Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xa Gần Cao Thấp

Chương 134




Giới hạn là gì

......

Mão Sinh biết rất nhiều chi tiết từ nhóm điều tra kinh tế: Ấn Tú và đối tác cùng đầu tư vào một công ty mới để cung cấp nguồn hàng ổn định cho việc mở rộng cửa hàng trực tuyến của cô. Khi các "nhà đầu tư" phẫn nộ vì không tìm được vợ chồng Châu Xuân Sinh, họ nhắm mục tiêu vào tài sản và công ty đứng tên Ấn Tú, cho dù cổ phần của cô chỉ chiếm chưa đến 40% trong công ty mới, nhưng tổng số tiền liên quan cũng đủ để khiến họ vào tù.

Hai tuần trôi qua, Mão Sinh chắc chắn rằng Ấn Tú đã biết sự việc và đang trốn ở đâu đó, cô hỏi cảnh sát, nếu trả hết số tiền Ấn Tú nợ, liệu cô ấy có bị vào tù nữa không? Nhưng điều Mão Sinh nhận lại là một nụ cười quái lạ: "Trả hết?"

Trong lúc đó Mão Sinh cũng tìm luật sư cho Ấn Tú, Vương Lê sau khi biết chuyện chỉ hối hận vì không đến Ninh Ba sớm hơn để giúp Mão Sinh "bắt mạch": "Hiện giờ dù con có cố gắng thế nào cũng chỉ ở ngoài vòng sự việc, chỉ có Tiểu Ấn mới nói rõ được." Tiểu Ấn có phải là người làm chính không? Cô ấy có nuốt tiền mồ hôi xương máu của người khác không?

Mão Sinh nói con không biết gì cả, nhưng có thể bán đi hoặc thế chấp ba căn nhà đó, có lẽ làm thế sẽ giúp ích cho chị ấy phần nào.

Vương Lê lắc đầu: "Mão Sinh à, sư phụ chỉ sợ Tiểu Ấn đã nghĩ trước sẽ có ngày này. Ba căn nhà đó là tiền giữ gốc Tiểu Ấn giao cho con."

Giữ gốc gì cơ? Gốc của Ấn Tú là thế nào? Mão Sinh đau đầu rối rắm vì những câu hỏi này, khiến việc hát của cô cũng kém đi, làm vợ chồng trưởng đoàn phải ý kiến: "Tiểu Bạch, mấy ngày nay em cứ xin nghĩ mãi, ảnh hưởng đến anh chị." Dù có thể đẻ trứng vàng, cũng không thể ngăn nổi gà mái bay khỏi tổ.

Mão Sinh nghỉ việc trong đoàn, bắt đầu bôn ba và hỏi han mà không được gì, thậm chí còn gọi điện về Bách Châu, hỏi Ấn Tiểu Thường xem có tin tức gì về Ấn Tú không. Ấn Tiểu Thường như đã sợ hãi từ lâu, lập tức cúp điện thoại.

Mão Sinh tự lái xe đến Thượng Hải tìm luật sư, không quên gặp lại Du Nhậm. Bây giờ cô chỉ có thể nghe những lời phân tích khá lý trí về chuyện của Ấn Tú từ Du Nhậm, cô không dám làm phiền sư phụ và mẹ, dù sao sư phụ cũng đang bận công ty biểu diễn mới, Triệu Lan thì đang muốn con gái nhanh chóng quay về tỉnh lỵ sau khi biết tin.


Khi nhìn thấy Mão Sinh ở bên đường, ban đầu Du Nhậm còn tưởng mình nhận nhầm người: Bạch Mão Sinh tràn đầy sức sống và mặt mũi hữu tình làm gì còn mang tinh thần thỏ con như ngày xưa? Đôi mắt sâu hoắm của Mão Sinh không còn sáng ngời, làn da xanh xao vì mệt mỏi và lo lắng, Mão Sinh cũng không có tâm trạng chăm sóc tóc tai, để mặc chúng khô xơ và chẻ chọn, xõa xuống cổ.

Vừa vào cửa xe, Du Nhậm đã ngửi thấy mùi khói thuốc. Cô mở cửa sổ xe ra, xua tay: "Sao rồi?"

Mão Sinh nói đã lập án, nhưng nếu Ấn Tú vẫn không lộ diện thì sẽ bị nghi ngờ bỏ trốn. Mình không hiểu tại sao chị ấy lại phải trốn, chẳng lẽ chị ấy chạy trốn cùng đối tác sao? Không đúng, đêm đó quá đỗi ấm cúng và bình thường, rõ ràng Ấn Tú đã thả lỏng cơ thể và tinh thần, cũng không có gì bất thường.

