Thế là cô ta tin và trao đổi với bà ta. Cô ta tràn đầy tự tin, chờ ngày Kim Đậu Đậu chết đi. Đúng, còn cả Sở Ngọc Bình nữa, không thể bỏ qua cho bà ta!
Bà ta đã dám đánh cô? Tuy bà ta là mẹ chồng tương lai của cô, nhưng cô đã từng bị bà ta đánh, tương lai cứ xem như cô vào nhà họ Cố, bà mẹ chồng này cũng sẽ không thể đối xử tốt với cô.Đường Lưu Ly tự cho mình là đúng cho rằng nhất định cô ta sẽ lấy Cố Trường Sinh, đã tính tới cuộc sống sau kết hôn rồi, thậm chí… là phân chia tài sản.Cô ta biết là Sở Ngọc Bình mang thai rồi, cũng biết là Sở Ngọc Bình ra tay hào phóng… Nếu như đứa con trong bụng bà ta sinh ra thì bất luận là trai hay gái cũng sẽ cướp tài sản của Cố Trường Sinh!Vậy sao được? Nếu cô ta đã gả cho Cố Trường Sinh thì tài sản của Cố Trường Sinh cũng chính là tài sản của cô ta rồi! Cô ta sao có thể giương mắt nhìn tài sản đã về tay của mình bị một đứa trẻ con còn hơi sữa phân chia được?Vậy nên đứa trẻ trong bụng Sở Ngọc Bình, nhất định phải chết!Còn về bản thân Sở Ngọc Bình…Sau này kết hôn rồi nếu không có gì làm cô ta chướng mắt, cô ta cũng sẽ đồng ý để bà ta sống thêm một thời gian nữa. Lần này để bà ta chịu chút đau đớn về xác thịt trước, coi như bồi thường tổn thương trước kia cô ta phải chịu.Bà lão chống gậy trên người đeo đầy trang sức bạc kia sững sờ, sau đó gật gật đầu nói, “Được.”Đường Lưu Ly nghe thấy câu trả lời của bà lão, thở phào một tiếng, ngay sau đó nghĩ ra, bản thân cô ta đang trong bệnh viện tâm thần.Thế là cô ta hỏi bà lão, có thể cứu cô ta ra ngoài không.Bà ta có thể tự nhiên xuất hiện trong bệnh viện tâm thần, nhất định cũng sẽ có thể mang cô ta ra ngoài được.Tuy nhiên bà lão đó cự tuyệt, bày ra sự thật giảng đạo lý, nói rằng bây giờ Đường gia đang cho rằng cô ta có bệnh, cứ cho là cô ta trốn được ra ngoài thì cũng sẽ bị đưa trở lại như vậy mà thôi. Chỉ có khi cô ta thật sự “khỏi rồi” thì mới có khả năng được ra khỏi bệnh viện tâm thần.Đáng tiếc, bác sĩ đó đã bị người đàn ông của Kim Đậu Đậu mua chuộc rồi, bệnh này của cô ta, e là nhất thời không thể khỏi được.Bà lão nói xong thở dài, ngồi trên giường, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.Sau đó nhanh chóng an ủi trước khi Đường Lưu Ly đang cảm thấy tuyệt vọng, “Không sao, không ra được cũng là một chuyện tốt, như vậy nếu Kim Đậu Đậu chết cũng không thể trách cứ gì tới cô. Dù gì cô cũng có chứng cứ ngoại phạm xác đáng…”Đường Lưu Ly cứ như vậy tin lời của bà lão, ngây ngô hỏi, “Vậy phải làm thế nào?”Bà lão mỉm cười nói, “Ngày mai sẽ có người tới thăm cô, tới lúc đó cô đưa cái này cho cô ta, để cô ta đi tìm cơ hội, lén để nó lên người của Kim Đậu Đậu.”Thứ mà bà lão đưa cho Đường Lưu Ly là một quả cầu bạc chạm rỗng cổ quái hiếm lạ. Đường Lưu Ly cầm trong tay nhìn một lúc, cảm giác bên trong có đồ vật đó thì lắc nhẹ một cái. Sau đó cô ta nhìn thấy trong quả cầu bạc là một con sâu cực lớn!Dọa cô lúc đó vứt luôn quả cầu bạc qua bên cạnh, “Cái gì vậy?”Bà lão mỉm cười, vừa giơ tay ra thì quả cầu bạc liền bay vào trong tay. Bà ta nhìn quả cầu giống như nhìn bảo bối vậy.