"Ngủ ngon, Phương Trì." Hà Nhạc Chi dịu dàng xoa gáy anh, khẽ nói.- --
Lúc đầu Hàn Phương Trì còn tưởng rằng Tiếu Dao đến, mặt mày anh lộ rõ vẻ không vui bước ra mở cửa. Ngay khi cửa mở trước mắt anh là Hàn Tri Dao, cô nhóc đeo chiếc ba lô to đùng và mặc đồng phục học sinh.
Hàn Phương Trì ngạc nhiên: "Tri Dao?"
Tóc của Hàn Tri Dao buông xõa, sau một đêm mắt còn sưng húp hơn, giọng thì hơi gượng gạo: "Em không thể ở nhà nữa đâu, ở thêm thì hoặc em, hoặc bà ấy sẽ phát điên mất."
Hàn Phương Trì để cô nhóc vào nhà rồi hỏi: "Tri Mặc đâu?"
"Chị vẫn chưa dậy, em tự đi." Hàn Tri Dao trả lời.
Hàn Phương Trì tìm cho cô nhóc đôi dép nhưng không cho cô nhóc vào ngay, giữ lại ba lô, bảo cô nhóc đứng yên ngoài cửa.
"Nếu không ở nhà được thì em qua đây làm gì?" Hàn Phương Trì cúi đầu hỏi.
Hàn Tri Dao nói: "Anh không phải là anh trai em sao?"
"Giờ thì biết anh là anh trai rồi à." Hàn Phương Trì kéo cô nhóc về phía cửa không cho vào nhà, đứng cạnh rồi nói: "Trước tiên xin lỗi anh đi."
"Xin lỗi cái gì?" Hàn Tri Dao cúi đầu, bướng bỉnh không nhìn anh.
"Hôm qua em bảo anh biến đi." Hàn Phương Trì trầm giọng: "Nói là em sai đi."
Hàn Tri Dao đứng lì vài giây rồi ngước lên, đôi mắt sưng tấy trông tội nghiệp: "Em sai rồi, anh."
Hàn Phương Trì buông ba lô, xoa nhẹ đầu cô nhóc rồi bảo vào sofa ngồi.
Hàn Tri Dao cởi ba lô đặt xuống đất rồi tự mình ngồi ở đó. Khi Hàn Phương Trì trở ra thì anh đã thay đồ.
"Cả ngày không ăn gì à?" Anh vừa đi rửa mặt vừa hỏi.
Hàn Tri Dao trả lời: "Không đói ạ."
Sau khi rửa mặt xong, Hàn Phương Trì nhắn cho Hàn Tri Mặc bảo rằng Hàn Tri Dao đang ở chỗ anh. Trong bếp chỉ còn hai lát bánh mì, anh làm cho cô nhóc một chiếc sandwich và hâm nóng ly sữa.
"Lại đây ăn." Hàn Phương Trì gọi.
Ở nhà anh, Hàn Tri Dao tỏ ra ngoan ngoãn hơn hẳn. Anh bảo ăn thì ăn nhưng mỗi khi Hàn Phương Trì muốn nói chuyện thì cô nhóc lại chẳng buồn đáp lời.
Khi Hà Nhạc Chi đến, hai anh em đang ngồi mỗi người một góc sofa, mỗi người chăm chú vào điện thoại của mình.
Hắn mở cửa thấy đôi giày thể thao nữ ở trước cửa, ngạc nhiên dừng lại một chút. Hàn Phương Trì đứng dậy gọi: "Vào đi."
Hà Nhạc Chi bước vào thấy Hàn Tri Dao ngẩng đầu nhìn lên.
"Chào hỏi đi." Hàn Phương Trì nhắc.
Hàn Tri Dao chớp mắt rồi lí nhí "Chào anh." Rồi không chắc chắn lắm, cô nhóc hỏi tiếp: "Là anh Nhạc Chi phải không ạ?"
"Dao Dao?" Hắn cũng ngạc nhiên.
