Họ đã yêu nhau nhiều năm, và cho đến giờ phút này, Hà Nhạc Chi vẫn luôn yêu cậu như vậy- --
Ánh nắng cuối tuần dường như đáng yêu hơn hẳn mọi ngày. Khi nó chiếu xuyên qua màn cửa mỏng và đọng lại trên khung ảnh đầu giường, đôi mắt mang nụ cười của Hà Nhạc Chi trong bức ảnh trông thật dịu dàng.
Chu Mộc Nghiêu mở mắt, đầu đau như búa bổ, phải mất một lúc mới gượng dậy được từ trên giường, trước tiên là đi giải tỏa bàng quang đang căng đầy rồi bước chân trần ra ngoài.
"Nhạc Chi?"
Căn phòng im ắng đến mức nghe được tiếng kim rơi, phòng khách ngập tràn ánh nắng. Trong ánh sáng rực rỡ, những hạt bụi nhỏ bé không còn nơi nào để trốn tránh, chậm rãi múa lượn trước mắt.
Chu Mộc Nghiêu nhìn thấy Hà Nhạc Chi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài của sofa, lưng hơi còng, đầu nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nhạc Chi!" Chu Mộc Nghiêu vui vẻ chạy tới, nhảy vào người Hà Nhạc Chi.
Cậu vùi đầu vào hõm cổ Hà Nhạc Chi, dùng cằm lúng phúng chút râu cọ vào hắn. Tay của Hà Nhạc Chi theo phản xạ vô thức nâng lên, lúc nào cũng sẵn sàng đỡ lấy "chú chó lớn" không biết khi nào sẽ nhảy vào lòng, sau đó ôm chặt lấy cậu.
"Sao anh đã thay quần áo rồi?" Chu Mộc Nghiêu nhảy vào làm Hà Nhạc Chi không ngồi yên được, hai người ngã xuống, Chu Mộc Nghiêu nằm nghiêng ôm lấy hắn, cậu cảm thấy khó chịu sau khi uống rượu tối qua nên cứ rên rỉ mãi.
Hà Nhạc Chi một tay đặt sau gáy Chu Mộc Nghiêu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.
"Em khó chịu..." Chu Mộc Nghiêu dùng trán cọ vào hắn rồi rên rỉ nói, "Anh chăm chăm em đi."
Hà Nhạc Chi nằm ngửa, mắt ngước nhìn trần nhà. Hắn trông như đang không tập trung, ánh mắt mang đôi phần lơ đãng.
Khi Chu Mộc Nghiêu cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, cậu ngẩng đầu lên nhìn kỹ hắn, Hà Nhạc Chi mới mở miệng: "Tiểu Hắc."
"Hửm?" Đôi mắt Chu Mộc Nghiêu khi nhìn người khác lúc nào cũng trong trẻo, ngây thơ, đầy sự chăm chú và thâm tình, tất cả đều dành cho một người.
Hà Nhạc Chi hỏi: "Tối qua cậu nói gì, cậu có nhớ không?"
Chu Mộc Nghiêu sững sốt, cố gắng nhớ lại, rồi nói: "Không nhớ. Em lại làm anh giận sao?"
Cậu lại chôn đầu xuống cọ cọ nói: "Em uống nhiều quá, đừng giận em mà."
Chu Mộc Nghiêu biết mình khi say thường làm loạn bèn nhắm mắt hỏi tiếp: "Em nói bậy bạ gì à? Anh nói em nghe đi, em nghe thử xem lần này tội lỗi của em là gì, rồi chúng ta cùng bàn xem phạt thế nào nhé."
Hà Nhạc Chi không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn lên trần nhà như đang mơ màng.
Chu Mộc Nghiêu nghĩ lần này chắc chắn mình đã nói điều gì quá đáng, phạm sai lầm lớn rồi. Nhưng Hà Nhạc Chi vốn không phải là người hay để bụng nên dù có giận cũng không giận lâu, chỉ cần hết giận rồi thì sẽ không bao giờ nhắc lại nữa. Hà Nhạc Chi không phải là người gay gắt, hắn bao dung, hiền hòa, nhất là với Chu Mộc Nghiêu. Hắn càng chiều chuộng cậu, Chu Mộc Nghiêu lại càng không thể rời xa hắn.