Du Nhậm vẫn kiên trì với quan điểm từng nói với Mão Sinh: Chị ấy sẽ tìm đến cậu. Mão Sinh, bây giờ cậu không nên ở Thượng Hải.

"Nhưng mình không chịu được nếu cứ chờ không. Cậu không thấy bên ngoài ngôi nhà mới mà chị ấy vất vả có được đã bị người ta bôi vẽ thành cái dạng gì, cậu cũng không thấy cửa hàng của chị ấy bị người ta đập phá ngay giữa đêm như thế nào." Tiểu Tống và Tiểu Mao nói hầu như lượng tiền giao dịch của cửa hàng đều được thực hiện trên mạng, sau sự việc xảy ra đã bị đóng băng. Mão Sinh hỏi tại sao chị ấy không liên lạc với mình? Kể cả khi dùng một số khác cũng không.

"Chị ấy lo cho cậu, sợ cậu bị làm phiền." Du Nhậm nói Ấn Tú cũng là người khăng khăng làm theo ý mình. Đôi khi ranh giới giữa lợi dụng và tình yêu rất mờ nhạt, nếu thực sự phải tính toán chi tiết, càng tính càng đau lòng.

Cô mời Mão Sinh ăn một bữa rau dưa bình thường, kể rằng mình đã nộp đơn xin thi tuyển sinh công chức của tỉnh Lũng Tây, sau kỳ thi viết và phỏng vấn mới có thể quyết định phương hướng: "Nếu mọi chuyện suôn sẻ, mình sẽ về Bách Châu."

"Tại sao?" Mão Sinh hỏi, ở lại Thượng Hải không tốt sao?

Du Nhậm cười: "Suy nghĩ lại toàn diện." Ông, bà, mẹ và Tiểu Liễu đều ở Bách Châu, hơn nữa ở thành phố top đầu cũng không thiếu người như cô, về Bách Châu ít ra có thể "tăng giá trị một chút", Mão Sinh, cậu đừng cười mình quá tính toán.

Cuối cùng Du Nhậm ôm Mão Sinh: "Nếu có chuyện gì, hãy bàn bạc với gia đình, với mình, đừng tự ý quyết định, được chứ?" Ngoài ra, Du Nhậm còn nói với Mão Sinh, cậu không được hút thuốc, cậu là diễn viên Việt kịch.


Chuyến đi này của Mão Sinh gần như chỉ tốn công vô ích, luật sư tra cứu một lúc rồi xua tay: "Không làm được, cô ấy chỉ có thể tự quyết, thế đối tác của cô ấy đâu? Hiện giờ tất cả những gì cô ấy có thể làm là đền tiền, thú nhận và cố gắng giảm nhẹ hình phạt."

Đỗ xe xong, Mão Sinh lê bước chân nặng nề về nhà, mới lên cầu thang được vài bước thì nghe thấy Ấn Tú gọi từ phía sau: "Mão Sinh?"

Mão Sinh quay đầu lại, hai người cùng nhìn thấy bộ dạng tiều tuỵ người không ra người, ngợm không ra ngợm của nhau. Ấn Tú quá gầy, gầy hơn cả Mão Sinh, cả người cô teo tóp lại, ánh mắt sợ hãi và đáng thương khiến người ta đau lòng. Mão Sinh hoàn hồn lại trước, lập tức kéo cô lên tầng: "Đừng lên tiếng."

Hai người không dám lên tiếng, họ vào nhà Phượng Tường rồi ôm nhau, Mão Sinh kiềm nén nước mắt, nghe tiếng bụng Ấn Tú kêu lên "ùng ục" mà xót xa hôn đi hôn lại lên mặt Ấn Tú: "Chị đi tắm đi, em nấu gì đó ăn."

Ấn Tú nắm cánh tay cô muốn nói gì đó, nhưng Mão Sinh ngăn lại: "Từ từ nói, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

Một bát mì sốt cà chua đơn giản khiến mũi Ấn Tú cay cay, mái tóc ướt vẫn nhỏ từng giọt nước, Mão Sinh nói chị ăn đi, em lau tóc cho chị. Sau khi dùng khăn khô lau từng sợi tóc cho người yêu, Mão Sinh đã quyết định, Ấn Tú cũng vậy.

