Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xa Gần Cao Thấp

Chương 167




Yêu chị khủng khiếp

......

Mão Sinh vừa xuống đường cao tốc đã nhận được cuộc gọi từ Phong Niên, vừa mở miệng đã nói: "Ấn Tú", nhưng Phong Niên nói là tôi, chị Tiểu Anh có lẽ... không tiện nói chuyện với cậu, chị ấy muốn về Bách Châu ngay.

Đưa điện thoại cho chị ấy, Mão Sinh nhờ Phong Niên: "Hoặc mở loa ngoài."

Phong Niên do dự: "Để tôi thử". Ấn Tú lấy điện thoại, môi cô run run, hoàn toàn không nói nên lời khi nghe thấy giọng của Mão Sinh, cho đến khi tự cắn đau lưỡi, cô mới nói câu đầu tiên: "Mão Sinh, chị muốn về nhà yên lặng vài ngày, chị chưa, chưa sẵn sàng."

Nghe vậy, Mão Sinh ứa nước mắt, vội vàng nói không sao, không sao, nhưng nhận ra mình không lái thể xe nữa, đành bật đèn chớp dừng lại bên đường, nhẹ nhàng nói: "Em sẽ không làm phiền chị, em chỉ đưa chị về thôi, có được không?"

Ấn Tú nói không, chị tự về cũng được, chị cúp máy đây. Mão Sinh vẫn rơm rớm nước mắt thì nghe thấy tín hiệu máy bận, ngay tiếp đó là tin nhắn của Hoài Phong Niên: "Tôi cảm thấy tâm trạng chị Tiểu Anh không ổn, có lẽ thực sự cần nghỉ ngơi một lúc. Đừng lo lắng, tôi sẽ đích thân đưa chị ấy về nhà, cậu đưa tôi địa chỉ."

Gửi địa chỉ xong, Mão Sinh ngồi bần thần trong xe, không lâu sau, Triệu Lan gọi điện đến: "Đã đón được chưa? Mẹ bỏ ngải cứu trong cốp xe của con, con quẹt diêm đốt lên, hơ qua trái phải cho cô ấy, diêm mẹ để trong ngăn kéo ghế phụ của con... chỉ là phải... Alo? Mão Sinh? Bạch Mão Sinh..."

Mão Sinh lau nước mắt, nói mẹ, không sao đâu, chị ấy không xui xẻo, con xin mẹ đừng làm thế. Con lái xe đã.

Ngồi một lúc, Mão Sinh xuống xe, mở cốp lấy ngải cứu nhét vào thùng rác ven đường, càng nhét càng cuống, rơi hai nắm ra ngoài. Cô chật vật nhặt lên, giơ chân giẫm đạp trong cơn tức giận và cuối cùng là phủi tay, thấy ở đằng xa có cô dọn rác đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc. Mão Sinh khom lưng, nói xin lỗi đã làm phiền cô ạ, sau đó kiềm chế cơn tức giận quay trở lại xe.

Im lặng chưa được hai phút, Hoài Phong Niên lại gọi điện: "Chị ấy đi vệ sinh, tôi đang đợi chị ấy ở bên ngoài. Tôi chỉ muốn hỏi, tại sao người nhà cậu nhất quyết phải ốm vào tối qua? Lại còn hai người? Cậu không biết việc đón chị Tiểu Anh quan trọng đến mức nào à? Cậu không biết chị ấy mong đợi được nhìn thấy cậu đầu tiên đến thế nào à?"


Bạch Mão Sinh, cậu thực sự chẳng ra gì, việc hệ trọng như vậy mà cậu lại đến muộn. Bây giờ chị ấy đang nhạy cảm như thế nào, cậu có nghĩ đến điều đó không? Bị Phong Niên chửi rát tai, Mão Sinh chỉ im lặng, cuối cùng nói xin lỗi đã làm phiền cậu.

Tức giận, Mão Sinh đấm vào vô lăng, không muốn tự làm mình bị thương, Ấn Tiểu Thường cũng gọi đến, cho biết Tiểu Tiểu đã hết sốt, đừng lo. Đã đón được nó chưa? Đã trên đường về chưa?

Nghe Mão Sinh im lặng, Ấn Tiểu Thường bất ngờ: "Hay là... hay là có người đến tận cổng nhà tù ép nợ?"

"Không ai ép nợ, cô có thể trông trẻ cho tốt được không? Coi như cháu van cô. Hai mẹ con cô sáng không ốm, tối không ốm, nhất quyết phải ngay tối qua xếp hàng đi cấp cứu. 12 điểm cộng thêm hôm nay nữa, tính ra sắp bị trừ sạch nhưng vẫn chưa đón được... Phải! Chưa đón được! Có người bạn khác đã đón... Lò than gì? Ném đi hết ngay! Phải, cô Ấn Tiểu Thường, người xui xẻo không phải Ấn Tú! Là gia đình như cô!"

