Xạ Thủ Câm: Yêu Lại Từ Đầu

Chương 17: HÀNH HÌNH




Kinh Sở Tiêu mệt mỏi khép hờ mắt. Những người đang tra tấn hắn mặc đồ quân đội. Hắn liền biết ai làm ra chuyện này.

Hắn chỉ còn mặc mỗi chiếc quần tây trắng. Nhưng bây giờ màu quần cũng đã bị nhuộm đỏ đen dơ dáy do máu mồ hồi chảy xuống.

Kinh Sở Tiêu bị dùng roi da sắt quất vào người. Chiếc roi được da được quấn sắt nhọn bên ngoài như những chiếc gai. Đánh đến đâu da thịt liền rách ra ứa máu đến đó.

Những người này không hỏi không nói gì với hắn. Cứ cách mấy tiếng Kinh Sở Tiêu lại bị treo lên đánh. Cả cơ thể hắn mới chốc đã đầy rẫy vết thương.

Gương mặt mệt mõi thấm đẫm mồ hôi. Bờ môi trắng bệch khô hốc vì vừa mất máu vừa mất nước.

Rít....phụt....phắt

"Ư....hự...."

Reng keng reng keng tiếng dây xích vang lên sau mỗi lần run cơ thể vì đau.

Âm thanh đau đơn ấy cứ phát đi phát lại sau mỗi lần tiếng roi da được vung lên.

...****************...

"Chắc lẽ đã có người đụng tay vào camera rồi. Tôi đã cố gắng khôi phục dữ liệu các tuyến đường gần đó nhưng có lẽ không được"

Kinh Sở Tiêu thức trắng đêm trên máy tính. Hắn ngoài làm bác sĩ còn khá giỏi về công nghệ

"Ừm..." Chu Hi Văn đã trở về nhà của Kinh Sở Tiêu.

Gương mặt cô phản phất đầy sự lo lắng. Cô cảm giác được những người cảnh sát rất lạ, cho nên tự quyết định đi điều tra.

"Cô trở về đi. Đồ sao chổi. Bên cô anh tôi chỉ có xui xẻo"

Không có Kinh Sở Tiêu, Kinh Tử Văn không ngại thể hiện bất mãn với Chu Hi Văn.

"Tôi xin lỗi....Tôi sẽ tìm người giúp tìm anh ấy"

"Rời khỏi đây nhanh"

Chu Hi Văn đi rồi Kinh Tử Văn mới quay lại bàn nghiên cứu đoạn băng hi hình.

Ở góc gần resort hai người, có một chiếc xe sang. Người trong xe chính là ba của Chu Hi Văn - Chu Phong.



...****************...

Chu Phong mặc bộ quân phục phẳng phiu tiến vào căn phòng nơi Kinh Sở Tiêu đang bị tra tấn.

Kinh Sở Tiêu mệt mõi hé mắt thấy người đang tới hắn thở hắt ra cười khinh.

"Mày cười cái gì?"

"Thân phân tôi thấp hèn, nay được gặp đại tướng của một nước. Phải cảm kích chứ?" Giọng của Kinh Sở Tiêu trầm khàn đến khó nghe.

"Biết rõ thân phận của mày vậy mà còn dám quay lại dụ dỗ con gái của ta?"

"..." bàn về Chu Hi Văn hắn sẽ không nói

Chu Phong hất mặt lên một tên lính liền vung roi vào người Kinh Sở Tiêu.

Dưới nền xi măng máu rơi hột hột đã sớm tụ được một vũng máu lớn.

Không lòng vòng Chu Phong liền hỏi tiếp

"Số hàng còn lại năm đó được dấu ở đâu?"

Trước khi bị tra tấn đến suýt chết vào năm đó Kinh Sở Tiêu quả thật rất được kẻ cầm đầu đó tin cậy.

Chuyện còn một lô vũ khí số lượng không hề nhỏ chỉ rất ít người biết.

Nhưng vụ càn quét năm đó ông trùm cũng bị người khác thủ tiêu mất xác. Muốn tìm đầu mối cũng chỉ có Kinh Sở Tiêu biết.

Sau khi Kinh Sở Tiêu bị đuổi cổ ra khỏi quân đội mới điều tra có một số lượng lớn lô vũ khí này. Muốn tìm hắn để hỏi tung tích nhưng hắn lúc đó đã bặt vô âm tính.

"Hừ...ông hỏi làm gì? Ông cũng muốn buôn à? Tôi cho ông số điện thoại vài tên để ông lấy sỉ nhé?"

Vút...vút...leng keng lenh keng. Tiếng dây xích năng nề vang lên.

Kinh Sở Tiêu hơi thở nặng nề. Vết thương trên đầu vẫn còn đau cộng thêm tra tấn thể xác đã khiến hắn hơi mơ hồ.

"Cũng cứng miệng nhỉ? Việc này mang tính quốc gia. Mày đừng hòng giấu giếm"



"Thưa đại tướng, tôi chỉ là dân thường vô tội? Nếu muốn có thông tin thì đây là cách mà đại tướng một nước điều tra? Bắt ép người dân vô tội vậy sao?"

"Đừng nghĩ tao không biết việc mày làm mấy năm qua. Bàn tay mày cũng bắn chết không ít người nhỉ?"

Chu Phong châm thuốc tận hưởng màn tra tấn Kinh Sở Tiêu.

"Ông có bằng chứng không?"

Chu Phong đứng lên lôi ra hai cây đinh cỡ lớn to dài. Gương mặt độc ác của ông cũng dần xuất hiện

"Bằng chứng thì không có, nhưng tao có cách cho mày nói ra lô hàng đó nằm ở đâu"

Quăng cho tên lính hai cây đính đó Chu Phong cười độc ác nói

"Đóng lên tay hắn đi"

...****************...

Kinh Tử Văn bên khác đã tra được một số thông tin. Hắn xem xét đánh giá vài chiếc xe khả nghi.

Cuối cùng lại tìm ra được một chiếc tiến vào doanh trại quân đội. Phán đoán rằng Kinh Sở Tiêu cũng ở trên xe đó. Anh dự định đêm nay sẽ lẻn vào doanh trại đó lẻn 1 vòng.

...****************...

Kinh Sở Tiêu đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi. Trên tay hắn nổi đầy gân guốc.

Hai cây đinh lớn được đóng xuyên qua lòng bàn tay. Máu chảy ròng ròng.

"Còn cứng miệng nhỉ?"

"Ha...phì. Tôi không biết ông nói gì cả" Kinh Sở Tiêu phun ra một ngụm máu gương mặt kinh bỉ cười.

"Cho người đi nấu cháo nóng đem lại đây. Xem ra phải tiếp đãi khách cho tốt chứ"

Chu Phong ra lệnh cho lính canh đi nấu cháo.

Kinh Sở Tiêu mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng mỗi lần hai mắt khép lại. Hắn sẽ bị sát nước muối lên người. Từng ca từng ca nước muối được tưới lên miệng các vết thương khiến từng dây thừng kinh trong người Kinh Sở Tiêu đau muốn nổ tung.

Không biết qua bao lâu hắn lại ngất đi vì đau đớn. Người hắn như tấm thịt bị người ta cắt xé. Không chỗ nào lành lặng.