Hắn quay sang Hàn Phương Trì, hỏi: "Có chuyện gì à? Để tôi về trước nhé?"
Hàn Phương Trì đáp: "Không có gì đâu, vào đi."
Hà Nhạc Chi biết chuyện của Hàn Tri Dao hồi hôm qua, thấy ba lô đặt dưới đất thì cũng hiểu được phần nào. Tuy nhiên hắn không nhắc đến bất cứ điều gì của chuyện đó mà ngồi xuống trò chuyện vài câu không liên quan. Trước đây hắn từng nhờ Phương Trì mang dây chuyền về cho hai cô em gái, còn đặt bánh sinh nhật cho Hàn Tri Dao. Hơn nữa khi cô nhóc còn nhỏ, Hà Nhạc Chi đã từng chơi cùng với Hàn Tri Dao, thành ra cô nhóc khá thân thiết với hắn.
Mà vốn dĩ Hà Nhạc Chi đã mang đến cảm giác dịu dàng, là một người anh rất ấm áp nên Hàn Tri Dao không phòng bị gì với hắn cả, chỉ một lúc sau đã bắt đầu trò chuyện cùng hắn rồi. Trước khi hắn đến, hai anh em mỗi người ngồi một chỗ, Hàn Phương Trì muốn nói gì cũng không khiến cô nhóc mở lời, không tìm được cách nào để bắt chuyện. Nhưng bây giờ, bầu không khí tĩnh lặng ấy cuối cùng đã bị phá vỡ.
Hà Nhạc Chi đề nghị ba người cùng nhau đi xem phim rồi ghé qua một quán ăn vặt mới mở. Hàn Tri Dao liếc nhìn Hàn Phương Trì, hỏi: "Anh có rảnh không?"
Hàn Phương Trì hỏi lại Hà Nhạc Chi: "Hôm nay em không đến chỗ cô à?"
"Bà ấy đi công tác rồi, không có nhà." Hà Nhạc Chi mỉm cười với anh, ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý mà chỉ họ mới hiểu.
Rõ ràng Hàn Phương Trì hoàn toàn bất lực với cô em gái Hàn Tri Dao này. Muốn nói chuyện thì không nói được, mà cô nhóc cũng chẳng cần anh ở bên bầu bạn. Bởi vì thực chất thì Hàn Phương Trì cũng là kiểu người thuộc phe phụ huynh, chứ không thể giống như Hà Nhạc Chi chỉ đơn thuần là một "người bạn của anh trai" dễ chịu. Có Hà Nhạc Chi ở đây, Hàn Phương Trì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể hắn là vị cứu tinh của anh vậy.
"Em không có tiết hôm nay à?" Hà Nhạc Chi hỏi Hàn Tri Dao.
Hàn Tri Dao đáp: "Buổi sáng có ạ."
Hà Nhạc Chi chợt nghẹn lời, rồi hỏi tiếp: "Em đã xin nghỉ chưa?"
"Dạ chưa." Hàn Tri Dao thản nhiên nói, "Hôm qua em cũng không đi học, không biết mẹ có báo với giáo viên không."
Hà Nhạc Chi hơi bất ngờ khi cô nhóc nói trốn học một cách thản nhiên đến vậy. Hắn chỉ biết nhìn sang Phương Trì rồi đề nghị: "Hay anh xin phép giúp em ấy đi?"
Hàn Phương Trì im lặng gật gật đầu, vẻ mặt trông khá bất lực.
Hà Nhạc Chi lớn lên dưới sự ảnh hưởng của Hà Kỳ, trên người mang dáng dấp giống như Hà Kỳ mà học được cách thấu hiểu và bao dung với trẻ con, dù chưa từng tiếp xúc nhiều với học sinh trung học, và hắn cũng rất kiên nhẫn.
