Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xa Gần Cao Thấp

Chương 139




Vậy nên đọc gì?

......

Từng lọn tóc xoăn nhỏ rơi xuống đất, Hoài Phong Niên lo lắng nhìn Túc Hải: "Tiểu Hải, đừng cắt xấu đấy."

Chiếc kéo cắt tóc treo trên ngón tay Túc Hải nhẹ nhàng cắt qua tóc Phong Niên, Túc Hải đảo mắt: "Yên tâm." Hoài Phong Niên gật đầu, lại muốn rút điện thoại ra, nhưng vừa cúi đầu đã bị Túc Hải chỉnh lại: "Đừng cử động!"

"Chị thấy hôm nay nhóc khá nóng tính." Phong Niên nói chúng ta một năm không gặp nhau mấy lần, nhóc nên trân trọng tình bạn của chúng ta, cười một cái cho chị xem nào.

Túc Hải vẫn không nói gì, tiếng kéo "xoẹt xoẹt" vang bên tai Phong Niên, khiến cô cảm thấy nếu nói thêm một câu nữa, đầu sẽ bị cạo trọc.

Túc Hải dạo này nóng nảy cũng là điều có nguyên có cớ: bố dượng và mẹ luôn cãi vã, chỉ trích nhau không chịu chăm lo cho gia đình. Thiệu Thắng Uy không còn là người chồng ấm áp như khi mới cưới Mao Tín Hà nữa, ông to tiếng trong phòng ngủ, thậm chí còn đập tủ trang điểm của Mao Tín Hà.

Bà mẹ chồng đổ thêm dầu vào lửa, nói Mao Tín Hà không quan tâm đến con trai, sao có thể vứt thằng bé trong tiệm cắt tóc suốt ngày? Hay là cũng muốn tương lai thằng bé làm nghề ấy?

Phiền não, Túc Hải lên thế giới mạng tìm an ủi, hẹn hò với một người bạn trai 14 tuổi, tên trên mạng là "Người đàn ông cố chấp", cũng là người Bách Châu gốc, học tại trường Nhân tài danh tiếng. Người bạn trai trẻ an ủi Túc Hải: "Sau này kết hôn em ở nhà anh, sẽ không phải chịu uất ức từ người trong nhà." Tiến triển cực kỳ thần tốc.

Đến bước trao đổi ảnh và báo cáo dữ liệu. Bạn trai nhỏ nói anh cao 1m8, nặng 70 kg, thích chơi bóng rổ. Túc Hải - tên trên mạng là "Phù thủy nhỏ tóc bay" - nói vừa đẹp, anh cao hơn em sáu centimet, em nặng hơn một chút, em sẽ giảm cân.

Mãi một lúc lâu sau, bạn trai nhỏ nói lừa đảo hả? Không phải em nói mới 12 tuổi sao? Là con trai à?

Túc Hải tức giận, yêu mà không thể chịu nổi thử thách sao? Trong trường cấp hai Thực nghiệm không thiếu những cặp đôi ngọt ngào với nhau, tại sao cứ đến mình lại khác, khó khăn lắm mới tìm được một anh trai cao lớn 1m8 mà lại bị chuyển giới rồi?.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Túc Hải nói anh đợi một chút, chúng ta gửi ảnh cho nhau đi. Bạn trai nhỏ im lặng, Túc Hải hỏi có dám không? Nếu em là đàn ông, em sẽ tự nguyền rủa mình cả đời không được ăn kem. Bạn trai nhỏ đồng ý, gửi đến một bức ảnh, mặt mũi đẹp trai toả nắng vô đối, chiều cao vừa nhìn đã biết không chỉ dừng lại ở 1m8.

Chạy đến gõ cửa nhà Tiểu Liễu, Túc Hải nín thở trong bộ váy hoa kiểu bà cô yêu thích, buộc tóc đuôi ngựa đôi và giơ bắp chân trái lên tạo dáng đáng yêu như một chú vịt con. Sau khi gửi bức ảnh, người bạn trai nhỏ đã hoàn toàn im lặng.


"Có phải anh ấy chê mình béo không?" Túc Hải hỏi bạn thân Viên Liễu.

Người bạn không mấy nhiệt tình với chuyện yêu đương của Túc Hải nói, có thể anh ấy cảm thấy không xứng với cậu. Túc Hải nói, không, cậu xem ảnh của anh ấy đi, đẹp trai lắm. Viên Liễu liếc qua: "14 tuổi sao? Trông ít nhất cũng 24 chứ?"

