"Em nói thì anh tin." Hàn Phương Trì lại cười
- --
Cách xa hơn mười năm, Hà Nhạc Chi lại ôm lấy anh một lần nữa.
Hàn Phương Trì vùi mặt vào vai hắn, một tay nâng lên đặt trên lưng hắn. Dù Hà Nhạc Chi gầy, nhưng người thường xuyên tập thể dục sẽ không bao giờ cảm thấy yếu đuối, ôm vào không hẳn mềm mại mà đầy chắc chắn, từ bờ vai đến lưng đều có cảm giác rất rõ rệt của cơ bắp.
So với năm xưa, cái ôm này đến từ một người đàn ông trưởng thành, tuy có chút an ủi nhẹ nhàng nhưng nó chứa đầy sức mạnh, vừa có sự bảo vệ, vừa mang theo đâu đó chút bản năng chiếm lĩnh của một người đàn ông.
"Đau đầu." Giọng Hàn Phương Trì truyền đến từ xương quai xanh của Hà Nhạc Chi, nghe hơi nghẹn ngào.
"Sao thế?" Hà Nhạc Chi cảm nhận nhiệt độ của anh, hỏi, "Anh bị sốt à?"
"Không có sốt." Hàn Phương Trì đáp.
Hơi thở của Hàn Phương Trì đầy mùi hương quen thuộc từ người Hà Nhạc Chi, hơi ấm cơ thể cả hai truyền đến nhau. Hàn Phương Trì cảm thấy mình như được bao bọc bởi một tấm lưới tỏa sáng dưới ánh nắng, trên đầu là bầu trời xanh rộng lớn và sự ấm áp của thái dương.
Hà Nhạc Chi đã đoán đúng, nếu không phải do khó chịu hay thức đêm, Hàn Phương Trì sẽ không ngủ vào ban ngày. Lần này anh bị đau đầu nhưng chưa đến mức sốt.
Sau khi Hàn Phương Trì buông hắn ra, anh giải thích: "Sáng nay xong hội thảo có đi ăn với mọi người, nhiều người hút thuốc quá, ngửi thấy khói nên đau đầu."
"Hóa ra là vì thế mà tóc anh có mùi khói thuốc." Hà Nhạc Chi cười.
Hàn Phương Trì đứng dậy: "Vậy để anh đi gội đầu."
"Đau đầu thì đừng vội gội, tối rồi hẵng gội." Hà Nhạc Chi ngăn anh lại.
Cái ôm này dường như đã phá vỡ một phần ranh giới giữa hai người. Giống như việc Hàn Phương Trì đã nói rõ mọi chuyện, họ đã không thể quay lại mối quan hệ bạn bè đơn thuần được nữa, và sau cái ôm này, cũng không thể trở về giai đoạn trước đó được luôn.
Mối quan hệ đã vượt ngưỡng thì không thể quay đầu. Nhưng lần này khác lần trước ở chỗ là do chính Hà Nhạc Chi chủ động lựa chọn, chính hắn đã ôm lấy anh trước.
Khi đang tăng ca, Hà Nhạc Chi nhận được một tin nhắn WeChat. Hắn cứ nghĩ là Hàn Phương Trì gửi, nhưng khi mở ra lại thấy đó là một thiệp mời điện tử từ một người bạn học. Hắn hơi ngạc nhiên mở ra xem, lại có một người bạn sắp kết hôn.
Từ khi bước qua tuổi hai mươi bảy, hai mươi tám, mỗi năm hắn nhận không ít thiệp mời cưới. Hai năm gần đây lại càng nhiều hơn, dường như mọi người đều lần lượt bước vào cuộc sống hôn nhân như để hoàn thành nhiệm vụ của mình vậy.
Người bạn gửi tin nhắn này từng học cùng lớp với Hà Nhạc Chi suốt sáu năm, là người bạn duy nhất từ thời trung học cùng lớp với hắn, và họ còn ngồi cùng bàn trong hơn nửa năm cuối cấp ba. Giống như Hà Nhạc Chi, cậu ta không thường xuyên ra ngoài giao lưu. Tuy quen biết mọi người nhưng không thuộc nhóm bạn thân hay chơi cùng nhau.