Cậu cũng yêu hắn vô cùng.
"Chắc em lại làm chuyện không biết xấu hổ nữa rồi." Chu Mộc Nghiêu nói đầy hối hận, "Em sai rồi mà."
Không biết đã yên lặng bao lâu, Chu Mộc Nghiêu dường như lại ngủ thiếp đi, nghe Hà Nhạc Chi nói với cậu bằng giọng điệu như mọi khi: "Cậu đi rửa mặt đi rồi chúng ta ra ngoài."
"Ò, được thôi!" Chu Mộc Nghiêu đáp lại một cách vui vẻ cũng không hỏi đi đâu.
Trước khi dậy, cậu nhìn Hà Nhạc Chi, hôn nhẹ lên má hắn. Hôn xong cậu lăn xuống ghế, bò dậy, đi chân trần bước vào nhà tắm.
Với cái tính ngốc nghếch ngây thơ của Chu Mộc Nghiêu, Hà Nhạc Chi không bao giờ chê bai mà còn rất thích, thấy cậu đáng yêu vô cùng.
Bạn bè đôi khi nói rằng Tiểu Hắc như đứa con ngốc mà Nhạc Chi nuôi. Hà Nhạc Chi lại bênh vực nói chúng tôi ngốc lúc nào, chúng tôi chỉ thật thà thôi.
Nhưng đó chỉ là trước mặt người quen, còn trước người lạ, Chu Mộc Nghiêu lại tỏ ra khá đáng sợ, cao ráo, da ngăm, đeo khẩu trang vào là tỏa ra khí chất không dễ tiếp cận.
Những năm qua, bên cạnh Chu Mộc Nghiêu luôn có nhiều chuyện xảy ra, cũng có không ít chàng trai theo đuổi. Điều này thì Hà Nhạc Chi hoàn toàn tin tưởng vì Chu Mộc Nghiêu có thể xử lý rất khéo léo, không làm tổn thương ai cũng không để lại mối quan hệ lằng nhằng.
Những năm tháng đó họ chưa bao giờ cãi nhau vì chuyện này. Có một lần vào dịp Tết, bạn bè nhắc lại chuyện cũ, họ còn trêu Chu Mộc Nghiêu: "Ai có rủ rê lung tung thế nào thì Tiểu Hắc cũng không chơi đâu, đầu óc Tiểu Hắc ngoài Nhạc Chi ra thì toàn là nước."
Họ thích lấy Chu Mộc Nghiêu ra trêu chọc nói rằng Hà Nhạc Chi đã đầu độc Tiểu Hắc, nhưng Hà Nhạc Chi không thích bị biến thành chủ đề bàn tán bèn đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh."
Ngồi bên cạnh là Hàn Phương Trì, đứng dậy nhường chỗ cho hắn xong rồi nói: "Mọi người đúng là vô duyên mà."
Cho nên, không chỉ Hà Nhạc Chi mà cả những người bạn quen biết họ cũng không nghĩ rằng Chu Mộc Nghiêu có thể lăng nhăng bên ngoài.
Chu Mộc Nghiêu nhanh chóng thay đồ gọn gàng, mặc áo ngắn tay và quần jean, đổi giày ở cửa.
"Em sẵn sàng rồi, Nhạc Chi." Chu Mộc Nghiêu ngoan ngoãn nói.
Hà Nhạc Chi đứng dậy từ sofa, cũng tới tới xỏ giày vào, lặng lẽ bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Thái độ của hắn khiến Chu Mộc Nghiêu biết rằng tối qua mình đã phạm sai lầm lớn.
Thực ra, lúc nãy khi đang tắm rửa cậu đã cảm thấy hơi lo lắng, không biết mình đã làm gì sai nên không dám nói nhiều.
Khi ngồi vào xe, Chu Mộc Nghiêu hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Công ty cậu." Hà Nhạc Chi nói.
Chu Mộc Nghiêu sững lại, chớp mắt hỏi: "Đến đó làm gì?"
"Lái xe đi." Hà Nhạc Chi ra hiệu.
Chu Mộc Nghiêu không dám hỏi thêm nữa mà ngoan ngoãn khởi động xe.
Trên đường đi, Chu Mộc Nghiêu cố gắng hỏi mấy lần nhưng Hà Nhạc Chi vẫn im lặng không đáp.