Túc Hải nói 24 cũng được, nhưng bị Viên Liễu nhìn bằng ánh mắt đầy cảm thông: "Tiểu Hải, tuổi tác lớn quá sẽ có khoảng cách thế hệ, cách nhau hơn mười tuổi thì nói chuyện về cái gì? Cậu nói về Phi Luân Hải*, anh ấy nói về cờ tỷ phú?"

*Phi Luân Hải: Là nhóm nhạc nam Đài Loan hoạt động tại châu Á từ năm 2005.

Viên Liễu không quan tâm nhiều đến người nổi tiếng, bù lại cô bé có trí nhớ tốt, nhìn bức ảnh trong điện thoại của Túc Hải sao mà thấy quen quen, nói cậu đợi một chút.

Túc Hải đợi mãi vẫn chẳng thấy gì, nói cậu cứ suy nghĩ đi, mình đã hẹn cắt tóc cho Hoại Phong Niên, cuối cùng cũng có người sống sờ sờ tìm đến tận cửa cho mình luyện tay.

Thế là Túc Hải bận bịu trên đầu của Hoại Phong Niên, mẹ Mao Tín Hà đang im lặng uốn tóc cho khách, hai thợ học việc gội đầu trẻ ngồi trên ghế sofa không dám thở to - hôm nay hai mẹ con nhà này đều đến tiệm cắt tóc với tâm trạng bực tức.

"Tiểu Hải à, cắt tóc xong chị dẫn nhóc và Tiểu Liễu đi ăn kem nhé?" Phong Niên lại lấy lòng thợ cắt tóc nhí.

"Chúng ta không thân, em không ăn." Túc Hải nghiêm mặt, lập tức trút bỏ nỗi oán hận với Hoại Phong Niên: "Chị nói xem, chị được vào Đại học Bắc Kinh thì sao? Chị tiến sĩ mấy hôm trước cũng đến vài ngày, ngay cả chị Tiểu Bạch và chị Du Nhậm cũng đưa con nhỏ đến tiệm chơi, sao đến chị lại không thấy tăm hơi đâu?"

"Cái... cái gì?" Hoài Phong Niên hốt hoảng nghiêng đầu, khiến kéo của Túc Hải chệch đi, cắt thêm không ít tóc xoăn.

Túc Hải nói không còn cách nào khác, phải cắt thêm, nếu không sẽ trái phải mất cân đối. Hoài Phong Niên nói được rồi, nhóc nói xem, con nhỏ là thế nào?

"Chắc là em gái của Tiểu Bạch." Túc Hải vẫn còn nhớ vẻ mặt ai oán của Tiểu Liễu khi Du Nhậm ôm đứa bé, cô còn cười nhạo Viên Liễu: "Cậu cao 1m63, lẽ nào vẫn muốn cuộn tròn trong vòng tay chị cậu làm nũng?"

Cứ nhắc đến Mão Sinh là Phong Niên lại bực: "Cô ta còn biết ra ngoài ăn vụng?" Ôi! Khi thấy Mão Sinh khóc ở bên ngoài cái hôm chị Tiểu Anh bị kết án, Hoài Phong Niên cứ ngỡ Bạch Mão Sinh ít nhiều cũng có chút tình cảm với Ấn Tú. Nhưng mới được bao lâu? Lại quay về tán tỉnh Du Nhậm. Không được, mình phải nhắc nhở Du Nhậm.

Cúi đầu mò điện thoại lần nữa, nghe thấy Túc Hải kêu: "Này, Hoại Phong Niên, chị nhất thiết để em phải cạo đầu chị, chị mới chịu được à?"

Lúc này Viên Liễu cầm điện thoại của Viên Huệ Phương đi tới tiệm: "Tiểu Hải, cuối cùng mình cũng hỏi được đây là ảnh của ai! Là Tomohisa Yamashita!"


Tuy lạ lẫm với ánh đèn neon giới giải trí, nhưng Túc Hải vẫn có khả năng so sánh ảnh, cô bé nhìn những tấm ảnh của Tomohisa Yamashita rất lâu, mặt đỏ đến tận cổ. Sau khi trả lại điện thoại cho Viên Liễu, cô nói: "Ồ." Sau đó tiếp tục cắt phần tóc đuôi của Hoại Phong Niên.

Phong Niên nhìn cô gái có khuôn mặt béo tròn qua gương, thấy đôi mắt Túc Hải bỗng mờ đi, miệng phụng phịu, chiếc kéo lướt một đường dài dọc theo phần tóc xoăn sau gáy, lại cắt quá tay.

