Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu

Chương 48




"Lên núi ngắm sao, sáng mai xem mặt trời mọc, đi không"

- --

Tối hôm đó khi Hàn Tri Dao trở về, Hà Nhạc Chi vẫn còn đang tăng ca. Cô nhóc mở cửa bước vào, không thấy ai trong phòng khách bèn lớn tiếng gọi: "Anh ơi? Anh Nhạc Chi? Có ai ở nhà không?"

"Ở đây." Hà Nhạc Chi đáp.

Hàn Phương Trì từ phòng làm việc bước ra, hỏi: "Về rồi à?"

"Về rồi ạ." Hàn Tri Dao đổi giày bước vào, đi đến cửa phòng làm việc rồi hỏi Hà Nhạc Chi: "Anh Nhạc Chi đang làm gì vậy ạ?"

"Đang tăng ca đó." Hắn cười nhẹ đáp lại.

"Anh cũng tăng ca ạ?" Hàn Tri Dao quay đầu hỏi anh trai cô nhóc.

"Không có à." Hàn Phương Trì nói.

Hàn Tri Dao thắc mắc: "Vậy sao anh theo vào đây ngồi làm chi?"

Hà Nhạc Chi cười thầm trong lòng, Hàn Phương Trì đáp: "Anh đọc sách."

"Yêu học hành quá nhỉ." Hàn Tri Dao giơ ngón cái lên, "Không hổ danh là người con giỏi nhất nhà mình mà."

Hàn Phương Trì khẽ gõ đầu cô nhóc: "Ít nói mấy lời kỳ quặc với anh đi."

Tuần này, Hàn Tri Dao được nghỉ trọn ngày Chủ nhật, còn tối thứ bảy thì có thể tự học hoặc không, hoàn toàn tự nguyện. Mà "tự nguyện" ở đây cũng đồng nghĩa với việc đã tan học.

Trước đó Hàn Tri Dao đã hứa sẽ không gây chuyện, và quả thật, cô nhóc nói được làm được. Ngay cả khi bỏ một buổi học thêm buổi tối, cô nhóc cũng không chạy loạn hay đi yêu đương gì, mà tan học là về nhà ngay. Khi về đến nhà thì cả hai người anh trai đều đã ở nhà rồi.

Sau bữa tối, Hàn Tri Dao mặc bộ đồ ngủ nằm trên ghế sofa chơi điện thoại.

Hàn Phương Trì hỏi cô nhóc: "Ngày mai em có về nhà không?"

Hàn Tri Dao ngẩng đầu nhìn anh, Hàn Phương Trì sửa lời: "Ý anh là, ngày mai em có cần về nhà lấy đồ gì không?"

"Không cần đâu." Hàn Tri Dao lại cúi đầu, ngón tay từ từ trượt trên màn hình điện thoại.

Hàn Phương Trì khẽ "Ừ".

Ban đầu Hà Nhạc Chi tăng ca trong phòng làm việc, nhưng sau đó hắn mang laptop ra ngồi ở bàn ăn.

Cả ba người mỗi người làm một việc riêng, và âm thanh rõ ràng nhất trong phòng khách chính là tiếng gõ bàn phím và nhấp chuột của Hà Nhạc Chi.

Một lúc sau Hà Nhạc Chi nghe Hàn Tri Dao hỏi: "Em có thể không về nhà được không ạ?"

Ngữ điệu của cô nhóc không khác thường ngày, nhưng vẫn có thể nhận ra chút ngập ngừng nhỏ giấu kín bên trong.

"Tất nhiên là được." Hàn Phương Trì đáp: "Ở đến khi nào em muốn."

Hàn Tri Dao hỏi tiếp: "Như vậy có khiến hai anh bất tiện không?"

"Không đâu." Hà Nhạc Chi từ bàn ăn lên tiếng: "Có em ở đây anh thấy vui lắm."

Hàn Tri Dao ngồi dậy, một chân bắt chéo, chân kia thả xuống đất rồi nói: "Mỗi lần nghĩ đến việc phải về nhà, đối diện với gương mặt lạnh lùng của mẹ, thậm chí ánh mắt mẹ nhìn em cũng đầy khó chịu, em cảm thấy như không thở nổi, cứ như mình chẳng đáng sống vậy á."

