Xà Quân Như Mặc

Chương 51




” Xuân Hoa Xuân Thủy, các ngươi thu dọn đi, ăn cơm xong lại thấy buồn ngủ, ta không cần người hầu hạ, mỗi ngày sáng sớm đến chảu đầu cho ta là được rồi”, Bắc Dao Quang thấy trời cũng không còn sớm, nên cùng Phong Vô Ảnh nói chính sự nên kêu Xuân Hoa, Xuân Thủy rời đi.

“Dạ, phu nhân”, hai nha đầu tay chân lanh lợi, không bao lâu đã thu dọn sạch sẽ.

” Thanh nhi, ngươi cũng ngồi đi! Đứng không mỏi sao?”, Bắc Dao Quang bảo Thanh nhi cũng ngồi xuống, lúc này Thanh nhi đã uất ức đến cực điểm, hận ngay lúc này chủ nhân không thể trở về, rồi lại không thể để Bắc Dao Quang cùng Phong đại phu ở chung một chỗ, cho nên dù trong lòng hắn bực tức đến mức nào cũng chỉ im lặng ngồi xuống.

” Vô Ảnh, bắt mạch phán đoán có thai chuẩn xác tính năng tới trình độ nào?” Bắc Dao Quang giảm bớt tươi cười thỏai mái.

“Ngươi có biết ta khi nào thì sinh, hoặc là khi ngươi khám bịnh có biết tình trạng đứa nhỏ khỏe mạnh hay không…?”, kỳ thật nàng muốn hỏi có phải hắn thông qua bắt mạch phát hiện đứa nhỏ của nàng cùng nữ tử có thai khác bất đồng.

” Đương nhiên có thể! Ngươi không cần lo lắng, ngươi thực khỏe mạnh, không có ngoài ý muốn, đứa nhỏ cũng sẽ thực khỏe mạnh, Bắc Dao, đứa nhỏ là của Như Mặc công tử sao?” Phong Vô Ảnh đầu tiên là gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng hỏi.

Bắc Dao Quang chần chờ một chút, vẫn là gật gật đầu,” Đúng vậy!”

” Vậy ngươi muốn sinh hạ hắn sao?” Phong Vô Ảnh lại hỏi, lúc này Bắc Dao Quang nửa điểm chần chờ cũng không có, lập tức kiên định gật đầu,” đương nhiên, ta nhất định phải sinh ra nó, cho nên Vô Ảnh, ngươi nhất định phải giúp ta”

” Bắc Dao, ngươi đừng lo lắng, nếu ngươi không chê, ta sẽ tự tay đỡ đẻ cho đứa nhỏ của ngươi, hoặc cũng có thể giới thiệu bà mụ tin cậy cho ngươi”. Bắc Dao Quang có chỗ khác với người khác, nàng chưa thành thân mà đã có thai, vì danh tiết của nàng nên càng ít người biết càng tốt, cho nên chỉ cần nàng không ngại, hắn nguyện ý đỡ đẻ cho nàng, tuy rằng trước giờ hắn chưa từng làm việc này nhưng nếu là lời của nàng, hắn nhất định sẽ làm cho nàng.

” Vô Ảnh, cám ơn ngươi, có ngươi tới đỡ đẻ cho ta, ta còn cầu không được sao lại ghét bỏ?” ta thực ra là sợ người khác đồn đãi lung tung, ta không muốn cho hài tử của ta phải gánh chịu chuyện này, bất quá chờ đứa nhỏ sinh ra, ta có thể nói ra tin ta bị phu quân hưu, nhưng trước khi đứa nhỏ được sinh ra, ta không muốn có nhiều người biết”. Bắc Dao Quang đã sớm suy nghĩ tất cả, thời đại này, có hai lọai nữ nhân một mình mang theo đứa nhỏ không dễ chút nào, một chính là góa phụ, một là bị trượng phu từ bỏ, mà quả phụ thì không được nên chỉ có thể nói là bị chồng ruồng bỏ.