Hoài Phong Niên hỏi Tiểu Hải sao thế? Không sao, không sao, nếu cắt không đẹp, cùng lắm là chị cạo trọc đầu. Túc Hải buông kéo xuống, ngồi sau lưng Hoại Phong Niên oà khóc: "Anh ấy là Tomohisa..." vừa khóc vừa hỏi Tiểu Liễu: "Gì ấy nhỉ?"

"Yamashita." Viên Liễu cau mày, ôm đầu Túc Hải, "Thôi, thôi. Giờ đã biết chưa, lòng người khó đoán."

Lúc đó Mao Tín Hà mới bật cười tiếng đầu tiên trong ngày: "Khóc cái gì? Đáng đời, vừa yêu trên mạng, vừa yêu sớm! Người ta trông như thế nào cũng không biết." Em trai Túc Hải - Thiệu Quân Hàn - chạy lại ôm lấy chân chị, mọi người cả lớn cả bé đều đến an ủi cô bé thất tình.

Khoác áo choàng cắt tóc, Hoại Phong Niên xém có quả đầu âm dương cũng khuyên Túc Hải: "Không sao, không sao, là yêu trên mạng à? Càng không sao, chỉ là một người bạn trên mạng không đi đến đâu thôi mà."

Túc Hải khóc một lúc, cuối cùng cũng rất chuyên nghiệp mà lau nước mắt: "Để em cắt xong cho chị."

Hoại Phong Niên nói không cần, thực sự không cần nữa. Nhưng không thể ngăn lại đôi bàn tay khỏe mạnh của cô bé, lòng bàn tay mập mạp ấn lên vai Phong Niên, sát khí hổ báo lạnh thấu xương, Túc Hải trừng đôi mắt to lên, biểu cảm kiên quyết: "Cắt!"

Thế là Hoại Phong Niên có một kiểu tóc đỉnh bằng, móc ra hơn 40 tệ đưa hai đứa trẻ lớn và một cậu bé nhỏ đi ăn kem, còn chia sẻ một chút riêng tư của mình: "Nếu trên mạng không thành với người này, thể nào cũng có người tiếp theo. Nếu thực sự thích một ai đó, không được gặp mặt mới là đau khổ."

Viên Liễu - người có khả năng nắm bắt thông tin chính giỏi nhất - lập tức hỏi Tóc Xoăn: "Chị Phong Niên, chị không được gặp bạn trai của chị à?"

Phong Niên nói không phải, chị chỉ đưa ra ví dụ của một người bạn. Cô ấy thích một người, nhưng người đó coi cô ấy chỉ là bạn. Chưa hết, người đó bây giờ đang đi tù vì bị người khác liên lụy, phải vài năm nữa mới được ra.

Đây là lần đầu tiên Viên Liễu nghe một câu chuyện vừa chấn động vừa người lớn như vậy, cô bé cắn thìa: "Trời ơi."

Tạm thời quên đi Yamashita Tomohisa, Túc Hải múc trộm một thìa kem lớn từ trong bát của em trai: "Đẹp trai."

Nhìn thìa kem bị cướp đi, Thiệu Quân Hàn dám giận nhưng không dám nói, mặc dù ở nhà được bà nội và bố cưng chiều, nhưng cậu vẫn có chút sợ hãi trước người chị dáng hình cao lớn, khuôn mặt tròn và đôi mắt trừng lên hung dữ. "Nhìn cái gì mà nhìn? Trẻ con không được ăn nhiều, nhỡ đau bụng thì sao?" Túc Hải lườm em trai.


Hoài Phong Niên nói nếu chưa đủ, chị vẫn còn đây, dù sao chị cũng không nuốt trôi.

Tại sao không nuốt trôi? "Người bạn" đó là chị Phong Niên phải không? Viên Liễu không khách sáo sát muối vào vết sẹo của Phong Niên.

Hoài Phong Niên đẩy kính lên, có chút kinh ngạc nhìn cô bé: "Tiểu Liễu à, nhóc đúng là..." Đã lớn rồi, càng thông minh sắc sảo hơn. Thêm 3-4 năm nữa trôi qua không biết sẽ ra sao? Nét trẻ con còn sót lại trên khuôn mặt cô bé rồi sẽ đến lúc biến mất, lúc đó chị Tiểu Anh của mình sẽ trở thành thế nào?

Khi Phong Niên buồn bã, Túc Hải hỏi người bạn đó của chị có hình xăm không.