Hồi đại học, gia đình cậu ta gặp biến cố nên phải tạm nghỉ học hai năm rồi mới học tiếp. Sau đó em trai cậu ta lại mắc bệnh, những năm tháng ấy cậu ta sống rất vất vả, thậm chí mọi người còn từng góp tiền giúp đỡ thêm. Hà Nhạc Chi thấy tin sắp kết hôn mà vui thay, bởi cuối cùng cuộc sống của cậu ta cũng dần trở nên tốt đẹp.
Hà Nhạc Chi nhắn tin lại: Nhận được rồi! Chúc mừng nhé!
Ngay sau đó, anh bạn gửi lại một tin nhắn thoại dài gần một phút, hỏi hắn có rảnh vào ngày 26 tháng này không, nếu có thì cậu ta rất mong hắn có thể đến tham dự. Sau đó cậu ta kể về cuộc sống hiện tại và hỏi thăm Hà Nhạc Chi dạo này ra sao rồi.
Vì Hà Nhạc Chi đã từng ngồi cùng bàn và giúp đỡ cậu ta không ít lần trong suốt những năm đó, Hà Kỳ còn nhờ người giới thiệu cho em trai cậu ta vào trung tâm phục hồi chức năng, thành ra mỗi lần liên lạc với Hà Nhạc Chi, cậu ta sẽ luôn kể về cuộc sống hiện tại của mình như một cách cảm ơn người đã từng giúp đỡ mình vậy, là một người sống yên ổn ổn định.
Hà Nhạc Chi trò chuyện với cậu ta vài câu, hứa rằng mình sẽ đến dự hôn lễ.
Sau khi chia tay với Chu Mộc Nghiêu, Hà Nhạc Chi cũng nhận được không ít thiệp mời nhưng hắn chỉ chuyển tiền mừng qua WeChat chứ không bao giờ tới dự cả.
Vì vậy, Hàn Phương Trì hỏi: "Anh giúp em gửi tiền mừng cho lễ cưới của Cố Minh nhé?"
"Tôi sẽ tự đi, phải đến tận nơi chúc mừng cậu ấy chứ." Hà Nhạc Chi trả lời.
Hàn Phương Trì "Ừ" một tiếng, sau đó nói: "Cậu ấy kết hôn, mọi người chắc chắn sẽ có mặt đầy đủ."
Hà Nhạc Chi hiểu anh đang nhắc đến điều gì, liền đáp: "Không sao đâu."
Hà Nhạc Chi nghĩ rằng sau khi xong lễ sẽ cùng Hàn Phương Trì về nên hắn không lái xe đi, hơn nữa khu vực này rất khó tìm chỗ đậu xe. Ai ngờ hắn gặp phải tài xế không đáng tin, vừa đi sai đường lại còn bị va quệt, mất tới hai mươi phút để xử lý sự cố. Đợi lúc hắn đến nơi thì hôn lễ đã bắt đầu.
Trong đại sảnh, đoạn video cắt ghép đang được phát, đèn tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ màn hình lập lòe nháy rồi lại tắt.
Thị lực của Hà Nhạc Chi vốn không tốt lắm, giờ còn nhìn trong bóng tối thì càng không thấy được ai.
May thay, Tiếu Dao là người đầu tiên trông thấy hắn, gã giơ điện thoại từ xa rồi vẫy vẫy tay để ra hiệu cho hắn. Hà Nhạc Chi nhận ra và tiến về phía gã.
Lâu lắm rồi hắn không gặp lại đám bạn này nên dù sao cũng phải chào hỏi một chút.