Hà Nhạc Chi dừng tay không gõ bàn phím nữa. Hàn Phương Trì cũng ngẩng lên nhìn cô nhóc.

"Ở nhà, em chỉ muốn nhốt mình trong phòng, bước ra ngoài là thấy mình chướng mắt, như bị soi xét từng chút." Hàn Tri Dao tiếp tục: "Anh à, hồi nhỏ anh có bao giờ cảm thấy như vậy không? Kiểu như... mình thừa thãi, lại còn gây phiền phức. Có lẽ em vốn không đáng được sinh ra... Nhưng chắc anh chưa từng cảm thấy như vậy đâu ha."

Hàn Phương Trì suy nghĩ kỹ trong vài giây rồi đáp: "Khi em mới chào đời còn là một đứa trẻ sơ sinh, có lần em đang ngủ, mẹ cũng đang ngủ. Bất chợt em khóc ré lên, anh định lấy núm vú giả cho em. Mẹ đang ngủ say, vừa mở mắt đã tưởng anh định cho em uống nước nên vội đánh vào tay anh, sợ em bị sặc. Lúc đó anh chẳng để tâm lắm, chỉ nhặt núm vú lên rửa sạch rồi nhét lại vào miệng em. Anh không nghĩ ngợi nhiều, vì lúc ấy anh cũng đã lớn rồi."

Hàn Phương Trì nói đến đây thì cười nhẹ, rồi nói với Hàn Tri Dao: "Nhưng không hiểu sao đến bây giờ, mỗi khi có ai vỗ tay hay làm gì đó ở kế bên anh mà phát ra âm thanh giống như vậy, anh liền nhớ đến cái tiếng mẹ đánh vào tay anh hôm đó, vang lên rất kêu."

Hàn Phương Trì hơi ngượng, anh nhấn mạnh với Hàn Tri Dao: "Đây là bí mật, Hàn Tri Dao à. Nếu em không nói mình thấy thừa thãi thì cả đời này anh sẽ không kể ra. Em cũng phải giữ kín chuyện này. Đây chỉ là chút cảm giác u sầu của anh trai em hồi tuổi trẻ, anh chỉ muốn nói với em rằng anh giỏi như vậy mà còn từng bị mẹ đánh vào tay. Em còn thừa thãi ở đâu chứ? Trong nhà mình chẳng ai là thừa thãi cả."

Hàn Tri Dao sững người nghe Hàn Phương Trì kể những điều này, bởi vì anh chưa bao giờ chia sẻ những chuyện như vậy. Anh luôn hiện ra như một hình mẫu lý tưởng, đứng vững ở đó, và vì cách biệt tuổi tác, hai anh em cũng chẳng có cơ hội trò chuyện thân thiết bao giờ. Thay vì gọi anh là anh trai, cô nhóc cảm thấy còn giống như gọi một người cha hơn. Giờ đây, khi nghe Hàn Phương Trì kể lại cộng với vẻ mặt ngượng ngùng của anh, trong lòng Hàn Tri Dao như có một hình tượng mà cô nhóc luôn ngưỡng mộ bỗng sụp đổ.

"Chắc là mẹ không cố ý đâu." Nửa phút sau, Hàn Tri Dao nói.

"Tất nhiên là vô ý rồi." Hàn Phương Trì đáp: "Mẹ còn đang mơ màng, chăm em mệt lắm, em chẳng chịu yên một lúc nữa."

"Em thấy nhẹ nhõm hơn rồi." Hàn Tri Dao bật cười.

"Em nghĩ xem, mẹ chỉ có một mình, nhà mình thì có ba đứa con, mỗi người một tính cách, mẹ không thể lo lắng cho từng người một cách chu đáo được." Hàn Phương Trì nói, "Những gì mẹ không thể quan tâm hết thì tự chúng ta phải học cách điều chỉnh cảm xúc thôi."

"Anh đang nói khéo để dạy đời em đấy à?" Hàn Tri Dao nói với anh, "Nếu không phải ở nhà anh, chắc em chẳng buồn nghe đâu."

Hà Nhạc Chi cười "phì phì" nhẹ từ phía bên kia.

Hàn Phương Trì đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên hắn nói nhỏ: "Con bé khơi mào trước, anh chỉ nói có mấy lời vậy mà bảo anh lên mặt dạy đời rồi."

