Xà Vương Tuyển Phi, Bản Cung Đến Từ Hiện Đại

Chương 2: Không người nào có thể thoát khỏi họng súng của nàng




Editor: Huỳnh Thiên Trúc

Beta: Đào

Chiếc Makovor ngăm đen trong tay nàng, đã nhắm ngay vào hai người đàn ông đang đứng ở cửa ra vào, nhưng hắn lại nghĩ rằng nàng sẽ không có cơ hội nổ súng. Ngón tay trỏ của nàng khẽ nhúc nhích, theo đó là hai tiếng súng vang lên,hai người đàn ông ngã xuống trong vũng máu.

Một phát súng lấy mạng, không do dự gì, ngay sau đó nàng đứng lên rồi bỏ chạy về phía cửa.

Cửa không biết lúc nào đã bị mở ra,nàng mà từ cửa chạy trốn vào lúc này, nhất định sẽ trúng phải ổ mai phục, cho nên nàng cũng chỉ có thể đi con đường khác.

Liễu Thanh Thanh, quay người lại hướng về phía cửa sổ, thân hình mảnh mai của nàng tung người nhảy xuống, cánh cửa lại một lần nữa xuất hiện hai người đàn ông mặc âu phục màu đen, trên tay họ là một khẩu súng ngắn giống của nàng đang cầm trong tay, không ngừng nhắm vào nàng mà bắn.

Thân ảnh của nàng trong tích tắc biến mất ở cửa sổ, chiếc Makovor trong tay lại bắn ra hai viên đạn.

Nàng không quay đầu lại nhìn, nhưng lại biết rõ, hai người kia nhất định là đã ngã xuống.

Không có người nào có thể thoát khỏi họng súng của nàng.

Từ cửa sổ nhảy xuống, nàng mới nhớ đến là nàng đang ở khách sạn ba mươi sáu tầng, theo lực hút trái đất mà rơi xuống, nàng mà không ngã thành bánh thịt cũng không sống nổi.

Nàng còn chưa tìm được con sắc xà đã gieo giống trong bụng mình, nên nàng nhất định phải sống thật tốt.

Nghĩ tới đây, ngón tay cái trong bàn tay phải của nàng sờ nhẹ chiếc nhẫn trên ngón trỏ một cái, trên mặt nhẫn bắn ra một dây sắt tinh tế, dây sắt móc vào máy điều hòa của tòa nhà cao ốc, thân thể nàng theo dây sắt kéo dài, từ từ rơi xuống đất.

Nhìn cửa sổ lầu ba mươi sáu đang mở rộng, Liễu Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Muốn giết nàng, trước hết đem hết công phu luyện thành rồi nói sau.

Nàng bảy tuổi đã bị tổ chức thu dưỡng, về sau thì ngoại trừ giết người thì chính là giết người, nàng không nhớ đac bao lần phải liều mạng chạy trốn, cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần tỉnh lại trong nhà xác.

Những năm này, nàng cũng chán ngán mệt mỏi lắm rồi, từ khi tổ chức phát hiện nàng mang thai, lúc họ ép buộc nàng đem bỏ đứa nhỏ, nàng liền mang theo vũ khí trang bị trốn thoát.

Không phải nàng yêu thương gì đứa nhỏ trong bụng này, thậm chí ngay cả nó là người hay rắn cũng không biết.

Chỉ là nàng muốn rời đi, muốn kiếm cho mình một cái cớ, thoát khỏi cái tổ chức không có thiên lý này.

Lúc leo tường qua hai con đường, bụng Liễu Thanh Thanh bỗng nhiên đau nhói, một loại đau do dây chằng bị kéo giãn, trong bụng như có một cái gì đó, giãy dụa muốn thoát ra ngoài.

Sắc mặt nàng rất khó coi, trên trán còn có một lượng lớn mồ hôi lạnh cứ chảy ra, ngồi xổm người xuống, một tay Liễu Thanh Thanh vuốt ve bụng dưới, chỉ thấy bụng dưới bỗng nhiên giống như một quả bóng cao su, đang không ngừng căng trướng.

Nàng cắn chặt môi dưới, chăm chú nhìn chằm chằm vào bụng của mình, xem xem nó có nỗ tung hay không.

Chết tiệt, bụng càng lớn, thì cảm giác đau đớn ngày càng kịch liệt. Nàng vuốt ve bụng của mình, có cảm giác muốn đem bụng mình mổ ra, lôi tiểu quỷ bên trong ra đánh một trận.

Toàn thân nàng đầy mồ hôi lạnh, nhìn vào chiếc xe tải đang lao đến nhanh như đến chớp, sau đó cắn răng nhảy lên cabin rồi cướp lấy xe.

Tay lạnh như băng nhắm ngay đầu xe chiếm giữ khiến cho tài xế kia bị hù đến run rẩy một cái, suýt nữa là lạc tay lái.