Trên màn hình lúc này đang chiếu cảnh cô dâu và chú rể chụp ảnh cưới bên bờ biển, ánh sáng bỗng trở nên sáng rực. Để không cản trở tầm nhìn của mọi người, Hà Nhạc Chi khom người xuống một chút. Cả bàn đều thấy hắn và lần lượt chào hỏi, duy chỉ có Chu Mộc Nghiêu là im lặng, nhưng ánh mắt cậu vẫn lặng lẽ hướng về phía hắn. Cả hai chạm mắt nhau, Hà Nhạc Chi nở nụ cười xã giao với cậu như với bao người khác.
Dù đã hơn một năm trôi qua, nhưng tám năm gắn bó và tan vỡ cuối cùng vẫn còn đó, khiến cho ánh mắt hai người không chỉ đơn thuần là một cái chào hỏi của bạn bè bình thường. Trong ánh mắt ấy, có rất nhiều cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hà Nhạc Chi là người đầu tiên rời mắt đi trước.
Người ngồi cạnh Chu Mộc Nghiêu đột nhiên đứng dậy, định nhường chỗ cho hắn.
Hà Nhạc Chi vội nói: "Cứ ngồi đi, không cần đâu."
Hắn nhướng mày về phía Tiếu Dao, tỏ vẻ thắc mắc.
Tiếu Dao ngay lập tức hiểu ý, khẽ hất cằm về phía bên trái.
Ở bên kia lối đi, quay lưng về phía họ, Hàn Phương Trì đang ngồi đó, mắt dán vào điện thoại nhắn tin. Âm thanh từ hệ thống loa trong sảnh tiệc vang lên khắp nơi nên Hàn Phương Trì không chú ý đến phía bên này.
Hà Nhạc Chi ra hiệu với mọi người rồi bước về phía anh.
Hắn đặt tay lên vai Hàn Phương Trì, đúng lúc đó màn hình tắt đi, hình ảnh chuyển cảnh sang một màn đen, cả phòng tiệc trở nên tối om, chỉ còn giọng nói của cô dâu đang vang lên từ dàn loa.
Hàn Phương Trì kéo ghế bên cạnh ra để Hà Nhạc Chi ngồi xuống. Trong bóng tối đen như mực, không ai thấy rằng ngay lần đầu tiên hắn đặt tay chạm vào vai anh, Hàn Phương Trì đã nắm lấy cổ tay hắn. Vì cảm nhận bàn tay lạnh buốt nên trước khi buông ra, anh còn khẽ siết chặt tay.
Khi màn hình sáng trở lại thì Hà Nhạc Chi đã yên vị, chiếc áo sơ mi của Hàn Phương Trì vẫn nằm trên lưng ghế.
Những người ngồi cả bàn này đều là bạn bè và bạn học cũ, Hà Nhạc Chi lần lượt chào hỏi từng người một.
Xong xuôi, hắn thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Hàn Phương Trì: "Lẽ ra tôi nên tự lái xe, suýt nữa thì đến không kịp rồi."
"Chẳng phải anh đã nói em đến thì anh sẽ ra đón sao?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Tôi không kiểm tra điện thoại." Hà Nhạc Chi để điện thoại trong túi suốt từ nãy, giờ mới lấy ra. Tay hắn hơi run nhưng không dễ nhận ra. Trong tin nhắn, Hàn Phương Trì vừa gửi một câu hỏi hắn đã đến đâu rồi.
Nhìn thấy bàn tay run nhẹ, Hàn Phương Trì hỏi: "Sao tay lại lạnh thế?"
"Hắn nhìn anh bằng ánh mắt hàm ý, rồi đáp: "Nếu tôi nói là do trời lạnh, anh có tin không?"
"Em nói thì anh tin." Hàn Phương Trì lại cười.
"Vậy thì tôi không nói nữa." Hà Nhạc Chi đáp.
Hai người nói chuyện trong không gian đầy tiếng nhạc ồn ào của hội trường, đầu ghé sát nhau, chỉ có họ mới nghe được những lời của đối phương. Hà Nhạc Chi cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình, nhưng không quay đầu lại.