Hà Nhạc Chi lặng lẽ giơ ngón cái lên với anh, biểu cảm rất tán thưởng còn kèm theo một nụ cười đồng tình.

Hàn Tri Dao tiếp tục nằm dài trên ghế sofa chơi điện thoại, Hà Nhạc Chi thì bận làm việc, còn Hàn Phương Trì tự tìm việc gì đó để làm.

Đến tám giờ rưỡi, Hà Nhạc Chi không thể viết tiếp được nữa. Hắn ngồi ngẩn ngơ vài phút.

"Hay là..." Hắn đột nhiên nói, "Chúng ta đi cắm trại nhỉ?"

"Bây giờ sao?" Hàn Phương Trì thắc mắc.

"Đúng vậy!" Hà Nhạc Chi gập laptop lại, cười và lớn tiếng hỏi: "Đi không Dao Dao ơi?"

"Bây giờ ạ?" Hàn Tri Dao nhoài người ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn.

"Là bây giờ!" Hà Nhạc Chi đứng dậy nói, "Lên núi ngắm sao, sáng mai xem mặt trời mọc, đi không?"

Hàn Tri Dao ngẩn người vài giây rồi nhảy cẫng lên, hét lớn: "Đi! Đời người chỉ sống được trong nháy mắt mà thôi! Em hiểu rồi, em đã hiểu rồi!"

"Đi thôi." Hà Nhạc Chi vỗ nhẹ vào cánh tay Hàn Phương Trì giục anh đứng dậy.

Hàn Phương Trì không có ý kiến phản đối, chỉ nói: "Anh đi thay đồ."

Hàn Tri Dao lao về phòng mình để thay quần áo, nhưng vừa vào đến nơi thì hét lên: "A a a! Em không có đồ thay! Chỉ có đồng phục thôi!"

"Mặc luôn đồ ngủ đi!" Hàn Phương Trì tìm đồ trong phòng ngủ chính, còn Hà Nhạc Chi lục một chiếc áo hoodie có mũ của anh cùng một chiếc quần thể thao có dây rút.

Hắn mang ra đưa cho Hàn Tri Dao: "Mặc đồ của anh trai em, khoác ngoài đồ ngủ luôn."

"Được ạ!" Hàn Tri Dao hào hứng ôm lấy bộ đồ và nhảy cẫng lên.

Hà Nhạc Chi có đầy đủ trang bị cắm trại, nhưng đi lên núi thì không cần mang quá nhiều, chỉ cần đồ dùng qua đêm là đủ.

Sau khi về nhà lấy đồ và thay quần áo, cả ba lên xe của Hà Nhạc Chi rồi đi luôn.

Hà Nhạc Chi mở khóa điện thoại đưa cho Hàn Tri Dao ngồi phía sau, hắn nói về hai ngọn núi ở ngoại ô thành phố, bảo cô nhóc: "Dao Dao, trong điện thoại anh có phần mềm xem thiên văn, em mở ra xem điều kiện ngắm sao ở đâu tốt hơn."

"Ò! Để em xem cho!" Hàn Tri Dao hào hứng cầm điện thoại, cúi đầu nghiên cứu.

"Một bên là 99%, bên kia là 98%, cũng không khác nhau bao nhiêu!" Hàn Tri Dao nói sau một hồi xem xét.

"Xem độ che phủ mây xem sao?" Hà Nhạc Chi nhắc.

"Cũng không khác mấy ạ! Bên 99% hiện thị là không có mây." Hàn Tri Dao đáp.

Phần mềm có thể không chính xác hoàn toàn, nhưng đêm nay trời thành phố ít mây, không gió và trăng đầu tháng khá nhỏ, vì vậy điều kiện ngắm sao quanh thành phố chắc chắn rất tốt. Hà Nhạc Chi chọn địa điểm gần hơn rồi quay lại nói với Hàn Tri Dao: "Em ngủ trước một lát đi."

"Em không ngủ được đâu." Hàn Tri Dao ngồi giữa ở ghế sau, hai tay vắt lên lưng ghế trước, nói: "Em chưa bao giờ được xem mặt trời mọc hết á."

"Ngồi yên đi, thắt dây an toàn vào." Hàn Phương Trì quay lại nhắc nhở.

"Ò, ò." Hàn Tri Dao ngoan ngoãn ngồi lại, thắt dây an toàn.