Mão Sinh ném điện thoại lên ghế phụ, sắc mặt tái nhợt, cô chết lặng khi nhìn thấy cảnh sát giao thông đến gần, thấy cảnh sát nhìn chằm chằm biển số xe của cô rồi gọi vài cuộc điện thoại, mặt cô trắng bệch. Cảnh sát bước đến chào, nói gì đó Mão Sinh nghe không hiểu, cô hiểu đó là tiếng Trung Quốc, nhưng ghép lại không ra ý nghĩa.

Mão Sinh chỉ ngoan ngoãn giao nộp giấy phép và bằng lái xe, được lịch sự yêu cầu ra ngoài nhận phạt: "Phải thi lại mục một. Xin hãy chú ý lái xe an toàn, không được vượt quá tốc độ." Mão Sinh nói vâng, lấy giấy phạt rồi quay về xe, lúc này cô thậm chí không thể khóc thành tiếng.

Suy nghĩ một lúc, Mão Sinh đánh lái quay về Bách Châu, lại mất hơn năm tiếng đồng hồ mới về đến khu ký túc xá của nhà máy dệt 3. Đỗ xe xong, cô không vội chạy lên tầng mà gọi điện cho Hoài Phong Niên, hỏi Ấn Tú đã đến nhà chưa?

Phong Niên nói chị ấy không muốn quay lại căn nhà đó nên tôi đã thuê một phòng trong nhà nghỉ cho chị ấy: "Sở tư pháp gì cơ? Giúp báo cáo gì cơ? Chị ấy cần nghỉ ngơi!" Phong Niên nói chị Tiểu Anh đang tắm, ở đâu à? Tôi không nói cho cậu biết, ha ha, Bạch Mão Sinh, xin lỗi.

Trăn đi trở lại từ hơn tám giờ tối đến khoảng bốn giờ chiều hôm sau, Mão Sinh chỉ chợp mắt chưa đầy hai tiếng, cơn hào hứng xốc xổi bị dội gáo nước đá, giờ đây ngay cả hình bóng của Ấn Tú cũng không bắt được. Tháng Giêng hôm đó nóng đến nỗi tóc cô nhỏ giọt, cuối cùng gọi điện cho Vương Lê, nói không đón được, chị ấy tránh mặt con: "Sư phụ, có lẽ không hoàn toàn là do con đến muộn."

"Đúng vậy, đây không phải nguyên nhân chính, cô ấy chưa sẵn sàng. Chỉ còn lại một bước nữa thôi, Mão Sinh, hãy cứ kiên nhẫn." Vương Lê kể hôm nay mẹ con làm một bàn thức ăn, nhưng sư phụ bảo mẹ con có lẽ hôm nay không tụ tập được, quả đúng là vậy.


"Sư phụ, sư phụ cho con lời khuyên đi? Bao nhiêu năm nay con đã nghe an ủi đủ rồi." Hôm nay Mão Sinh cực kỳ cáu kỉnh, đại bất kính với sư phụ qua điện thoại. Vương Lê cười: "Thôi được, Mão Sinh, lời khuyên của sư phụ là, bạn gái của con, tự con đi tìm. Không phải con đã dành mấy năm đi đoạn đường trưởng thành cùng Ấn Tú sao?" Vương Lê cúp điện thoại, nhìn Triệu Lan: "A Lan, Mão Sinh không tôn trọng chị nữa."

Triệu Lan đeo tạp dề nhìn bộ dạng tủi thân của sư tỷ, cô cười: "Làm sao bây giờ? Còn bàn thức ăn của em phải làm sao?"

Gọi Phượng Tường, em ấy có thể ăn. Họ còn chuẩn bị một chai rượu, mời Phượng Tường tới giúp xử lý sạch sẽ. Gạt nỗi khổ của Mão Sinh sang một bên, Triệu Lan vẫn lo lắng: "Sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?"

"Không sao đâu, để con bé khôn nhà dại chợ, ai bảo con bé bảo chị an ủi lắm..." Vương Lê cười: "Mão Sinh sẽ nghĩ ra cách, đến cả thuê nhà và nuôi trẻ em cũng có thể nghĩ ra mà."

Cách của Mão Sinh là tìm Du Nhậm, cách của Du Nhậm là tìm Túc Hải, Túc Hải bị hai người lớn bao vây trong tiệm cắt tóc: "Tìm em?" Tại sao phải là em?