Phong Niên nói không, cô có chút thất vọng: "Ồ, nếu vào tù liệu có bị bắt nạt không?"

"Không biết nữa." Phong Niên thở dài, suy nghĩ một lúc: "Nữ tù nhân chắc không đến nỗi."

Túc Hải tiếp tục "Ồ", múc sạch sẽ phần kem của Hoài Phong Niên. Chỉ có đôi mắt đen của Viên Liễu có tia sáng thoáng qua, lập tức cúi xuống không nói gì.

Đêm đó sau khi tiễn Phong Niên, người chưa bao giờ vào quán net như Viên Liễu đã bí mật bước vào quán net của làng thành, bỏ ra hai tệ năm hào chỉ để làm rõ một câu hỏi: Con gái có thể thích con gái không?

Cánh cửa của thế giới mới mở "cạch" ra khe hở hé lộ, Viên Liễu tìm thấy vài trang web bằng kỹ năng tra cứu không mấy thành thạo. Qua một lượt đọc ngẫu nhiên, trong đầu Viên Liễu tràn ngập các khái niệm và những danh từ mới. Cuối cùng cô bé rời khỏi quán net lúc chín giờ tối, về đến nhà được Viên Huệ Phương hỏi đi ăn gì mà về muộn thế?

Viên Liễu nói là kem, sau đó nói chuyện một lúc. Mẹ, mẹ cứ để bát đó, con sẽ rửa.

Bệnh lưng của Viên Huệ Phương lại tái phát, nói con cũng đừng rửa, cứ để đấy, ngày mai làm cũng được.

Tuy con gái nói "vâng", nhưng Viên Liễu vẫn cặm cụi đứng bên bồn rửa, bọt nhiều, mùi khó chịu sộc lên mũi, Viên Liễu khẽ ho vài tiếng. Ho xong, cô vừa rửa bát vừa nhìn ra đường.

"Con đường này là nơi thú vị nhất trên phố Văn Uyển của chúng ta. Một nửa là khu đô thị mới, nửa còn lại là làng trong thành. Một vấn đề nhức nhối gây ảnh hưởng đến cuộc sống của cư dân quanh đây là hành vi chiếm dụng đường đất làm địa điểm kinh doanh của chợ đêm, cũng như vấn đề khói dầu và tiếng ồn." Có vài người vừa nói chuyện vừa nhìn quanh khi đến trước quán cơm của Viên Huệ Phương, dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên, theo sau là một người đàn ông trung niên, và Du Nhậm.

Viên Liễu nhìn thấy chị Du Nhậm mặc quần đen và áo sơ mi trắng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tuy thấy xót cho mái tóc dài đã bị cắt của Du Nhậm, nhưng Du Nhậm với mái tóc ngắn lại trông càng đĩnh đạc hơn.

Du Nhậm quay đầu lại, cũng nhìn thấy Viên Liễu, phần tóc mái vén ra sau tai đung đưa trước trán, cô chớp mắt nhìn cô bé, chỉ về phía trước ra hiệu mình đang làm việc. Viên Liễu gật đầu, cắn môi dưới vừa cười vừa rửa bát.

Du Nhậm thường đến con đường trước nhà Viên Liễu sau khi vào làm việc ở phố Văn Uyển, văn phòng đường phố chỉ cách nơi đây khoảng mười phút đi bộ. Nhiều hôm Du Nhậm tan làm muộn sẽ đến quán của Viên Huệ Phương ăn chút gì đó, Viên Liễu đoán hôm nay chị ấy cũng tăng ca.

Cô bé dõi theo bóng của Du Nhậm, thấy chị Du Nhậm giữ khoảng cách chừng nửa mét với người phụ nữ trung niên trước mặt, lưng thẳng nhưng đầu hơi cúi, rất chăm chú nghe đồng nghiệp nói chuyện, áo sơ vin vào trong quần đi làm màu đen, tôn lên vòng eo thon gọn của chị.


Nghĩ có lẽ chị vẫn chưa ăn tối, Viên Liễu rửa tay rồi đi tìm đồ ăn trong tủ lạnh, may quá, hôm nay vẫn còn ít đồ ăn. Viên Liễu đặt rau thịt chưa được bán được sang một bên, sau đó đi rửa rau, chỉ chờ chị đến sẽ bật bếp đun nóng.

Đúng như dự đoán, gần nửa tiếng sau, ba người đó lại quay lại, quán ăn gọn gàng sạch sẽ khiến người phụ nữ dẫn đầu dừng chân: "Là chỗ này đúng không?"