"Chị sắp đi đầu thú." Ấn Tú nói: "Những ngày qua không phải chị không muốn lộ diện, chị lần theo vợ chồng Châu Xuân Sinh. Chị biết nhà họ ở đâu, nhưng vẫn chậm một bước."

Cô phát hiện có gì đó không lành khi nhận được cuộc gọi đòi nợ từ một người khác ở Hàng Châu, phản ứng đầu tiên của cô là đi tìm vợ chồng Châu Xuân Sinh, thảo nào họ huy động vốn riêng, Ấn Tú có chút sợ hãi khi số tiền lớn đó vào tài khoản. Cô thấy mình không còn là con mồi lọt bẫy nữa, mà đã hoá thành con linh cẩu. Không ngờ hai vợ chồng Châu Xuân Sinh không màng nhân cách, họ lợi dụng công ty và đi vay tiền dưới danh nghĩa hợp tác với Ấn Tú, chỉ riêng số tiền này đã lên tới hơn hơn 20.000.000 tệ. Cộng tổng tài sản hiện tại và chi phí, hai người mắc nợ một số tiền lớn đã chọn cách bỏ trốn.

Ấn Tú nói rằng chị biết rõ các khoản tiền của chị, chị luôn để ý chúng kể từ khi Phong Niên sắp xếp dữ liệu và đề nghị rằng chị nên chuẩn hóa sổ sách. Số tiền nhận được từ huy động vốn căn bản đều được dùng để mua nhà xưởng, máy móc và thuê nhân công, chị không nuốt.

Ăn mì xong, cô quay đầu nhìn Mão Sinh, "Chị... vẫn muốn..."


Mão Sinh nói vẫn còn, trong đầu cô đang suy nghĩ về lời của Ấn Tú, lấy cho Ấn Tú thêm một bát đầy. Mão Sinh không hỏi một câu nào trong khi Ấn Tú đang ăn. Ấn Tú ăn xong, Mão Sinh nắm lấy tay người yêu và hỏi: "Nợ bao nhiêu?"

Ấn Tú không nói gì, mắt nhìn xuống đất né tránh câu hỏi.

"Em có thể đi mượn giúp chị, cũng có thể đổi ra tiền từ ba căn nhà chị mua dưới tên em. Nhà xưởng và máy móc chị mua về cũng đáng một ít tiền phải không?" Tay Ấn Tú bị Mão Sinh nắm phát đau, dường như hai người đã đảo ngược vai trò, như thể người sắp vào tù là Mão Sinh.

"Ấn Tú, em không muốn chị vào tù, chị nói đi, ta cùng tính, chị đã nợ bao nhiêu?" Mão Sinh van xin: "Chị đừng sợ không còn một xu dính túi sau khi trả tiền, còn có em mà, chúng ta cùng nhau sống không thẹn với lương tâm, được không?"

Ấn Tú bật khóc, cô thở dài: "Mấy ngày qua chị đã nghĩ rất nhiều, số tiền qua tay chị lên tới tám con số. Mão Sinh, bán ba căn nhà để trả nợ quả thực có thể giúp chị giảm án, nhưng chưa đủ, còn lâu mới đủ."

"Nếu thật sự phải tuyên án, đỡ ngày nào hay ngày đó." Mão Sinh có chút nóng vội: "Mẹ em cũng có thể giúp, em sẽ xin mẹ em bán căn nhà ở Bách Châu, còn nữa, chúng ta đều có xe, cũng có thể bán mà phải không?"

"Không." Ấn Tú che mặt lại: "Đi tù ít hơn một ngày và nhiều thêm một ngày có gì khác nhau?"

"Có, chị sẽ ít đi một ngày phạt. Hơn nữa, nhất thiết phải đi tù sao? Em đã hỏi luật sư, nếu trả được hết sẽ có hy vọng miễn phạt, huống chi mục đích sử dụng tiền của chị là mở rộng sản xuất, không phải ăn tiêu cho bản nhân." Những ngày qua Mão Sinh bị bao vây bởi vô vàn quy định pháp luật. Cô vào phòng lấy ra những tài liệu mình đã sắp xếp, trên đó chi chít rất nhiều hình tròn, dấu chấm và đường lượn sóng: "Chị xem..."

Ấn Tú đẩy tay cô ra: "Không cần xem nữa, phần đó chị không chiếm dụng, nhưng tỷ lệ của chúng quá lớn, giảm không được bao nhiêu." Huống chi cô còn là người phụ trách chính của công ty hợp tác.

