Giằng co đã lâu, nam nhân mang mặt nạ có chút không kiên nhẫn, chủy thủ trong tay kề ngay cổ nàng lại ấn xuống: “Tránh ra, không tránh đường thì đừng trách ta không khách sáo.”
“Muốn giết thì nhanh lên, đừng dong dài, chúng ta cũng không kiên nhẫn chờ đợi.” Dương Tử Vân cũng không kiên nhẫn nói, nếu không phải bận tâm về đại ca, hắn đã sớm đâm một kiếm rồi.
Nhưng ánh mắt của Mạn Tâm vẫn nhìn Mộ Dung Ưng, nàng biết hắn không phải không muốn thả mà là không cam lòng. Nàng cũng biết hành vi của mình như vậy gọi là phản bội, nhưng nàng cũng không còn cách nào.
Trong lòng Mộ Dung Ưng lại khó chịu, phẫn nộ, hắn cũng không tin nam nhân mang mặt nạ lại không biết nàng cố ý trợ giúp cho hắn, chính mình thật muốn nhìn hắn có thương tổn nàng thật không?
Nam nhân mang mặt nạ nhận ra được hắn đang thử thách mình, cũng cảm giác được nàng đang giúp mình, mặc dù không biết vì cái gì? Nhưng hiện đang trong tình cảnh giằng co này, bên chịu thiệt tuyệt đối là mình, cho nên hắn nhất định phải hy sinh nàng.
“Xin lỗi.” Mạn Tâm vừa mới nghe được một câu khẽ lướt qua bên tai, chợt nghe ‘phập’ một tiếng, chủy thủ trong tay hắn liền đâm vào lồng ngực của mình…
Nhìn thấy chủy thủ cắm ở ngực, nàng trong nháy mắt phản ứng không kịp, chỉ thấy trên ngực chảy ra máu đỏ tươi, mới cảm giác được cơn đau đớn khôn cùng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Ánh mắt Mộ Dung Ưng ánh lên vẻ khiếp sợ, không nghĩ hắn thật sự sẽ xuống tay. Nhìn thấy nàng bị thương, trong lòng quýnh lên, nàng không thể chết được, lập tức ra lệnh: “Tránh ra, thả hắn đi.”
Thiên Sát Thất Ưng chắn ở phía trước, lập tức tản ra.
Tuy rằng Dương Tử Vân không cam lòng, nhưng hắn biết đại ca đang băn khoăn điều gì, cũng biết tầm quan trọng của nàng, nên đành phải tránh ra.
Nam nhân mang mặt nạ chậm rãi ép nàng thối lui đến cửa thạch động, thấy thuộc hạ giúp đỡ môn chủ tiến vào, lúc này mới hạ giọng nói vào bên tai nàng: “Ngươi không sao đâu.” Nói xong liền đẩy nàng ra ngoài, phi thân vào cửa đá.
Thân người Mạn Tâm bị đánh tới phía trước, Mộ Dung Ưng lập tức ôm lấy nàng, nàng thấy hắn ôm ấp như vậy, luôn làm nàng có cảm giác dựa dẫm cùng an toàn, vừa rồi bị một đao kia đâm vào ngực, mặc dù hắn không phải Vân, nhưng nàng vẫn sẽ đau lòng, sẽ khổ sở. Nhấc đầu tựa vào lồng ngực của Mộ Dung Ưng, nàng từ từ nhắm mắt lại.
Mộ Dung Ưng nhìn nàng hôn mê bất tỉnh, lập tức nói: “Tử Vân, các ngươi đến phía trước chờ ta, ta bôi thuốc cho cô ta trước.”
“Đại ca, nữ nhân này không đáng để huynh đối xử tốt với cô ta như vậy, chết rồi thì quá tốt, để cho cô ta mất một chút máu cũng không thể chết được, coi như là giáo huấn cô ta một trận.” Dương Tử Vân chứng kiến nàng ngã vào trong lòng ngực của hắn, vẻ mặt liền chán ghét, tên nam nhân kia sao không giết nàng cho rồi.
“Đừng dài dòng, đệ không phải không biết là ngày mừng thọ của phụ hoàng đã gần kề. Đến lúc đó nếu thân thể cô ta không tốt, người khác có hỏi tới cũng không tiện trả lời, chỉ sợ đến lúc đó lại sinh ra rất nhiều thị phi.” Mộ Dung Ưng vừa nói, vừa ôm nàng đi vào rừng cây.
Dương Tử Vân nhìn cửa đá kia, nghĩ đến việc này đã bị nàng phá hỏng như vậy, người cũng chưa bắt được, liền hận nghiến răng nhưng cũng chả biết làm sao, rồi vung tay lên ra lệnh cho mọi người rời đi cùng hắn.
Trong rừng cây, Mộ Dung Ưng cởi bỏ y phục của nàng, lúc nhìn thấy vết thương của nàng, thì biết thiếu chủ Vô Ưu Đường cũng không muốn lấy mạng của nàng. Vết thương rất cạn, chỉ là ngoại thương, mới vừa bôi thuốc lên rồi băng bó lại vết thương cho nàng, liền nhìn thấy lông mi thật dài của nàng bỗng nhúc nhích, từ từ mở to mắt.