Hàn Tri Dao thắt dây rồi ngồi dựa vào ghế sau, tâm trạng như muốn bay lên tận trời. Thực ra có nhìn thấy sao và mặt trời mọc hay không không quan trọng, chỉ là vào lúc này ba người họ bởi vì một ý tưởng bất chợt của anh Nhạc Chi mà loạn thần kinh chạy đi, lái xe hàng chục cây số và leo lên một ngọn núi lúc nửa đêm. Dù phong cảnh trên núi có thế nào, điều quan trọng là việc làm này đủ để khiến một cô gái cấp ba cảm thấy phấn khích tột độ rồi.

Đến nơi rồi mới phát hiện rằng bãi đỗ xe đã có không ít xe, rất nhiều người cũng đến cắm trại và ngắm sao. Thời tiết lúc này không quá nóng hay quá lạnh, nhiệt độ rất dễ chịu. Trên núi có hơi se lạnh một chút, nhưng chỉ cần mặc một chiếc áo khoác là vừa đủ.

Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi đeo hết đồ lên vai, còn Hàn Tri Dao không phải mang gì mà chỉ nhẹ nhàng thoải mái leo núi trong bộ đồ rộng thùng thình của anh trai, ống quần gập lên mấy nếp cho đến mắt cá chân, trên đầu buộc một chiếc đèn. Hai anh trai không cho cô nhóc đi quá nhanh, bắt buộc phải đi trong phạm vi chiếu sáng của đèn họ.

Hà Nhạc Chi rất quen thuộc với các ngọn núi quanh thành phố của bọn họ, hắn cố tình chọn một nơi không quá đông người, không cần đi bộ nhiều và cũng không đến khu cắm trại lớn, mà chọn một ngọn đồi nhỏ có ít người trên mặt đất bằng phẳng.

Hắn đặt đèn trên một tảng đá, cùng Hàn Phương Trì dựng chiếc lều đơn giản rồi lót đệm hơi vào bên trong.

"Lát nữa em ngủ trong này, trước khi mặt trời mọc bọn anh sẽ gọi em dậy." Hà Nhạc Chi nói với Hàn Tri Dao.

Hàn Tri Dao ngồi xổm bên cạnh quay một đoạn video ngắn, cô nhóc đã quay khá nhiều video cả đoạn đường đi. Trong đoạn phim ánh đèn khá mờ ảo, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình ảnh Hà Nhạc Chi trong chiếc áo khoác màu cam đang ngồi xổm xuống đó và bận rộn, là người mà nhìn qua một cái liền thấy trông thật đáng tin cậy. Khuôn mặt góc cạnh và mái tóc ngắn trông thật điển trai.

Cách đó không xa, Hàn Phương Trì đang bơm một tấm đệm hơi khác.

Quay xong Hàn Tri Dao cất điện thoại rồi hỏi: "Vậy hai anh thì sao?"

Hà Nhạc Chi mỉm cười đáp: "Bọn anh sẽ bảo vệ công chúa, bọn anh là những chàng hộ vệ của em."

"Trời ơi." Hàn Tri Dao ôm đầu gối ngồi xổm bên lều, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao mà trước giờ cô nhóc chưa từng thấy, khịt khịt mũi nói: "Khoảnh khắc tuyệt vời của cuộc đời em đây rồi."

Hà Nhạc Chi quay đầu nhìn Hàn Phương Trì, và anh cũng cảm nhận được ánh mắt đó, liền quay sang nhìn hắn. Hà Nhạc Chi cười nhẹ, bởi khoảnh khắc đẹp như thế này trong đời họ đã từng có một lần, dù chỉ là trên một mái nhà cũ nát, nhưng dòng ngân hà trong ký ức vẫn không kém phần rực rỡ so với bây giờ là bao.

Họ chỉ mang theo một chiếc lều, định dành cho Hàn Tri Dao nhưng cô nhóc chẳng vào ngủ mà ngồi chen giữa hai người bọn họ trên tấm đệm trải ngoài.

Đèn cắm trại đặt xa một chút để thu hút muỗi về phía đó, cộng thêm mấy vòng hương muỗi xung quanh nên khu vực của họ khá yên tĩnh.