Sáng nay Nhạc Chi dậy sớm, định đi dạo một vòng nên vẫn mặc nguyên bộ đồ từ hôm qua, áo thun quần đùi và dép lê. Sau khi ăn sáng cùng Hàn Phương Trì, hắn cũng không về thay đồ mà cứ thế ra ngoài.
Hà Nhạc Chi lúc nhỏ vốn là đứa trẻ chỉn chu luôn ăn mặc gọn gàng, hiếm khi mặc bộ đồ thoải mái mang đôi dép lê đi ra ngoài như vậy. Mà hôm nay thực sự thoải mái, vậy nên Hàn Phương Trì phối đồ với hắn, cũng mặc quần short chân xỏ dép tông.
Cả hai đi trên phố trông như hai anh chàng vô tư lạc điệu, dù rất đẹp trai nhưng phong thái thì có vẻ xuề xòa. Họ giống như những anh trai nghịch ngợm ở nhà thường bày trò cùng em gái, thỉnh thoảng còn lén vào bếp lấy trộm bánh ngọt trong tủ lạnh của nhà người ta nữa.
Hàn Tri Dao vẫn mặc đồng phục khi ra ngoài, trong ba lô của cô nhóc cũng là một bộ đồng phục khác, rõ ràng cô nhóc không có ý định về nhà tối nay.
Rạp chiếu phim vốn nằm trong khu trung tâm thương mại, sau khi đỗ xe, ba người tản bộ dạo quanh, ghé mua đồ uống cho Hàn Tri Dao. Khi đi ngang qua một cửa hàng, Hàn Phương Trì hỏi: "Em có cần mua gì không?"
Cửa hàng bán đồ ngủ và đồ lót, Phương Trì đưa điện thoại cho cô nhóc: "Em tự đi mua đi."
Hàn Tri Dao xua tay: "Em mang rồi."
Hà Nhạc Chi bật cười: "Dao Dao có dự tính từ trước rồi."
"Hôm qua em đã muốn đi với anh rồi, nhưng em sợ anh không dẫn em theo." Hàn Tri Dao đáp.
"Em không xin lỗi thì anh không đời nào cho em theo." Hàn Phương Trì nói, "Mấy đứa học sinh vô lễ cứ tránh xa anh ra."
"Xin lỗi mà!" Hàn Tri Dao cười nhẹ, rõ ràng tâm trạng đã khá hơn, nhanh chóng mềm mỏng lại.
Hà Nhạc Chi chỉ vào quầy bán trà sữa gần đó, nói: "Giúp bọn tôi chọn mấy thứ này được không? 0463. Một trà sữa cho Dao Dao và một ly nước có ga cho tôi."
"Được." Hàn Phương Trì đáp.
Hà Nhạc Chi cười hỏi: "Tôi có lễ phép không?"
"Em có chứ." Hàn Phương Trì vừa trả lời vừa bước qua bên cạnh hắn, nói nhỏ đủ để hai người nghe: "Em có thể không cần lễ phép."
Hà Nhạc Chi khẽ cười, Hàn Tri Dao đứng quay lưng với họ nên không thấy hai người anh có chút hành động lạ lùng này.
Hàn Tri Dao chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng đang gây bão gần đây. Hà Nhạc Chi ngồi ở giữa, còn Hàn Phương Trì ngồi ngoài cùng.
Xem được nửa bộ phim, Hàn Phương Trì nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Nhạc Chi, mượn ánh sáng của màn hình chỉ vào chai nước đặt ở giữa.
Hà Nhạc Chi hiểu ý, cầm lấy đưa cho anh, ra dấu bằng mắt hỏi: Ý là cái này à?
Hàn Phương Trì khẽ lại gần hơn, đáp: "Cổ họng anh hơi khô."
Hà Nhạc Chi vội đưa nước cho anh. Hàn Phương Trì mở nắp và uống gần hết. Nước có ga tuy ít đường, nhưng vẫn có chút vị ngọt. Suốt nửa đoạn phim còn lại, thỉnh thoảng Hà Nhạc Chi có thể nghe thấy tiếng Hàn Phương Trì khẽ đằng hắng trong khoảng trống âm thanh của phim.