Du Nhậm cười: "Không giấu thư ký Văn, đây là quán của người em họ hàng xa của em, đồ ăn sạch sẽ ngon miệng, giá cả phải chăng, chỉ là không biết bây giờ đã đóng cửa chưa." Bỗng thấy Viên Liễu bước ra, nói chưa đóng cửa, vẫn còn đồ ăn.

Cô bé thành thạo bưng trà mang nước cho khách, quấn tạp dề lên bắt đầu hâm nóng các món ăn. Du Nhậm giới thiệu, đây là em họ của em.

Người phụ nữ trung niên được gọi là "Thư ký Văn" nhìn Viên Liễu: "Cô bé, năm nay em bao nhiêu tuổi?"

Viên Liễu mang đồ ăn lên cho họ, trả lời năm nay em học lớp 7. Vốn dĩ đúng là quán sắp đóng cửa, nhưng em thấy chị đi tới, lo lắng chị chưa ăn gì nên đã đợi một lúc.

Thư ký Văn cười: "Tiểu Du, con gái trong nhà em ai cũng giỏi giang vậy à? Vậy là chúng ta được hưởng ké." Đồ ăn ở chợ đêm nhiều dầu mỡ, quan trọng hơn là hầu hết đều xâm lấn làn đường để bày bán, có thể không thuận tiện cho công việc sau này. Vì thế cô đã chọn quán ăn trông gọn gàng, sạch sẽ này.

"Mẹ em đâu?" Du Nhậm vừa ăn vừa hỏi Tiểu Liễu đang xào rau.

Trên mặt cô bé lấm tấm mồ hôi, dùng tay áo lau đi: "Mẹ em đau lưng, em bảo mẹ đi nghỉ ngơi trước. Chị yên tâm, em đã biết xào rau từ lâu rồi." Vừa dứt lời chưa được bao lâu, món rau muống xào cũng đã xong. Viên Liễu mang đồ ăn lên cho khách, sau đó chăm chỉ lau bếp lại từ đầu.

Sau bữa ăn được phục vụ bởi nhân viên nhí, thư ký Văn kiên quyết muốn trả tiền. Cô đứng dậy nhìn quanh quán ăn nhỏ có đầy đủ giấy phép này: "Nếu chợ đêm trên phố chúng ta có môi trường thế này mới có thể khiến người tiêu dùng yên tâm."

Người đàn ông trung niên lia lịa gật đầu phụ hoạ, Du Nhậm nhẹ nhàng mỉm cười, trong khi ánh mắt đáp lên khuôn mặt Viên Liễu. Trước khi đi, cô thương xót vuốt ve khuôn mặt Viên Liễu: "Có mệt không?"

Viên Liễu nói không mệt. Du Nhậm chỉ vào bàn với ý muốn nói đã để lại một thứ cho Viên Liễu ở đây, cuối cùng nói chị sắp đi, mau nhanh chóng đóng cửa nghỉ ngơi sớm.

Viên Liễu đứng trước cửa hàng nhìn Du Nhậm rời đi, trong lòng lần đầu tiên được lấp đầy bởi cảm giác mãn nguyện kỳ diệu. Sờ lên mặt, Viên Liễu quay đầu lại thấy trên bàn có một chiếc túi ni lông, bên trong là hai cuốn sách và một chiếc bánh hạt dẻ. Du Nhậm biết tiệm bánh Viên Liễu thích ăn từ nhỏ, lần nào đi ngang qua cũng không quên mang cho cô một phần.

Ngồi vào bàn, Viên Liễu lật cuốn sách được Du Nhậm để lại, một cuốn là "Lý trí và tình cảm", cuốn còn lại là "Kiêu hãnh và định kiến", bên trong có một mảnh giấy nhỏ được Du Nhậm kẹp vào, nét chữ nắn nót và xinh đẹp xuất hiện trước mắt: "Đừng chỉ đọc về mỗi tình yêu".

Vậy nên đọc gì? Tối nay có nhiều món để ăn quá, Viên Liễu nhanh chóng đóng cửa lại, vui vẻ cầm sách và bánh trở về phòng, Viên Huệ Phương nghe thấy tiếng động, hỏi con lại bật bếp à?

Viên Liễu nói vâng, bán thêm được hơn 30 tệ. Cô đi đánh răng và đi tắm, nhìn khuôn mặt non nớt của mình qua chiếc gương đã rỉ sét vành khung, bắt chước Du Nhậm nhẹ nhàng mỉm cười.

......