” Bắc Dao!” Phong Vô Ảnh không dám tưởng tượng Bắc Dao phải dũng cảm đến mức nào mới quyết tâm sinh đứa nhỏ này, thậm chí còn tình nguyện mang tiếng bị chồng bỏ, hắn sao có thể để nàng làm nhu vậy, không tự chủ được vội vàng nói ” sau này ta sẽ chiếu cố ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ xem hắn như đứa nhỏ của mình mà chiếu cố”

” Không được!” Bắc Dao Quang còn chưa có phản ứng thì Thanh nhi rốt cuộc nhìn không được mà vỗ án đứng lên ” phu nhân mang thai là đứa nhỏ của chủ nhân ta, phải chiếu cố thì là chủ nhân của ta, không dám làm phiền Phong đại phu quân tâm”

Nói ra xong, Phong Vô Ảnh cũng cảm thấy có chút đường đột, lại bị những lời này của Thanh nhi làm cho xấu hổ, đỏ mặt tía tai, Bắc Dao Quang tuy rằng kinh ngạc khi Phong Vô Ảnh nói như vậy, dù biết mình sẽ từ chối hắn nhưng vẫn nhịn không được mà cảm động, trừng mắt nhìn Thanh nhi ” Thanh nhi, ngồi xuống”

” Phu nhân, chủ nhân sẽ không đồng ý! Ngươi rõ ràng yêu chủ nhân, vì cái gì phải như vậy?” Thanh nhi không có ngồi xuống, cả buổi tối phải nín nhịn làm cho hắn buồn bực nhiều lắm rồi, lúc này hắn không thể nhịn được nữa.

” Thanh nhi, nếu ngươi còn muốn ở bên cạnh ta nhất định sau này phải lấy lời của ta làm trọng, ngươi cũng hiểu rõ, ta cùng Như Mặc không có kết quả tốt, vì sao ngươi cứ muốn ta phải dây dưa?”. Vẻ mặt của Bắc Dao Quang cũng nghiêm túc hơn, lúc này đối với nàng là một quyết định khó khăn, vì sao Thanh nhi lại không ở bên cạnh nàng một lần? Nàng yêu Như Mặc thì sao, Như Mặc không yêu nàng không phải sao? Nếu hắn có yêu nàng dù chỉ một chút, nàng cũng sẽ không hạ quyết tâm buông tay, chỉ vì Như Mặc chưa từng yêu nàng, cho nên nếu hắn còn có cơ hội đắc đạo thành tiên chẳng lẽ làm cho cả hai cùng đau khổ mà dây dưa lẫn nhau mới là tốt sao?

“Nhưng phu nhân, ngươi vì sao không hỏi ý chủ nhân? Có lẽ hắn đối với ngươi cũng giống như cảm tình ngươi dành cho hắn”. Thanh nhi cũng biết Bắc Dao Quang quyết định như vậy là rất đúng, nhưng hắn không muốn bọn họ có kết cục như vậy mà tiếc hận khổ sở, hơn nữa không đành lòng nhìn Bắc Dao Quang đau khổ một mình.

” Thanh nhi, ngươi đi theo hắn nhiều năm như vậy, ngươi cảm thấy như thế nào?”, Bắc Dao Quang thản nhiên hỏi ngược lại, Thanh nhi nhất thời không biết trả lời thế nào, đúng là chủ nhân mấy ngàn năm qua tâm đều rất lạnh lùng, hắn sẽ yêu phu nhân sao? Hắn thừa nhận hắn cũng không có tin tưởng, hắn đã như vậy thì Bắc Dao Quang làm sao mà tin được.

Bắc Dao Quang thấy hắn trầm mặc, cũng không ngoài ý muốn, chính là hơi thương cảm từ từ nói,” Thanh nhi, chúng ta lúc ban đầu sẽ không gặp nhau, nhưng vì hắn báo ân, vì ta một lòng tình nguyện mê luyến, chỉ một thời gian ngắn lại phát sinh rất nhiều sai lầm, chẳng lẽ lại còn muốn tiếp tục dây dưa? Cứ quyết định như vậy đi được không? Đừng gợi lên sự khó chịu cùng thương cảm của ta, ta chỉ là một nữ nhân bình thường, ta hiện tại kiên cường nhưng chưa chắc sẽ kiên cường được lâu, cho nên Thanh nhi, mặc dù ngươi không ủng hộ ta cũng mong ngươi đừng kêu ta quay đầu lại, được không?”