Bất đồng giữa hai người cuối cùng tập trung vào vấn đề "giảm phạt bao nhiêu." Mão Sinh ngồi xổm bên cạnh Ấn Tú, đặt tài liệu lên đầu gối cô: "Ấn Tú, thực sự có thể, chúng ta bán ba căn..."

"Không được bán!" Giọng Ấn Tú sắc bén: "Đó là những gì chính chị kiếm được! Là từng bao quần áo chính tay chị xách! Không được bán!"


Ánh mắt hung dữ ấy khiến Mão Sinh sửng sốt, Ấn Tú quay mặt đi: "Đó là tiền của chị, của riêng chị! Tại sao chị phải lấp hố cho vợ chồng Châu Xuân Sinh? Chị có đáng phải nghèo cả đời không? Chị có đáng không phát tài nổi và không làm ra tiền không? Chị có đáng phải bưng bê, rửa bát, ủi quần áo, làm mẫu hơn mười tiếng một ngày không?"

Chị không phục, cả đời cũng không phục. Nếu phải kết án, hãy kết án đi, hãy bắt đi, kết án chị cùng lắm mười năm, chị cũng không lấy tiền mồ hôi nước mắt ra trả!

"Chị không trả đúng không? Em sẽ tự bán, dù sao cũng đứng tên em." Mão Sinh tức giận, quay về phòng lấy sổ nhà, Ấn Tú theo đằng sau giữ chặt lấy tay Mão Sinh: "Không được bán! Em có tư cách gì để bán nhà của chị? Đó là căn nhà mua bằng tiền của chị, tiền của chị!" Ấn Tú trừng mắt, ánh sáng lúc đó làm nổi lên những đường gân trên trán cô, khiến trái tim Mão Sinh ớn lạnh.

Cuộc đối chất giữa hai người lặng đi sau cơn thịnh nộ, Mão Sinh cười khổ, ồ, phải, là tiền của chị. Chỉ là mượn tên em để bảo vệ tiền của chị mà thôi, em có tư cách gì mà động vào? Tiền của chị là quan trọng nhất, chị chia tay em vì tiền, để em uống rượu với chị Chu vì tiền, sẵn sàng vào tù vì tiền, chị không hề nghĩ em phải đợi chị thế nào, sao em quan trọng hơn tiền được chứ?

Ấn Tú buông tay ra: "Chị không có ý đó." Cô hỗn loạn không biết phải làm sao để giải thích suy nghĩ của mình, chỉ biết lặp lại từng câu: "Chị không có ý đó, Mão Sinh, em quan trọng nhất, chị muốn sống cùng em, nếu không, sao chị có thể viết ngôi nhà dưới tên em?" Ấn Tú lẩm bẩm vài câu, khi nhìn sang Mão Sinh, Mão Sinh đã đau đớn nhắm mắt lại: "Dưới tên em?"

Ấn Tú, nếu chị cảm thấy em quan trọng, hãy bán nhà vì em đi.

Mão Sinh chờ câu trả lời của Ấn Tú, người yêu xa lạ ngồi thụp xuống vò đầu bứt tóc, tiếng khóc kìm nén bấy lâu đã gào lên: "Tại sao em không hiểu? Em không hiểu gì cả."

"Em không hiểu cái gì? Không hiểu chị yêu tiền đến mức nào sao? Em không cần nhà, không cần xe của chị, chị chỉ muốn tiền của chị, tiền, tiền, tiền. Lần nào chị cũng ép em phát điên vì vấn đề này, giới hạn của chị chính là tiền, chị như con gà trống sắt không nhổ ra được một cọng lông nào! Vì tiền, cái gì chị cũng có thể bán được, bán được tình yêu, cũng có thể bán lương tâm!" Mão Sinh cũng khóc: "Em phải hiểu thế nào? Ấn Tú? Em phải hiểu chị thế nào đây?"

Tiếng khóc của cô biến thành van xin, đừng bướng bỉnh nữa, hãy bán nhà đi.

Ấn Tú khóc rất lâu, vẫn cứ lắc đầu bướng bỉnh, khi Mão Sinh quỳ xuống dìu cô, Ấn Tú hất tay Mão Sinh đi, tròng mắt cô gái đỏ ngầu: "Bạch Mão Sinh, nếu em dám bán nhà của chị, cả đời này chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Đợi khi ra tù chị vẫn sẽ kiện em, em lấy được hồ sơ xuất tiền không? Chị có hết."

Dù có vào tù, chị vẫn phải là một phạm nhân rủng rỉnh tiền bạc. Bạch Mão Sinh, một người nghèo khổ tự do là gì? Là đồ bỏ đi.

......