Ngoài thạch động, Mộ Dung Ưng che mặt, dẫn theo rất nhiều thị vệ che mặt đứng ở Vô Ưu Đường, hắc y nhân ít nhiều đều đã bị thương.
Giữa không trung, một hắc y nhân cùng Dương Tử Vân đang giao chiến, hắn ta đột nhiên đâm một kiếm trúng ngực của hắc y nhân, sau đó thu kiếm, đứng lại trên mặt đất.
Hắc y nhân lấy tay ôm lấy ngực bị thương, không phục nói: “Các ngươi đừng quá đắc ý, thiếu chủ của bọn ta còn chưa ra, đến lúc đó sẽ báo thù cho bọn ta.”
“Chúng ta không có ý gì khác, chỉ cần các ngươi giao ra Thánh nữ mà các ngươi đã bắt, chúng ta sẽ lập tức rời đi.” Mộ Dung Ưng nói, trong lòng hắn thật sự lo lắng, nàng có an toàn hay không?
“Thánh nữ? Ha ha.” Hắc y nhân tỏ ra đắc ý, “Các ngươi tới chậm rồi, lúc này cô ta đã sớm bị dùng để luyện công.”
“Cái gì?” Sắc mặt của hắn cả kinh, trong mắt lộ ra một tia phẫn nộ, chẳng lẽ nàng đã gặp phải bất trắc.
Dương Tử Vân cũng có hơi vui mừng, loại nữ nhân này đáng bị nhận kết cục như vậy, mình làm mình chịu, ai bảo cô ta gây ra quá nhiều nghiệt chướng, đây đúng là báo ứng!
“Đáng chết!” Mộ Dung Ưng đột nhiên xuất ra kiếm trong tay, đâm tới hướng hắc y nhân.
“A…a…a….” Hắc y nhân hoảng sợ lui về phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bỏ mạng dưới kiếm.
‘Keng’ một cái, ám khí bên cạnh đột nhiên bắn trúng kiếm trong tay hắn, hắn liền nhìn thấy nam nhân mang mặt nạ mặc áo trắng đi ra từ bên trong.
Hắc y nhân thấy mình được cứu trợ, vội vàng hành lễ: “Thiếu chủ!”
“Các ngươi lui xuống băng bó vết thương đi.” Nam nhân mang mặt nạ vung tay lên, phân phó.
“Dạ, tạ ơn thiếu chủ.” Hắc y nhân bị thương đều đi vào.
“Hai mươi năm, không có ai dám bước vào Vô Ưu Đường của ta nữa bước, hôm nay xem ra các ngươi muốn tự tìm đường chết!” Nam nhân mang mặt nạ quan sát hắn.
“Vô Ưu Đường, ba chữ này đúng là làm rất nhiều người trong giang hồ nghe tới đã sợ mất mật, nhưng không hề làm ra chuyện vô nhân tính, chỉ là mai danh ẩn tích hai mươi năm, đến hôm nay tái xuất giang hồ lại giết hại nữ tử vô tội, mỗi việc tà ác này thôi cũng đáng bị giết.” Mộ Dung Ưng nhả ra từng chữ từng chữ rất nặng nề.
“Việc tà ác?” Nam nhân mang mặt nạ cười lạnh, “Trong chốn giang hồ thì có bao nhiêu chính nhân quân tử như các hạ, nếu thật là chính nhân quân tử tại sao không dám đem diện mạo thật ra gặp người?”
“Không muốn lộ diện vì không muốn liên lụy nhiều người, chúng ta hãy bớt sàm ngôn đi, ta cũng không phải đến thay người trừ hại, ngươi chỉ cần gọi người ra là được.” Mộ Dung Ưng không kiên nhẫn chờ, không biết nàng có thật sự gặp nguy hiểm không?
“Người? Người nào?” Nam nhân mang mặt nạ lại giả vờ vô tội.
“Ngươi nói thử xem là người nào? Thánh nữ bị ngươi bắt đi đó.” Dương Tử Vân đi ra trước mặt hắn.
“Chết rồi.” Nam nhân mang mặt nạ nhìn họ nói thẳng, võ công của họ rất cao, hành động cố chấp kia đã nói lên nàng cũng không phải là người tầm thường.
“Chết rồi!” Mộ Dung Ưng nắm thật chặt kiếm trong tay, trong mắt chậm rãi tích tụ lửa giận.
“Chết thật rồi sao?” Dương Tử Vân ngây ra một lúc, lập tức bảo: “Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Kiếm vung lên, muốn dẫn người xông vào.
“Đứng lại.” Mộ Dung Ưng lập tức gọi hắn lại, cố nén tức giận mới nói: “Nếu đã chết thì giao thi thể cho chúng tôi.” Hắn đã gặp qua nữ tử bị luyện công, mặc dù dung nhan bị hủy hết nhưng không bị mất mạng, nói không chừng hắn ta đang nói láo.
“Vứt rồi!” Nam nhân mang mặt nạ dường như cố ý muốn chọc giận hắn, thản nhiên phun ra hai chữ.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng.” Dương Tử Vân phát hỏa, cầm kiếm trong tay chỉ về phía hắn.
“Ta chính là khinh người quá đáng đấy, ngươi làm gì được ta?” Nam nhân mang mặt nạ chẳng hề đem hắn để vào mắt.