” Phu nhân, thực xin lỗi, phu nhân, Thanh nhi về sau sẽ không nhắc lại, mặc kệ phu nhân quyết định thế nào, Thanh nhi đều ở bên cạnh của phu nhân”. Thanh nhi chậm rãi ngồi xuống, âm than cũng bình ổn hơn nhưng có chút đau đớn, lại bị sự kiên định của Bắc Dao Quang làm cho áy náy.

” Thanh nhi, cám ơn ngươi!” Bắc Dao Quang cố không để rơi lệ, quay sang chân thành nói với Phong Vô Ảnh ” Vô Ảnh, cảm ơn hảo ý của nguơi nhưng ta không thể nhận, ngươi đáng giá có một nữ tử tốt hơn mà trong tim của ta cũng không thể chứa được người nào khác, cho nên chúng ta cả đời cứ là bằng hữu của nhau đi, chờ khi đứa nhỏ của ta ra đời, ngươi nếu thích nó, có thể nhận nó làm con nuôi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Phong Vô Ảnh nghe nàng cự tuyệt, tuy rằng không ngòai dự liệu nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mất mác, có lẽ do hắn uống rượu hơi nhiều nên mới nói những lời đường đột như vậy, nhưng khi nói ra rồi hắn mới biết đó chính là ý muốn thực sự xuất phát từ đáy lòng hắn, hắn thực sự muốn chiếu cố nàng cả đời, hắn thậm chí còn không ngại trong lòng nàng vẫn còn yêu người khác, hắn thầm nghĩ lúc nàng cô đơn, khổ sở sẽ ở bên cạnh chiếu cố nàng.

Nhưng hắn biết được hắn đã đến chậm, nếu hắn có thể kiềm chế thì có lẽ lúc này sẽ không tạo nên cục diện xấu hổ như vậy, có lẽ lâu ngày Bắc Dao Quang còn có thể chấp nhận hắn, nhưng giờ hắn đã nói ra, còn khiến cho không khí căng thẳng như vậy nếu muốn cho Bắc Dao Quang đáp ứng hắn hiển nhiên là hi vọng xa vời. Phong Vô Ảnh trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại và hối hận, đáng buồn hơn là khi hắn nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nàng, không đành lòng từ chối mà gật đầu, cố gắng mỉm cười nói ” được, sau này ta sẽ cho hắn đi theo ta học y thuật, như vậy hắn có thể chiếu cố tốt cho ngươi”

” Cám ơn ngươi, Vô Ảnh!” Bắc Dao Quang vỗ vỗ tay hắn, đối với hắn, nàng là thật tâm cảm kích, nếu không có gặp được Như Mặc, có lẽ nàng thật sự sẽ yêu thương một nam tử như vậy, nhưng cuộc đời không có chữ nếu mà mọi thứ đã được sắp đặt sẵn, nàng đến đây, nhất định sẽ gặp được Như Mặc, sau đó lại tách ra, tựa như một kịch bản đã được viết sẵn, mặc dù diễn viên là nàng không muốn chiếu theo kịch bản mà diễn xuất, nhưng kết cục cũng không thể sửa đổi được.

“Bằng hữu thì không cần nói lời cảm tạ”, Phong Vô Ảnh cố gắng dùng ngữ khí bình thản nhất.

“Được, sau này hãy thường đến thăm ta, ăn cơm với ta, ngươi có cảm thấy ta đòi hỏi nhiều quá không?”, Bắc Dao Quang mỉm cười

” Sẽ không! Ta sẽ tới!” Phong Vô Ảnh cũng nhẹ giọng hồi đáp,” Sắc trời không còn sớm, ta nên trở về y quán!”

” Ân, ta đưa ngươi!” Bắc Dao Quang đứng lên, Thanh nhi nói với Phong Vô Ảnh ” Phong đại phu, Thanh nhi lúc nãy thất thố, xin lỗi ngươi”

” Thanh nhi cũng không có làm sai cái gì, cũng là Vô Ảnh quá mức đường đột! Ta sẽ không để bụng, Thanh nhi cũng quên đi”, Phong Vô Ảnh tao nhã cười.

