Tới giờ cơm tối, Tên Ngốc bị áp bức bị dò hỏi cả một đường cuối cùng cũng sống sót về đến cửa phòng 912. Phía sau còn có một đứa trẻ béo béo đen đen, như kẻ trộm liếc mắt vào trong nhìn một cái, rồi chắp tay sau mông, nghênh ngang đi vào. Còn đặc biệt tự giác ngồi trên chỗ thuộc về Tên Ngốc không chịu xuống.
Một nhà bốn người trừ Yêu Nghiệt đều nghi hoặc.Viên Viên phục hồi tinh thần đầu tiên, bé vô cùng phẫn nộ!“Không được ngồi đây!”Viên Viên vỗ thìa trừng bé đen mập, bé đen mập cười hì hì, bày bộ dáng cháu làm gì được ta, cầm đũa, làm trò trước mặt Viên Viên gắp miếng thịt lớn. Sau đó chậm rì rì cho vào miệng, vừa nhai vừa kêu ngon.Viên Viên nhìn chằm chằm bé đen mập, không nhịn được oa oa khóc nhè.Tên Ngốc gần đó nhất, vội vàng ôm lên dỗ, Yêu Nghiệt trừng bé đen mập một cái, còn chưa nói gì đã nghe Đậu Đậu mở miệng, “Viên Viên, chúng ta không chấp trẻ con, ăn cơm.”Viên Viên thút thít nín khóc, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp, “Dạ!”Tên Ngốc tìm ghế dựa, lại nhìn bé đen mập ăn thịt thì quả quyết ngồi ở chỗ Viên Viên, thuận tay ôm Viên Viên đặt trên đùi. Viên Viên có cái đệm thịt thấy mình cao thêm không ít, cầm dĩa nhỏ tranh thịt với bé đen mập.Chuyện này khiến Biển Biển tức giận vô cùng, “Diệp Tinh Trạch, anh không thể đi tìm cái ghế khác ngồi sao!”Vốn bé cũng không thích bé đen mập, nhưng nhìn thấy Tên Ngốc ăn thiệt thì bé vẫn vui. Cái gọi là chó cắn chó đầy miệng lông, bé ngồi ngoài xem cuộc vui là tốt nhất.Không ngờ bé đen mập tranh chỗ của cậu ta, cậu ta thất bại liền trực tiếp ngồi vào chỗ Viên Viên. Mọi người ai cũng nhìn ra cậu ta lòng lang dạ sói rồi. Nhưng trong nhà này lại không ai nhìn ra, bởi vì họ… không phải người.Cho nên căn bản không ai lý giải được vì sao bé phải rối rắm chuyện này.Trước đây Yêu Nghiệt cũng từng nghi ngờ, nhưng hắn nghĩ đến chỉ số thông minh cùng nhân phẩm của Tên Ngốc thì bài trừ hiềm nghi.Đương nhiên Tên Ngốc quả thực là không muốn làm gì hết!Thế là, cuối cùng của cuối cùng, không ai để ý đến sự cố chấp Biển Biển, chỉ một lòng một dạ tranh đoạt đồ ăn, tranh thịt.Biển Biển rất đau lòng, nhưng Biển Biển không nói. Bữa ăn tối này ăn cục tức đến no luôn rồi…Bé đen mập cơm nước xong xuôi ngồi trên sofa, như đại gia mà xoa xoa bụng, còn tranh thủ lấy trong tay áo sắp nứt ra một cây tăm, ung dung xỉa răng.Đậu Đậu giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: Dám tranh thịt với con gái bà đây, bà đây sẽ không buông tha như vậy đâu.Vì thế, cô lấy trong vòng tay mấy viên sô cô la đen, đưa cho con trai con gái mỗi người một cái. Viên Viên vui vẻ, cầm sô cô la vừa định ăn đã bị bé đen mập đoạt lấy, nhắm mắt nhồm nhoàm ăn như chết đói.“Á!”Bé đen mập đột nhiên cắn vào đầu ngón tay mình, nên không còn sức lực đi kiểm tra xem viên đen đen kia có vị gì, chỉ lo nhìn chằm chằm tay đen của mình khóc lớn.Nhưng lúc này không ai để ý cậu, ai bảo cậu tranh đồ ăn với trẻ con?Hơn ba nghìn tuổi, còn tưởng mình là đứa bé thật hả?Bệnh còn nghiêm trọng hơn cả Tên Ngốc!Bé đen mập khóc đủ, thấy không ai để ý mình, chỉ đành yên lặng lau nước mắt, sau đó càng thêm kiên định phải tìm được chứng cứ những chuyện xấu xa của người phụ nữ kia.Một bước nhạc đệm qua đi, Sở Ngọc Bình sốt ruột gọi điện đến. Nói trước khi kết hôn không thể gặp mặt cơ mà, vì sao muộn như vậy còn chưa trở về?