Ngày trước khi Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu còn yêu nhau, chuyện của họ rất công khai nên mọi người đều biết họ là một cặp. Dù cuộc chia tay không gây ra ồn ào, nhưng thời gian trôi qua ai cũng đều rõ về chuyện chia tay ấy.
Có người ra hiệu cho Hoàn Dương nhường chỗ cho Chu Mộc Nghiêu ngồi gần Hà Nhạc Chi, nhưng may mắn là Hoàn Dương rất tinh ý nên không thực sự đứng dậy.
Mọi người đều đến để tham dự đám cưới, chú rể đã từng trải qua rất nhiều khó khăn nên ai cũng mong cậu ta có thể được hạnh phúc. Vì khách đến rất đông nên đa phần sự chú ý đều dồn vào hôn lễ, ngoài những phút đầu tiên thì chẳng ai để tâm quá nhiều đến cặp đôi từng yêu rồi chia tay là Chu Mộc Nghiêu và Hà Nhạc Chi nữa.
Lần cuối cùng Hà Nhạc Chi xuất hiện trước mọi người, hắn vẫn là người yêu của Chu Mộc Nghiêu. Lúc ấy mọi người trêu đùa Chu Mộc Nghiêu, hắn còn nhẹ nhàng đặt tay lên lưng ghế của cậu, xoa xoa mái tóc sau gáy và cười trấn an Chu Mộc Nghiêu.
Sau bốn trăm ngày kể từ khi ấy, giờ đây họ ngồi ở hai bàn cách nhau một lối đi. Ngoại trừ ánh nhìn ban đầu thì họ chưa hề chạm mắt lại lần nào nữa.
Thời gian như dòng sông không có hướng đi cố định, không ngừng đưa người đẩy về phía trước. Cho đến khi ngoảnh lại, mới phát hiện chặng đường đã đi khác xa so với địa điểm khởi đầu, giữa họ giờ là toàn những vết nứt ngang dọc mà thôi.
"Đang nghĩ gì thế?" Hàn Phương Trì hỏi bên cạnh.
"Không nghĩ gì cả," Hà Nhạc Chi quay lại nhìn anh, đáp, "Đầu óc trống rỗng."
"Để nó trống đi." Hàn Phương Trì nói.
Khi cô dâu chú rể đến bàn chúc rượu, họ cố ý tránh hai bàn của Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu ra, chỉ đến khi chúc hết các bàn khác thì mới quay lại.
Bàn của Hà Nhạc Chi là bàn cuối, nên chú rể trò chuyện riêng với hắn một lúc.
Hà Nhạc Chi cùng uống một ly rượu với chú rể, mỉm cười chúc mừng rồi nhét phong bì vào túi áo vest của cậu ta: "Chúc cậu hạnh phúc nhé."
"Cậu cũng phải thế nhé, Nhạc Chi." Chú rể nói hôm nay uống duy nhất ly rượu này là thật, chỉ dành riêng cho cuộc gặp này.
Hà Nhạc Chi vỗ nhẹ vai chú rể, đáp: "Tôi sẽ hạnh phúc mà."
Sau khi kính rượu xong thì họ ngồi thêm một lúc. Đợi đến khi mọi người tản ra để về, thì Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mọi người xung quanh đều đứng lên hết, bao gồm cả Chu Mộc Nghiêu ở phía bên kia. Khi ánh mắt hắn vừa lọt vào tầm nhìn của cậu, Chu Mộc Nghiêu liền gọi tên hắn. Hà Nhạc Chi đứng lại, chờ cậu nói chuyện.
Thật ra Chu Mộc Nghiêu cũng không biết phải nói gì, hơn nữa có quá nhiều người xung quanh. Cậu biết Hà Nhạc Chi không thích bị chú ý trước đám đông, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu vô thức không muốn để hắn đi như vậy.
Đã quá lâu kể từ lần gặp cuối cùng, thân phận cũ khiến họ thậm chí khó lòng chào hỏi nhau. Những người xung quanh nhận ra không khí ngượng ngùng giữa hai người họ nên khéo léo rời đi trước.