"Nếu chị tìm Phong Niên, Phong Niên sẽ cảnh giác, chỉ có em mới khiến Phong Niên buông lỏng, hơn nữa em không biết... Tiểu Hải, Phong Niên nợ em một ân tình, em cứ gọi Hoài Phong Niên đến để em cắt tóc cho. Lý do thì... em tự nghĩ." Du Nhậm nói nếu Tiểu Hải làm được, chị sẽ mua cho em một bộ váy. Mão Sinh nói chị sẽ dẫn em đi ăn hải sản.

Túc Hải đồng ý, một tay vẫn chống nạnh, một tay cầm điện thoại dõng dạc nói: "Alo? Hoại Phong Niên. Hôm kia chị đến đây với mái tóc bù xù, bây giờ em không có khách, đang rảnh, chị đến làm vật thí nghiệm cho em duỗi tóc coi..."

"Ồ, ra là chị cũng đang định đến, muốn tút tát bản thân khi không có chị Tống ở bên à? Không, em không nói to, chị có đến không? Nếu không đến, em sẽ ra ngoài ăn xiên nướng." Túc Hải vừa nghe một hai câu đã cúp điện thoại, nói nửa tiếng nữa chị ấy sẽ đến. Sau đó nhăn mũi, hỏi mùi gì thế?

Mão Sinh nói là mùi của chị, từ tối qua đến hôm nay chị toát mồ hôi mấy lần, ướt sũng, chắc là mùi thiu.


Mão Sinh đang ngồi trước tiệm cắt tóc với đôi mắt đờ đẫn và hai chân mềm nhũn, Du Nhậm cũng ngồi cạnh, hai người cùng nhìn đèn và xe cộ trên đường, Mão Sinh nói trời đã tối.

"Không sao, đèn đã sáng." Du Nhậm vỗ vai bạn: "Điều tốt thường nhiều gian nan."

"Du Nhậm, mình và chị ấy viết thư cho nhau rất ổn, tại sao chị ấy ra ngoài lại không muốn gặp mình nữa?" Mão Sinh ủ rũ, trong lòng lại nghĩ đến Ấn Tú: "Chưa sẵn sàng ư? Nhưng mình đã chuẩn bị sẵn sàng phòng ốc, quần áo và cả thức ăn cho chị ấy."

Cũng như một người đã đi rất lâu trong hang tối, khi lại thấy ánh sáng mặt trời ắt phải che mắt lại, cậu cũng biết nguyên lý này. Du Nhậm nhìn Mão Sinh, cô cười: "Chị ấy vừa được ra, dù chỉ một tia sáng kích thích cũng sẽ khiến đồng tử của tâm hồn co rút đột ngột."

"Vậy mình phải đợi bao nhiêu ngày? Mình nhớ chị ấy." Mão Sinh nói nhỏ nhẹ, bị Túc Hải đang bưng đĩa ăn cơm bên cạnh nghe thấy: "Không đợi được thì đến gõ cửa đi. Chẳng phải cùng nhau trốn ánh sáng là xong chuyện sao? Chị ấy sợ sáng, sao chị nhất quyết muốn kéo chị ấy ra phơi nắng làm gì?"

Túc Hải húp giá đỗ sì sụp, thích thú nhai. Không ngờ, hai người lớn ngồi dưới đất lại nhìn cô bé với ánh mắt phát sáng.

Nhìn... nhìn cái gì mà nhìn? Túc Hải bỗng nhìn thấy Hoài Phong Niên từ xa bước tới: "Hoại Phong Niên đến kìa, các chị muốn hẹn chị ấy ra ngoài làm gì? Hay là định đấm Hoại Phong Niên?"

"Không đấm, Tiểu Hải, Phong Niên khăng khăng không chịu nói... không nói... bạn gái chị đang ở đâu, em có thể giúp chị được không?" Mão Sinh nhờ Túc Hải giúp hết việc này đến việc nọ với Hoài Phong Niên.

Cảm động trước màn come out chân thành và dũng cảm của Mão Sinh, Túc Hải đặt đĩa xuống, nói không thành vấn đề, hòn đất ném đi hòn chì ném lại, đột ngột túm lấy cổ tay gầy gò của Hoài Phong Niên, rút thẻ phòng nhà nghỉ từ trong túi áo khoác ngoài của tiến sĩ tương lai đang cố gắng vùng vẫy: "Đó, em đoán không sai, Hoại Phong Niên chỉ thích bỏ đồ vào bên túi này."

Bị Túc Hải khoá chặt hai tay, Phong Niên xấu hổ nhìn sang Mão Sinh: "Chị Tiểu Anh thực sự không muốn gặp cậu, hôm nay chị ấy rất mệt."

Mão Sinh nhận thẻ phòng: "Cảm ơn cậu, thực sự mình rất cảm kích, Tiểu Hoài, mình cũng rất mệt mỏi, nhưng nếu hôm nay không gặp được chị ấy... mình sẽ hối hận cả đời."