Bầu trời đêm không chỉ đầy rực rỡ với vô số ngôi sao, mà còn là lần đầu tiên trong mười mấy năm cuộc đời, Hàn Tri Dao được chiêm ngưỡng dải ngân hà cùng sao băng như vậy. Chưa kể tới dải ngân hà, đối với những đứa trẻ lớn lên ở thành phố, một bầu trời đầy sao giờ chỉ còn là khái niệm tồn tại qua những bức ảnh trên mạng. Kể từ khi có ký ức thì Hàn Tri Dao đã chẳng mấy khi nhìn thấy bầu trời sao rồi. Bình thường trong thành phố mà thấy được vài ba ngôi sao đã là hiếm hoi lắm rồi, còn ngôi Bắc Đẩu thì gần như không thể tìm được luôn.

Xung quanh ngoài ánh đèn cắm trại của họ ra, còn lại chỉ toàn là bóng tối đen kịt của núi rừng, như một hố sâu có thể nuốt chửng mọi thứ vậy. Thế nhưng Hàn Tri Dao ngồi giữa hai người anh, không cảm thấy lạnh hay sợ hãi mà chỉ thấy vô cùng an toàn mà thôi. Cô nhóc bị ánh sao vô tận tràn ngập, cảm giác như mình đang xoay tròn trong vũ trụ.

Không gian dường như không còn ranh giới giữa đất trời, tinh tú như bụi kim tuyến rải khắp nhân gian, sao băng rơi xuống ngay trong ánh mắt người.

"Lúc các anh còn nhỏ thì trên trời có nhiều sao như thế này không ạ?" Hàn Tri Dao ngẩng đầu, lẩm bẩm.

"Không nhiều thế đâu, cũng chẳng thấy được dải ngân hà nữa." Hà Nhạc Chi trả lời: "Chắc chỉ được khoảng một nửa, hoặc ba phần tư, hay một phần tư những gì em thấy bây giờ thôi. Lúc đó còn có thể thấy chòm sao, nhưng giờ anh cũng không nhớ rõ nữa. Chúng xa xôi quá, tờ mờ cả trong ký ức của anh."

Hà Nhạc Chi nói xong họ lại chìm vào im lặng. Đối với Hàn Tri Dao, người chưa từng nhìn thấy bầu trời sao đích thực thì cảnh tượng trước mắt này không chỉ đơn giản là "choáng ngợp". Nó như hút linh hồn nhỏ bé của cô nhóc vào trong, gột rửa mọi xúc cảm rồi từ từ thả ra. Cảnh tượng ấy vừa làm người ta cảm nhận được sự bao la của vũ trụ, vừa khiến con người trực quan cảm nhận chính mình nhỏ bé nhưng vẹn toàn.

"Hồi anh còn nhỏ chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy cả bầu trời đầy sao rồi. Anh thường ngắm đến choáng váng, ngắm đến trời đất ngả nghiêng, cứ như đang say ấy, đi đường mà chỉ muốn nằm xuống luôn." Hà Nhạc Chi cười nhẹ, giọng đầy hoài niệm.

"Sau đó không thấy nữa ạ?" Hàn Tri Dao hỏi.

Hà Nhạc Chi ngẩng đầu, "Chúng dần dần biến mất, từng ngôi sao một. Ban đầu anh nghĩ có lẽ do mình bị cận nên không nhìn rõ, nhưng đến khi đeo kính vào rồi mà vẫn không thể tìm thấy chúng được nữa."

"Khi nào thì chúng biến mất ạ?" Hàn Tri Dạo khẽ hỏi.

"Anh cũng chẳng rõ, không có ấn tượng gì cả." Hà Nhạc Chi ngước nhìn những đốm sáng chi chít trên tấm màn đen, khẽ cười: "Anh và anh em có một lần nhìn thấy sao băng, cũng vào thời trung học. Hình như từ đó trở đi, anh không còn ký ức gì về sao trời nữa. Khi lớn lên, muốn ngắm lại phải lên núi, giống như bây giờ vậy."

Hàn Phương Trì im lặng nghe họ trò chuyện, lúc này mới quay sang nhìn Hà Nhạc Chi.

Hàn Tri Dao tò mò hỏi: "Anh với anh ấy ngắm sao băng ở đâu ạ?"

"Trên sân thượng nhà anh. Bọn anh còn kéo tấm đệm ghế sofa ra ngồi, ngắm cho tới khi anh em bị cảm sốt." Hà Nhạc Chi cười lớn.