“Đa tạ Phong đại phu, phu nhân người tiễn Phong đại phu, Thanh nhi sẽ không đi theo”. Thanh nhi cảm thấy nếu Bắc Dao Quang có thể tìm được hạnh phúc mới của nàng, hắn cũng tình nguyện chúc phúc cho nàng.

” Thanh nhi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta một hồi sẽ tự mình về phòng, Vô Ảnh, chúng ta đi thôi”. Bắc Dao Quang biết thái độ của Thanh nhi vì lời nói của nàng mà thay đổi, rất muốn nói thêm gì đó với hắn nhưng cũng không biết nói cái gì.

Hai người thong thả rời khỏi Xuân Mặc Viện.

” Bắc Dao, ngươi có một quản gia tốt!” Phong Vô Ảnh nhịn không được cảm thán nói.

” Ta biết! Kỳ thật ta thật không hy vọng hắn như vậy, mỗi người đều có cuộc sống của mình không nên quan tâm quá mức chuyện của người khác như vậy thời gian dành cho bản thân sẽ giảm đi nhiều, Thanh nhi thực là đứa nhỏ làm cho người ta đau lòng, tuổi còn nhỏ có bộ dáng ông cụ non, sống như vậy thật quá mệt mỏi”. Nhất là hắn không phải là nhân lọai chân chính, vừa muốn học tập cảm xúc, suy nghĩ của con người, vừa phải giữ bổn phận của xà lọai, thật sự là quá mức vất vả. Nếu nàng cũng là xà tinh ngàn năm, nàng hoặc là một con rắn hoặc sẽ quên đi mình là một con rắn, đơn thuần đi cảm nhận cảm giác của con người, nhưng nói thì luôn dễ dàng, làm mới khó hơn nhiều.

“Khi nào rảnh thì tới y quán, ta bình thường đều ở đó, ngươi nếu cảm thấy nhàm chán thì vừa lúc ta đang thiếu một tiểu nhị bốc thuốc”, Phong Vô Ảnh đùa giỡn muốn làm cho không khí thỏai mái hơn.

” Tốt! Ta nhất định sẽ đi quấy rầy ngươi! Trên đường cẩn thận, trở về đi!” Đại môn đảo mắt đã tới, hắn hỏi không chút để ý, vui đùa chiếm đa số, nàng cũng đáp đắc thoải mái cười khẽ, thích ý không thôi.

” Ân! Ta đi rồi, ngươi cũng đi vào đi!” Phong Vô Ảnh quay đầu lại nhìn nàng một cái, liền tiêu sái đi trước, Bắc Dao Quang đứng ở cửa, lại nhìn hắn một hồi lâu, mới xoay người trở về phòng, phía sau, là nam phó tẫn trách đóng cửa tiếng động.

Ngoài cửa, Hàn Tùy cùng Thất Vọng Đau Khổ từ góc tường tối đi ra, liếc nhau một cái, nhún mình mộ cái đã biến mất bên ngoài Bắc Dao phủ.

” Ngươi rốt cục đã trở lại! Hôm nay có phải nên nói cho ta biết vì sao hôm qua lại tâm thần không yên không? Vì muốn biết nguyên nhân, ta đã chờ ngươi từ chạng vạng tới giờ, ngươi đi đâu vậy, tối vậy mới về?”, Trần Ngọc Bạch tựa vào ghế dựa trong y quán, bên trong đã sớm đốt nến, tòan bộ y quán chỉ có mình hắn, bọn tiểu nhị đã về hết.

Phong Vô Ảnh có chút hổ thẹn nhìn Trần Ngọc Bạch liếc mắt một cái, đặt hòm thuốc lên bàn “ thực xin lỗi, Ngọc Bạch, ta quên, ngươi chưa ăn cơm sao?”