Khi phim kết thúc, ba người đi về phía thang máy, Hàn Tri Dao còn đang chọn nhà hàng thì Hà Nhạc Chi nói: "Đợi chút nhé."
Hắn bước nhanh đi rồi quay lại với chai nước suối, mở nắp và đưa cho Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì cầm lấy uống một ngụm, Hà Nhạc Chi vặn lại nắp rồi hỏi: "Cổ họng khó chịu à?"
"Khô rát." Hàn Phương Trì đáp, "Có lẽ sữa chua sáng nay ngọt quá."
Hà Nhạc Chi đưa chai nước cho anh, nói: "Uống từng ngụm nhỏ thôi."
"Anh ấy là bác sĩ mà." Hàn Tri Dao ngước nhìn họ, "Bác sĩ chuyên khoa miệng đấy, cần gì phải dặn uống nước nhiều ạ?"
"Bác sĩ cũng cần được quan tâm chứ." Hà Nhạc Chi cười đáp.
"Bác sĩ tự chăm sóc mình được mà," Hàn Tri Dao nói, "Không cần lo cho anh ấy."
"Nhưng anh không thể không lo được." Hà Nhạc Chi nhìn Hàn Phương Trì rồi đùa: "Anh là người đàn ông ấm áp mà."
"Anh ấm áp thật đấy." Hàn Tri Dao gật đầu thừa nhận.
Khi Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi mới quen nhau, họ cũng chỉ tầm tuổi Hàn Tri Dao bây giờ.
Lúc ấy, Hà Nhạc Chi đã là một "cậu bé ấm áp", luôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy gần gũi. Chạy ba cây số để mua bữa tối cho người bạn thân rồi mang về, đó là chuyện hắn thường làm ở tuổi đó.
Vốn dĩ Hàn Phương Trì vẫn luôn coi Hàn Tri Dao là trẻ con, cho rằng cô nhóc còn nhỏ và chưa hiểu chuyện lắm. Nhưng nghĩ lại Hà Nhạc Chi và bản thân anh khi đó, lại cảm thấy thời trung học thật sự cũng chẳng nhỏ đến vậy.
"Anh không có vấn đề gì khi em ở đây, em ở bao lâu cũng được." Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Hàn Phương Trì nói với Hàn Tri Dao.
Cô nhóc tắm xong, mặc đồ ngủ mà mình đã mang theo, ngồi xếp bằng trên giường trong phòng ngủ dành cho khách.
Hàn Phương Trì nghiêm giọng: "Nhưng em phải đi học đầy đủ. Em mà trốn một buổi nữa là anh đưa em về nhà ngay. Em ở đây thì anh có trách nhiệm, đừng để anh không biết giải thích sao."
Giọng anh hơi trầm, nghe có phần nghiêm khắc. May mà Hàn Tri Dao không phản ứng ngược, cô nhóc ngoan ngoãn đáp: "Em sẽ đi học đầy đủ mà."
"Nói là phải giữ lời đấy?" Hàn Phương Trì hỏi lại.
"Em đã hứa với anh rồi." Hàn Tri Dao có chút khó chịu trả lời, "Em không lừa anh đâu."
"Tốt nhất là như vậy." Phương Trì đáp.
Hà Nhạc Chi kéo nhẹ áo của mình, vẫy tay với Hàn Tri Dao, nói: "Ngủ ngon nhé, Dao Dao."
"Ngủ ngon ạ, anh Nhạc Chi." Hàn Tri Dao đáp lại.
Hàn Phương Trì hỏi: "Em dám ở lại một mình không?"
Ban đầu, Hàn Tri Dao nhanh nhảu đáp: "Dám chứ," nhưng ngay lập tức nhận ra và hỏi: "Anh định đi đâu à?"