Hàn Tri Dao hỏi tại sao.

"Vì cả hai đứa bọn anh đều bị điên. Lúc đó bọn anh là những người bạn có thể phát điên cùng nhau." Hà Nhạc Chi quay sang nhìn Hàn Phương Trì, mắt ánh lên nụ cười cùng dải ngân hà như nằm trong đó.

"Bây giờ các anh cũng vậy mà." Hàn Tri Dao nói, "Bọn mình đang điên rồ cả đây thôi?"

Hà Nhạc Chi đảo mắt nói: "Nhưng vẫn không giống."

"Khác gì đâu ạ?" Hàn Tri Dao hỏi lại, giọng đều đều, "Vì hai anh đang yêu nhau phải không?"

Lời nói vừa dứt, cả Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì cùng quay đầu nhìn cô nhóc.

Hàn Tri Dao vẫn ngẩng đầu nhìn trời, đưa tay chỉ vào bầu trời đêm nói: "Bí mật sẽ bị sao trời cuốn đi, xoá sạch."

Dù thực tế không hoàn toàn như vậy, nhưng cả hai phía đều không phủ nhận.

Hàn Tri Dao không hỏi thêm nữa, chỉ lặng yên ngắm nhìn những vì sao.

Trong cuộc đời mỗi người, sẽ có những khoảnh khắc ngắn ngủi biến thành ký ức vĩnh cửu, khắc sâu trong tâm trí suốt đời không phai. Như bầu trời đêm nay đối với Hàn Tri Dao, và bầu trời năm xưa trên mái nhà đối với bọn họ.

Đêm về khuya, Hàn Tri Dao vào lều ngủ.

Còn lại hai người ngồi cách lều không xa, chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi đó mà thôi.

Khi ngồi mỏi rồi thì họ nằm xuống, tựa lưng vào núi đồi, đắp lên mình cả dải ngân hà.

Giữa không gian rộng lớn, dưới mái vòm vạn sao, họ vẫn nhỏ bé như thế.

Hai bàn tay để bên cạnh, giữa họ chỉ cách nhau nửa lòng bàn tay.

Hà Nhạc Chi lật tay lên, lòng bàn tay hướng lên trời, rồi nhẹ nhàng kéo ngón tay Hàn Phương Trì về phía mình, để hai lòng bàn tay chạm vào nhau.

Hàn Phương Trì nắm chặt tay hắn, quay đầu nhìn sang.

Hà Nhạc Chi cười với anh, trong mắt phản chiếu ánh sáng của muôn vàn ngôi sao, rồi chỉ vào chiếc lều bằng tay còn lại.

Em gái đang nằm ngay cạnh, chẳng có gì để nói cũng chẳng thể làm gì thêm.

Thật ra Hà Nhạc Chi không nghĩ nhiều, hắn chỉ nhớ lại đêm đầu tiên hai người cùng ngắm sao. Lúc đó Hàn Phương Trì nói rằng anh không tìm thấy chính mình nữa.

Đêm nay anh im lặng suốt, và Hà Nhạc Chi không biết anh đang nghĩ gì, liệu anh có còn cảm thấy mình lạc lối nữa hay không.

Hắn chỉ muốn giữ lấy Hàn Phương Trì, dù lạc lối hay vấp ngã, hắn đều muốn nắm chặt Hàn Phương Trì trong tay.

Hàn Phương Trì đan tay vào tay hắn, mười ngón tay siết chặt. Tay còn lại anh lấy điện thoại ra, gõ nhanh một dòng chữ, rồi đưa cho Hà Nhạc Chi.

——— Em muốn ở bên anh không?

Hà Nhạc Chi cười khẽ, định lấy điện thoại nhưng vừa nhấc tay lên thì bị nắm chặt lại. Hắn đành dùng tay còn lại, xóa dòng chữ kia đi, rồi cười tươi gõ một câu khác, đưa lại cho anh.

——— Vẫn cần thêm một chút thời gian.

Hàn Phương Trì hỏi: Bao lâu?

Hà Nhạc Chi đáp: Khoảng một tháng.

Vì đã có câu trả lời cụ thể nên Hàn Phương Trì không hỏi thêm lý do, anh khóa điện thoại, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Hà Nhạc Chi.