Trong phòng khách, trên bàn bày đầy các loại điểm tâm cùng hoa quả, Mạn Tâm ngồi đối diện với hắn, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, làm nàng cảm thấy có chút không tự nhiên.
“Trữ An.” Thái tử Hạ quốc đột nhiên nâng tay nàng lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mặt nàng.
“Thái tử ca ca, phụ hoàng khỏe không? Mẫu phi khỏe không?” Thân người Mạn Tâm cứng ngắc một chút, né tránh hắn, tìm đại một chủ đề nói. Không biết vì sao cũng cảm thấy trong ánh mắt của hắn không đơn thuần là tình ý huynh muội mà ngược lại giống tình yêu nam nữ, khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nàng chỉ mong là mình quá nhạy cảm.
“Họ đều khỏe, chỉ có ta là không khỏe.” Hắn lại lập tức ôm chặt nàng vào lòng, môi dịu dàng liếm vành tai của nàng: “Từ lúc nàng đi rồi, ta lúc nào cũng nhớ nàng, nàng biết không? Còn nàng, có nghĩ tới ta không?”
“Thái tử ca ca, huynh đừng làm vậy, huynh là ca ca của muội, muội đương nhiên nhớ huynh rồi.” Mạn Tâm muốn tránh thoát hắn, nhưng giãy làm sao cũng giãy không ra, bị hắn ôm vào trong ngực, thở cũng không thông suốt, hóa ra loại dự cảm này lại càng mãnh liệt.
Thái tử Hạ quốc lại dùng tay nắm lấy hai cánh tay của nàng, tựa như không nhận thấy điều khác thường, nhìn chằm chằm nàng: “Trữ An, nàng thay đổi rồi, khi không có người, nàng luôn luôn gọi ta là Duẫn Ngấn, sao bây giờ không gọi, vì sao ánh mắt của nàng cũng trở nên xa lạ? Chẳng lẽ nàng không nhớ lời thề giữa chúng ta sao?”
Mạn Tâm bị hắn hỏi mà sửng sốt, có chuyện gì thế này? Nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, thì trước kia hai người vốn là tình nhân của nhau. Song Nhi có nói qua Thái tử phản đối nàng lấy chồng ở xa, chẳng lẽ không phải xuất phát từ quan tâm mà là xuất phát từ tình yêu?
Còn nữa Trữ An, nàng ta luôn không chịu cho Mộ Dung Ưng gần gũi với mình, bảo vệ sự trong sạch, ra tay độc ác, làm cho mọi người trong cả vương phủ đều hận nàng, chẳng lẽ là vì hắn? Vì tình yêu lạ thường này?
Nghĩ vậy, trong lòng nàng lập tức rét run, tại sao có thể như vậy? Đây chính là hành vi loạn luân, làm người đời khinh thường.
“Trữ An, tại sao nàng không nói gì? Nói cho ta biết, nàng cũng giống ta, mỗi ngày đều nghĩ về ta đi.” Ngón tay của Hạ Duẫn Ngân dùng sức nắm lấy bả vai nàng, biểu tình trên mặt rất kích động.
Mạn Tâm lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhưng nàng nhất định dứt khoát cắt đứt. Mặc kệ trước kia có yêu nhau đến mức nào, nàng nhất định sẽ làm cho hắn hết hy vọng. Ổn định lại cảm xúc, nàng nhìn hắn, nói một cách nghiêm túc: “Thái tử ca ca, bắt đầu từ cái ngày ta xuất giá theo chồng, mọi chuyện trước kia ta cũng đã quên. Từ nay về sau, huynh chỉ là thái tử ca ca của ta, vả lại chúng ta là huynh muội, tình cảm như vậy không được người đời chấp nhận.”
“Thái tử ca ca của nàng?. Hạ Duẫn Ngân không thể tin được nhìn nàng, trên mặt bỗng nhiên trở nên phẫn nộ, hung hãn, thân người của hắn loạng choạng: “Sao nàng có thể vô tình như vậy? Nàng bảo ta làm sao quên nàng đây, còn nhớ nàng đã nói những gì không? Nàng mặc kệ người đời, nàng chỉ xem kiếp này sinh ra là người của ta, chết cũng là ma của ta, lúc sống không thể cùng chung chăn gối, nhưng chết cũng muốn cùng huyệt, nàng đã nói nàng sẽ chờ ta, chờ ta đón nàng trở về, những lời đó nàng đều đã quên hết rồi sao?”
Đối mặt với lời chất vấn của hắn, trong đầu Mạn Tâm chỉ có một ý nghĩ, hóa ra Trữ An là một người dám yêu dám hận như thế. Chỉ tiếc nàng yêu sai người, chỉ tiếc mình không phải là Trữ An, cũng không thể nào đáp lại tình yêu đau khổ khắc sâu trong lòng của hắn.
“Sao nàng lại không nói gì? Có phải không còn gì đế nói hay không?” Hạ Duẫn Ngân rống lên, một tay ôm eo nàng, một tay dùng sức giữ lấy đầu nàng, lập tức hôn lên môi nàng…