Hàn Phương Trì nói: "Anh chỉ sang khu bên cạnh thôi, gọi điện thì năm phút là về."
"Thế thì em không dám đâu!" Hàn Tri Dao lắc đầu liên tục, "Anh để em ở riêng một phòng thì em dám, chứ để mỗi em trong căn nhà này thì em không dám đâu. Em chưa bao giờ ở một mình, anh đừng làm vậy mà!"
Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi trao đổi ánh mắt, rồi Phương Trì quay lại nói với cô nhóc: "Lại đây, khóa cửa lại."
"Chắc không cần đâu?" Hàn Tri Dao ngơ ngác hỏi.
"Hãy tập thói quen đi, trừ khi ở nhà mình, chỗ nào cũng nên khóa cửa khi ở bên trong," Hà Nhạc Chi cười nói. "Anh cũng ở đây mà, có người ngoài thì càng phải khóa cửa."
"À à." Hàn Tri Dao vội vàng ra khỏi giường, đi chân trần tới đóng cửa.
Trước khi cô nhóc khóa cửa, Hàn Phương Trì hỏi: "Mai em định dậy lúc mấy giờ?"
"Sáu giờ, em tự dậy, tự đi học, không cần ai lo đâu." Hàn Tri Dao đáp.
"Biết rồi." Hàn Phương Trì đóng cửa lại và nghe tiếng cô nhóc khóa cửa từ bên trong.
"Tôi về lấy đồ một lát, rồi quay lại ngay." Hà Nhạc Chi khẽ nói.
Hàn Phương Trì "Ừm" một tiếng, nói: "Cảm ơn."
Hà Nhạc Chi bật cười, nhìn anh: "Anh đang nói cái gì vậy chứ."
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên tay Hàn Phương Trì vỗ về, rồi nói: "Tôi sẽ về trong nửa tiếng thôi."
Tiếng cửa vừa đóng, Hàn Tri Dao mở cửa thò đầu ra nhìn, thấy Hàn Phương Trì vẫn đứng đó, rồi lại đóng cửa và khóa lại.
"Ngủ đi, anh không đi đâu." Hàn Phương Trì nói lớn.
"Biết rồi ạ!" Hàn Tri Dao đáp từ trong phòng.
Chiều hôm đó, bố Hàn gọi hỏi có cần ông đến đón Hàn Tri Dao không. Hàn Phương Trì nói cô nhóc không muốn về, ông ngừng lại một chút rồi đồng ý "Cũng được."
Hàn Phương Trì mở khung chat, quay một đoạn video, đầu tiên quay cảnh Hàn Tri Dao đã thu dọn sách vở gọn gàng và mang theo thêm một bộ đồng phục.
"Chị Bàng, Tri Dao mang đầy đủ sách vở rồi, còn mang theo cả đồng phục nữa. Trước cứ để con bé ở đây vài ngày, đỡ khiến mẹ thêm bực bội. Con bé hứa với con là sẽ học hành đàng hoàng."
Anh còn thử vặn tay nắm cửa phòng của Hàn Tri Dao, quay cảnh nó đã bị khóa lại.
"Đã khóa cửa ngủ rồi, giờ cứ tạm để con bé ở phòng này ạ. Còn có một người bạn khác cũng đang ở lại nhà con, là Nhạc Chi, mẹ biết rồi. Có gì con sẽ báo cho mẹ ngay, mẹ cứ yên tâm. Con sẽ nói chuyện với con bé về chuyện với cậu nam sinh kia."
Chị Bàng trả lời nhanh chóng: Không cần báo cáo cho mẹ, mẹ không quan tâm đến nó nữa.
Nếu thật sự không quan tâm thì đã chẳng trả lời nhanh vậy. Hàn Phương Trì cười, nói: Mẹ đừng giận nữa.
Bàng nữ sĩ: Đừng nói với mẹ bất cứ chuyện gì về nó.
Hàn Phương Trì: Vâng, nếu không có chuyện gì thì con sẽ không nói.