” Quên?” trên gương mặt tuấn mỹ của Trần Ngọc Bạch hiện lên sự kinh ngạc và hứng thú “ ngươi lại có thể quên chuyện mình đã nói, cũng quên luôn ta sẽ tới tìm ngươi sao? Chuyện này thực sự làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, nếu không phải ta khẳng định lỗ tai của mình không bị điếc thì ta đã cho rằng mình nghe lầm, Vô Ảnh, ta nghĩ ngươi không chỉ thiếu ta lời giải thích về chuyện tâm thần không yên, mà nhìn vẻ mặt ngươi tràn đầy xuân sắc thế kia, thì ngươi đang gặp chuyện tốt gì đến nỗi thần hồn điên đảo như vậy?”

” Ngọc Bạch, không cần loạn dùng hình dung từ, cái gì kêu xuân sắc lượn lờ?‘ Phong Vô Ảnh thấy hắn nhìn thấu tâm tư nên có chút xấu hổ, vội lên tiếng át đi.

” Được rồi! Ngươi không phải là bằng hữu tốt nhất từ nhỏ tới giờ của ta sao, ngươi rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà đi suốt hai canh giờ mới về, còn bỏ lỡ cơm chiều?”, Trần Ngọc Bạch lập tức thể hiện dáng vẻ đang lắng nghe.

” Ta đi đến khám bệnh tại nhà!” trước giờ, Phong Vô Ảnh không thể che giấu được chuyện gì với Trần Ngọc Bạch

“Xem ra ta phải đi hỏi Hàn Tùy cùng Thất Vọng Đau Khổ để tìm hiểu một chút, nhưng không sao, ta tôn trọng riêng tư của ngươi, nhưng ta thực sự rất tò mò, ta nghĩ chắc ngươi sẽ không phản đối phải không? Vô Ảnh?”, nói xong, Trần Ngọc Bạch còn làm bộ đứng lên, Phong Vô Ảnh thấy thế giữ chặt hắn “ được rồi, ta nói, ta thích một người”

” Một nữ nhân?” Trần Ngọc Bạch tuy rằng sớm đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Phong Vô Ảnh chính miệng nói ra vẫn không khỏi kinh ngạc, Vô Ảnh từ nhỏ luôn trầm ổn, bình tĩnh thế nhưng lại chủ động thích một người, đương nhiên không phải do hắn cảm thấy Vô Ảnh không đủ tư cách cho nữ nhân thích mà thường là nữ nhân chủ động tìm tới Vô Ảnh cầu hôn hoặc là giả đò khám bịnh để biểu lộ tình cảm, nhưng tất cả đều bị hắn cự tuyệt, hơn nữa cho tới giờ Vô Ảnh đều thể hiện tâm bình như thủy, cho nên dù đã hai mươi bốn tuổi hắn vẫn còn độc thân trong khi nam tử khác đã làm cha.

Bây giờ hắn lần đầu thừa nhận hắn thích một người làm Trần Ngọc Bạch vui mừng vô cùng nhưng cũng cảm thấy buồn, hận không thể ngay lập tức gặp được nữ tử làm cho Vô Ảnh chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã mê luyến kia.

“Đúng”, Phong Vô Ảnh thừa nhận, trả lời rất bị động.

“Chính là nữ bịnh nhân làm cho ngươi tâm thần không yên ngày hôm qua?”, Trần Ngọc Bạch lại hỏi thêm

“Đúng”, một hỏi một đáp, không có thêm nửa từ dư thừa nào.

“Ngươi hôm nay đến phủ của nàng, cũng ở lại đó ăn cơm chiề?”, Trần Ngọc Bạch càng hỏi, vẻ mặt càng nghiêm túc.

“Đúng”, đầu của Phong Vô Ảnh cúi càng lúc càng thấp, biết hắn dù không nói thì Trần Ngọc Bạch cũng biết, nhưng hắn vẫn tình nguyện tự mình nói ra mà không để cho Ngọc Bạch thông qua người khác mới biết, đây chính là thể hiện sự tôn trọng bằng hữu.

“Không phải là ngươi đến Bắc Dao phủ chứ?”, liên tưởng lại hôm qua Hàn Tùy thấy hắn ở gần Bắc Dao phủ, Trần Ngọc Bạch hi vọng Vô Ảnh không phải là thích nữ chủ nhân của Bắc Dao phủ, nếu không thì thực sự phiền toái.