Ngụp lặn bôn ba hàng trăm cây số, mắng mẹ ruột, mắng sư phụ, mắng Tiểu Thường, còn bị trừ sáu điểm kèm mức phạt 200 tệ, bất chấp, Mão Sinh tiếp tục cắt ngang làn đường, lại bị cảnh sát giao thông bắt phạt: "Không còn gì để trừ nữa, hai lỗi trong vòng một ngày, nếu trừ thêm sẽ là âm điểm. Chúng tôi phải tạm đình chỉ giấy phép lái xe của cô. Ngày mai cô đến Trung tâm xử lý vi phạm của Đại đội Cảnh sát giao thông Khu Công nghệ cao làm biên bản." Cảnh sát Bách Châu cho biết.


Không ngờ Mão Sinh lại cười: "À, phải, những năm qua tôi lê lết đến tận hôm nay, những tưởng đã đến giới hạn, không ngờ còn có điểm âm." Sự cố đã khiến cô hoàn toàn bình tĩnh lại, còn gì có thể xui xẻo hơn ngày hôm nay chứ?

"Thưa cô, cô không sao chứ?" Cảnh sát giao thông quan sát biểu hiện của Mão Sinh, suy đoán trạng thái tinh thần hiện tại của cô.

Mão Sinh cúi chào cảnh sát, nói cảm ơn, tôi không sao! Cô lại cười ra tiếng, và từ đó trở đi, cô lái xe rất vững vàng.

Từ địa chỉ rõ ràng trên thẻ phòng, đỗ xe rồi lên thẳng trên tầng, phòng 366. Mão Sinh nhìn chằm chằm số thẻ trong thang máy, tiếng tim đập càng lúc càng mạnh.

Bước tới cửa phòng 366, Mão Sinh nóng lòng quẹt thẻ phòng, một tiếng "cạch" vang lên, từ trong truyền đến giọng nói cảnh giác của Ấn Tú: "Ai? Tiểu Hoài à?" Cô bước tới cửa, nhìn thấy Mão Sinh qua khe cửa hé mở, Ấn Tú sững sờ, ngay giây tiếp theo đẩy cửa chặn người lại, không ngờ Mão Sinh giơ một chân ra chặn lại, cố gắng chen vào một lát, khiến Ấn Tú bỏ cuộc.

Một người trước cửa và một người sau cửa nhìn nhau, cửa an ninh điện tử phát ra âm thanh báo động chói tai, Mão Sinh tham lam nhìn Ấn Tú, tầm mắt Ấn Tú hướng vào tường. Hai người rơi vào trạng thái mất ngôn ngữ, Ấn Tú nghe thấy tiếng cửa đóng lại, được chính Mão Sinh đá bằng bên chân trái bị kẹp.

"Chị... chị đã nói rồi." Ấn Tú quay người đi, bỗng rơi vào lòng Mão Sinh: "Ấn Tú, chị đã nói vậy." Mão Sinh nắm chặt đôi tay thô ráp của người yêu: "Nhưng em muốn ở cùng chị, không muốn rời xa dù chỉ một ngày."

Cơ thể cứng ngắc của Ấn Tú run lên, Mão Sinh xoay người cô lại, cuối cùng cũng thấy rõ người mà mình đã nhớ nhung hơn một nghìn ngày. Ấn Tú vẫn bướng bỉnh, cắn răng chịu đựng cảm giác xót xa trong mũi, nhưng Mão Sinh đã khóc trước cô: "Em không muốn đến muộn, dù chỉ một giây. Ấn Tú..." Mão Sinh không thể kiềm chế nước mắt, sức kiên cường chịu đựng suốt hơn ba năm vụt chốc vỡ oà: "Em có mang theo giấy chứng nhận bất động sản, bây giờ sẽ đưa cho chị."

Khuôn mặt của người yêu vẫn thế, nhưng cũng như đã thay đổi, Mão Sinh không còn nét trẻ con như trước nữa, cũng đã gầy đi một chút, nhưng khi khóc lại biến thành một đứa trẻ. Tay Ấn Tú vòng qua eo Mão Sinh, vùi vào cổ Mão Sinh hít mùi hương quen thuộc: "Những thứ đó không quan trọng."

Điều quan trọng là, Mão Sinh - người cô độc hơn một nghìn ngày và tuyên bố không dục không cầu trước mặt Du Nhậm - khoá môi Ấn Tú, nâng mặt Ấn Tú hôn lên nhiều lần: "Chị nợ em, chị trả thế nào đây? Trả thế nào đây?" Mão Sinh vừa khóc vừa cười: "Ấn Tú, chị giày vò em khủng khiếp."

Em yêu chị khủng khiếp.

......