"Cậu vẫn ổn chứ?" Hà Nhạc Chi nở nụ cười, chủ động hỏi, "Nghe Dao Dao nói cậu được thăng chức rồi."
Chu Mộc Nghiêu gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt hắn, nói: "Ừm, mọi thứ đều tốt."
"Vậy thì tốt." Hắn gật đầu, rồi nhẹ nhàng nhắc nhở, "Uống ít thôi, sẽ chậm trễ công việc đấy."
"Ừm." Chu Mộc Nghiêu đáp.
"Vậy tôi đi đây nhé?" Hà Nhạc Chi đùa, "Chúng ta đừng nói chuyện ngượng ngùng này nữa, tôi cũng chẳng biết phải nói gì tiếp." Chu Mộc Nghiêu cũng khẽ nhếch miệng cười.
Hà Nhạc Chi quay lại nhìn Hàn Phương Trì thì thấy anh luôn đứng phía sau mình. Lúc này Hàn Phương Trì đặt tay lên vai hắn, dẫn hắn đi về phía trước và nói với Chu Mộc Nghiêu: "Đi đây."
Chu Mộc Nghiêu không gọi hắn lại, cũng không nói thêm với ai, chỉ lặng lẽ rời đi.
Tiếu Dao đuổi theo hỏi hai người: "Hai cậu định đi đâu thế?"
"Kiếm chỗ ăn tối, đói rồi." Hàn Phương Trì trả lời.
"Cho tôi đi với, nãy giờ tôi cũng chẳng ăn gì." Tiếu Dao nói.
"Muốn ăn gì hả?" Hàn Phương Trì hỏi Hà Nhạc Chi.
"Hai người quyết đi, tôi không đói." Hắn cười đáp.
Tiếu Dao nói có một quán ăn ngon gần đó, rồi gửi vị trí vào nhóm chat. Gã tự lái xe đến nên không đi cùng xe với họ.
Sau khi ăn xong thì ai về nhà nấy, Tiếu Dao không đi theo họ nữa.
Hàn Phương Trì đỗ xe đến trước cổng khu nhà của Hà Nhạc Chi. Hắn hỏi: "Anh không lên à?"
"Không, em cứ ở một mình đi," Hàn Phương Trì nói, "Hoặc đi chạy bộ, muốn làm gì thì làm đó."
"Vậy còn anh?" Hắn hỏi.
"Chiều nay anh cũng phải về nhà một chuyến, mẹ anh và Hàn Tri Dao lại cãi nhau nữa rồi, bố gọi anh về để hòa giải cho hai người họ." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi gật đầu: "Được rồi."
Khi hắn mở cửa xe định bước xuống, Hàn Phương Trì gọi lại.
"Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi quay đầu: "Hả?"
"Hôm nay khi ở một mình, em có thể nghĩ về bất kỳ điều gì, về bất cứ ai, cứ thỏa sức suy nghĩ cho đến khi em ngủ." Hàn Phương Trì nhìn hắn, giọng anh trầm thấp mà kiên định, "Nhưng chỉ hôm nay thôi, đến khi mở mắt vào ngày mai thì không được nghĩ nữa."
Hà Nhạc Chi mím môi, như định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
"...Tôi biết rồi." Hắn khẽ đáp.
"Đi đi," Hàn Phương Trì nói, "Sáng mai dậy thì nói với anh."
Hà Nhạc Chi gật đầu rồi rời khỏi xe và đi vào khu chung cư.
Hàn Phương Trì ngồi trong xe nhìn theo đến khi Hà Nhạc Chi bước vào khu nhà rồi mới lái xe rời đi.
Tám năm qua để lại những vết thương hằn sâu, thường ngày có thể không cảm thấu, nhưng khi bị nhấn vào thì cũng không thể nào tránh khỏi cơn đau. Hà Nhạc Chi rất giỏi che đậy nỗi đau của mình, nhưng Hàn Phương Trì không cần hắn phải che giấu, cũng rất sẵn lòng cho hắn thời gian.