Bởi vì hai tên tiểu khốn nạn kia đang xoay một vòng trong bụng cô, cách cái bụng cô vui sướng cọ vào tay Yêu Nghiệt. Giống như đang nói, đúng thế đúng thế, bảo bối đã sớm muốn ăn hồn khí rồi!
Đậu Đậu đen mặt, vội vàng gạt tay Yêu Nghiệt ra, “Không phải phải đi à, mau đi đi, mau đi đi!”Yêu Nghiệt nhân cơ hội hôn cô một cái, hài lòng bay đi. Đậu Đậu sợ hãi, hoàn hồn lại biết mình si mê rồi, sau đó lại giậm chân phì phì phì.Lịch sử đen tối! Đúng là lịch sử đen tối!Phật tổ Đức mẹ Maria, mau khiến hai quả trứng kia ra đời đi! Mau khiến tên Yêu Nghiệt kia cút đi! A men!Một giờ học bốn mươi lăm phút, cô Lưu rất nhanh ôm một chồng bài thi xuất hiện ở văn phòng toán học. Đậu Đậu thấy vậy, vội vàng đánh thức Trường Sinh dậy, kéo cậu ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh. Cô Lưu đẩy gọng kính không nói gì, cầm cái cốc giữ nhiệt lâu năm uống nước.Hoa Trường Mệnh Bách Tuế đung đưa theo gió, trán cô Lưu đầy nếp nhăn, một đóa hoa nhỏ trắng tinh chợt lóe lên rồi biến mất. Ngay sau đó, cô Lưu thở phào một hơi. Dường như lại tràn đầy sức lực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn Đậu Đậu.“Kim Đậu Đậu, em làm sao thế hả? Đề đơn giản như vậy em cũng không biết, thật sự giống như các em khác nói, đến Cố gia rồi là không học hành nữa hay sao hả?”“Dạ, không ạ.”Cô đâu phải là đến Cố gia mới như vậy, cô vẫn luôn là cái đức hạnh đó nha!“Tôi biết, Cố gia giàu có, nhưng cho dù như vậy, em cũng không thể không học hành gì được.”Nói đến đây, cô lưu nhìn Trường Sinh, dường như có chút băn khoăn. Nhưng bà là một cô giáo, không thể trơ mắt nhìn trẻ em sa ngã được. Cho nên bà do dự một chút rồi vẫn nói.“Trường Sinh như thế này, tương lai nhất định Cố gia phải dựa vào em. Đến thứ đơn giản như vậy em cũng không học được, cho dù làm thiếu phu nhân Cố gia, thì cũng vẫn là một người chỉ là một kẻ bại gia thôi.”Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, lần này thật sự phục rồi___Cô Lưu này, bản lĩnh thuyết phục người thật lợi hại nha! Nếu như đổi thành cô gái khác, có lẽ đã sớm động lòng rồi. Đáng tiếc, cô không phải là thiếu phu nhân Cố gia gì cả, cũng không muốn thừa kế gia sản của Cố gia. Sở dĩ bây giờ gánh cái danh thiếu phu nhân Cố gia, đồng ý đợi Trường Sinh khỏi rồi sẽ làm rõ sau, chỉ là vì không đập bảng hiệu của Tiểu Đông Quách thôi.Cho nên cô Lưu có nói có lý thế nào đi nữa, cũng chẳng có tác dụng gì với cô hết. Nhưng có một câu cô Lưu nói rất đúng, cô ấy mà, thật sự là một kẻ bại gia...Cô Lưu nói một hồi, thấy Đậu Đậu cụp mắt một bộ cứng đầu cứng cổ, nhất thời tức giận vô cùng.“Haiz cô nói này, đứa bé như em sao lại không biết nghe lời như vậy chứ? Cô nói mấy thứ này đều là vì muốn tốt cho em.”“Vâng, cám ơn cô.”Đậu Đậu trả lời một câu, thấy cô Lưu lại sắp giảng đạo, vội vàng nói sang chuyện khác, “Chậu hoa này của cô đẹp quá!”Cô Lưu nhìn chậu hoa Bách Tuế, sắc mặt dịu dàng, “Đây là con trai cô mua cho cô, đương nhiên là đẹp rồi.”“Cô ơi, con trai của cô làm gì thế? Giàu lắm sao?”“Con trai cô… Đừng đánh trống lảng nữa! Em nói xem, sau này em có thể học hành tử tế không hả?”Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Em sẽ cố gắng hết sức.” Nếu cô nói không thể, thì không phải là làm cô Lưu tức chết hay sao.Hình như dạy dỗ học sinh là một chuyện rất tốn tinh lực, cô Lưu nghỉ ngơi một lát rồi xua tay, “Được rồi, quay về học đi.”Đậu Đậu được đặc xá vội vàng kéo Trường Sinh trở về. Yêu Nghiệt nói nội trong ba ngày, xem ra, cô phải chuẩn bị thật tốt rồi. Mặc dù ba hồn trở về vị trí cũ không khó, nhưng đừng quên bây giờ cô đến đạo sĩ bắt yêu Tử Anh cũng không phải nữa.