt xém diễn ra ở cuối lớp, vì tiếng đọc bài át hết những âm thanh khác.

Bỗng nhiên, Đường Ngữ không đầu không đuôi nói: "Cậu rất thích hợp làm bác sĩ."

"?" Băng Mật đột nhiên quay sang nhìn cậu.

"Vừa rồi cậu thật là bình tĩnh, tôi thật sự sợ tới mức không biết phải làm sao, không dám nghĩ đến chuyện mất đi Bảo Khí đã nuôi lâu như vậy rồi.



Tương lai khi đối mặt với bệnh nhân, cậu cũng sẽ bình tĩnh như vậy nhỉ?"

Băng Mật chỉ ngơ ngẩn nhìn sườn mặt của Đường Ngữ, có vẻ rất kinh ngạc vì những gì Đường ngữ nói.



Chỉ là lời Đường Ngữ nói thật sự chạm đến nơi sâu thẳm trong lòng hắn, không biết có phải Đường Ngữ nhìn thấy gì đó, hay là nghĩ tới gì đó không.

"Dù gì đi nữa, thì đó cũng là con trai chúng ta."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Lão lớp trưởng: Thân là lớp trưởng, tôi có trách nhiệm nối tơ hồng cho hai người yêu nhau.



Nhìn đi, hôm nay tôi nói trúng tim đen hai người rồi, trâu bò không, mau cúng bái tôi đi.

Đường Ngữ: Đúng là muốn người khác mất ngủ.

- --

*Khoai tây xàm xí: Đọc thôi là biết tác giả chưa bao giờ nuôi hamster.



Hamster nhà Đường Ngữ sống dai đó, chứ như hams bình thường là sốc nhiệt chết rồi á, nên mọi người chú ý cẩn thận nha.



Đặc biệt là nếu mà lỡ có xách theo mấy ẻm, thì phải che chắn kỹ nhưng vẫn thông gió tốt, và tránh làm ồn nha, không mấy ẻm stress bay màu.



Má ơi chương này tui đọc tui tức quá, hong còn sức để mà thấy ngọt ngào luôn á.



Đó là hành vi hành hạ động vật đó tác giả ơi.



Rớt từ trên cao xuống cũng có thể khiến hams tử vong vì bị gãy xương, dập nội tạng đó huhu.

07/07/2021

Hết chương 44..