Phong Vô Ảnh nghe hắn hỏi vậy thì lập tức ngẩng đầu lên “ Ngọc Bạch, ngươi như thế nào?”

“Không phải ta có ý tìm hiểu, mà hôm qua khi Hàn Tùy đưa hạ nhân đến Bắc Dao phủ thì thấy ngươi ở gần đó, cho nên thuận miệng nói với ta, ta hôm qua trước khi tới tìm ta đã đi qua Phương phủ trước kia, thấy nó đã đổi chủ còn gặp một thiếu niên tự xưng là Thanh nhi, có khinh công tuyệt đỉnh đang treo tấm bảng hiệu lên, ngươi cũng biết, ta thích kết giao với mọi người nên liền cùng hắn kết bạn, mới biết bọn họ vừa tới Hiệp Khách thành, muốn tìm hạ nhân vì thế ta đã cho Hàn Tùy đem một số hạ nhân chịu khó lại tay chân nhanh nhẹ trong phủ tới chỗ bọn họ, hiện tại ngươi tin chưa?”

Trần Ngọc Bạch vừa thấy vẻ mặt của hắn, liền biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, không khỏi có chút tức giận, là bằng hữu bao nhiêu năm, chẳng lẽ Vô Ảnh không tin hắn sao? Hắn là loại người ở sau lưng lén lút điều tra bằng hữu sao?

” Thực xin lỗi, Ngọc Bạch, ta không có ý kia, ta biết cảm giác động tâm này đến quá nhanh làm ta có chút trở tay không kịp, hôm qua Hàn Tùy không có nhìn lầm người, đúng là ta đi ra từ Bắc Dao phủ, hôm nay cũng ở đó dùng cơm chiều”. Phong Vô Ảnh chân thành giải thích “ ta đúng là thích nữ chủ nhân của Bắc Dao phủ, Bắc Dao Quang cô nương”

” Vô Ảnh, ngươi tỉnh tỉnh, Hàn Tùy nói cho ta biết là nam chủ nhân đi xa nên mới để nữ quyến ở lại, sao lại là cô nương? Nàng đã thành thân, là thê tử của người khác, ngươi không thể thích nàng, ngươi muốn dạng nữ tử gì, ta có thể tìm cho ngươi, nhưng Bắc Dao phu nhân thì không thể”. Trần Ngọc Bạch nghe vậy lập tức đứng lên, bộ dáng rất phiền não.

” Ngọc Bạch, ta biết ta đang làm cái gì, ta biết ngươi lo lắng cho ta, chính là không còn kịp rồi, ta đã thích nàng, nàng không phải Bắc Dao phu nhân, nàng còn không có thành thân, nàng chính mồm nói cho ta biết!” Phong Vô Ảnh đỡ lấy bờ vai của hắn, ý đồ trấn an Trần Ngọc Bạch, vội vàng giải thích nói.

” Vô Ảnh!” Trần Ngọc Bạch chưa từng lớn tiếng với Phong Vô Ảnh như hôm nay “ nếu nàng lừa gạt ngươi thì sao? Mặc kệ nàng thành thân hay không thì nàng vẫn là Bắc Dao phu nhân, cho nên ngươi cùng nàng là không có kết quả”

” Ta biết, nàng hôm nay cự tuyệt ta!” Phong Vô Ảnh ảm đạm nói.

” Ngươi cư nhiên đã thổ lộ với nàng sao?”, Trần Ngọc Bạch cảm thấy sự kinh ngạc của hắn hôm nay quá nhiều, còn đang suy nghĩ nên khuyên nhủ Phong Vô Ảnh thế nào để đừng có bất mê chấp ngộ nữa, lại không ngờ hắn động tác nhanh lẹ tới mức đã thổ lộ hết với người ta.

Không được, ngày mai hắn nhất định phải đi gặp nữ tử tên gọi Bắc Dao Quang kia mới được, hắn muốn nhìn xem nàng quốc sắc thiên hương hay có tài cán gì mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã bắt được tâm của Vô Ảnh.