Khi Hà Nhạc Chi mang đồ đến thì Hàn Phương Trì đã tắm xong, trên ghế sofa đã có sẵn gối và chăn mỏng cho mùa hè.
"Ngủ rồi hả?" Hà Nhạc Chi chỉ vào cửa phòng ngủ dành cho khách, hỏi nhỏ.
"Không biết nữa, cũng có thể đang chơi điện thoại." Hàn Phương Trì đáp.
Anh lấy một bộ ga giường ra, chuẩn bị thay.
"Tôi ngủ ở đây là được rồi." Hà Nhạc Chi chỉ vào ghế sofa.
"Không được." Hàn Phương Trì ra hiệu cho hắn vào phòng.
Hà Nhạc Chi đi vào, Hàn Phương Trì nói: "Điều khiển đèn và điều hòa anh để sẵn ở đó rồi. Nếu có thức dậy thì không cần bật đèn, nó tự sáng."
"Ga giường đợi lát anh thay cho, thế thì em có thể ở lại mấy ngày." Hàn Phương Trì hỏi: "Tấm vải chần* này có mỏng quá không? Hay để anh tìm chăn bông* cho em nhé?"
*毯子【tǎnzi】Vải chần/chăn mỏng được đan từ các loại sợi như len, thường mỏng hơn so với chăn bông. Còn 被子【bèizi】chăn bông thì làm từ bông tự nhiên, dày dặn hơn và khả năng giữ ấm cũng tốt hơn so với chăn mỏng (Nguồn: Baidu + Quilt # Blanket)."Không mỏng đâu, ổn mà." Hà Nhạc Chi đáp rồi nói thêm: "Ga giường không cần thay đâu."
"Anh đã ngủ trên đó rồi." Hàn Phương Trì nhấn mạnh.
"Thì có sao đâu," Hà Nhạc Chi bật cười, "Trước đây anh ở nhà tôi, tôi cũng đâu thay ga giường cho anh."
Hàn Phương Trì không khăng khăng nữa, chỉ nói: "Thế anh để đây, em muốn thay thì thay nhé."
"Được rồi." Hà Nhạc Chi gật đầu.
"Ngủ đi." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi ở nhà đã thu xếp sẵn từ trước khi đến, nằm xuống là có thể ngủ ngay.
Vài tháng trước có lẽ họ còn có thể ngủ chung một giường, nhưng giờ thì không thể nữa. Hai người đàn ông trưởng thành, với mối quan hệ không rõ ràng, nếu ngủ cùng nhau thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối và khó xử. Cả hai đều không phải là người thích sự mập mờ.
Hàn Phương Trì định ra ngoài và khép cửa lại, nhưng Hà Nhạc Chi bất ngờ gọi: "Phương Trì" thấp giọng nhỏ nhẹ.
Hàn Phương Trì quay đầu lại.
Hà Nhạc Chi vẫy tay, ra hiệu cho anh tiến lại gần đừng đứng ở cửa nữa.
Khi Hàn Phương Trì đến gần, Hà Nhạc Chi bất ngờ ôm lấy anh.
"Ôm một cái trước khi ngủ." Hà Nhạc Chi cười nhẹ, mùi chanh tươi mát từ người hắn lan tỏa quanh Hàn Phương Trì. Vai của anh rộng rãi, cơ vai rắn chắc khiến cằm hắn hơi bị cấn.
"Ngủ ngon, Phương Trì." Hà Nhạc Chi dịu dàng xoa gáy anh, khẽ nói.Cùng với tiếng kêu "Phương Trì" nhẹ nhàng, Hàn Phương Trì cảm thấy một phần nhỏ trong lồng ngực mình cũng dường như nhũn xuống. Anh nhắm mắt lại, tay ôm chặt lưng của Hà Nhạc Chi, hít một hơi sâu.
"Ngủ ngon." Hàn Phương Trì đáp lại, thì thầm một tiếng.