Chu Mộc Nghiêu cố gắng nhớ lại những gì mình đã nói tối qua, nhưng tất cả đều bị rượu xóa sạch, không còn chút ký ức nào.
Có lẽ vì quá lo lắng, mãi đến khi đi được nửa đường Chu Mộc Nghiêu mới chợt nhớ ra rồi nói: "Em quên mang điện thoại rồi."
Hà Nhạc Chi lấy từ túi ra và đặt vào khe để cốc trên bảng điều khiển trung tâm: "Tôi mang rồi."
"Vâng ạ." Chu Mộc Nghiêu không lấy điện thoại mà chỉ tiếp tục lái xe, nói: "Dù tối qua em đã làm gì thì, Nhạc Chi ơi, cho em xin lỗi."
Hà Nhạc Chi quay đầu nhìn ra ngoài, không đáp lại.
Hà Nhạc Chi không thích giận dỗi, mà giận cũng không phải là kiểu im lặng như thế này. Càng gần đến công ty Chu Mộc Nghiêu lại càng lo lắng hơn.
"Nhạc Chi, anh nói trước cho em biết đi, tối qua em làm gì vậy?" Chu Mộc Nghiêu đỗ xe dưới bãi đậu xe của tòa nhà, nắm lấy cổ tay Hà Nhạc Chi nói tiếp: "Đừng dọa em nữa, em lo lắm."
Hà Nhạc Chi rút tay ra đáp lại: "Từ giờ cậu không được nói một lời nào, tôi bảo gì cậu làm đó, có gì về nhà nói."
"Về nhà phải nói gì?" Trán Chu Mộc Nghiêu bắt đầu đổ mồ hôi, nhăn mày hỏi, "Anh nói trước cho em biết đi, để em có chuẩn bị."
Lúc này Hà Nhạc Chi mới quay lại nhìn cậu, có vẻ như từ sáng đến giờ đây là lần đầu tiên Hà Nhạc Chi nhìn cậu thật kỹ. Hắn hắng giọng, ngập ngừng một chút rồi nói: "Thế thì cậu chuẩn bị tinh thần đi, chuyện cậu sợ nhất có thể sẽ xảy ra hôm nay đấy."
Chu Mộc Nghiêu cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, như thể đột nhiên rơi từ tầng mười xuống đất, một cảm giác mất trọng lượng không sao tả xiết được.
Trước khi kịp phản ứng, Hà Nhạc Chi đã mở cửa bước ra khỏi xe.
Chu Mộc Nghiêu hoàn toàn không nhớ tối qua mình đã nói gì, nhưng khi nhắc đến điều cậu sợ nhất, một câu trả lời đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.
Cậu im lặng đi theo sau Hà Nhạc Chi, bước vào tòa nhà văn phòng của công ty họ.
Cuối tuần, trong tòa nhà chỉ còn vài đồng nghiệp làm thêm, bảo vệ chào họ, Chu Mộc Nghiêu đi trước vào cổng xoay, sau đó quét mặt giúp Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi nói: "Tới chỗ ngồi của cậu đi."
Chu Mộc Nghiêu không dám lên tiếng, ngoan ngoãn dẫn đường.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, Chu Mộc Nghiêu để tay ra sau lưng tựa vào lan can, rũ mắt xuống không dám nhìn Hà Nhạc Chi. Trong lòng cậu rối bời với nhiều cảm xúc đan xen khiến đầu ngón tay tê cứng, không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.
Nhưng cũng có một khoảnh khắc ngắn ngủi cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi lưỡi dao cuối cùng cũng hạ xuống đỉnh đầu mình.
Khi cửa thang máy vừa mở, Chu Mộc Nghiêu ra trước dẫn đường.
Sau khi xuống xe, cậu không hỏi thêm cũng không cố gắng ngăn cản Hà Nhạc Chi đi lên nữa. Sự ăn ý lâu ngày khiến Chu Mộc Nghiêu rất nghe lời, mặc dù cậu không rõ Hà Nhạc Chi muốn làm gì, nhưng cậu biết rằng tất cả đã không thể ngăn cản được nữa.
Trên đường đi qua vài cánh cửa, Chu Mộc Nghiêu lần lượt quét mặt để mở, Hà Nhạc Chi đi phía sau cậu, vai lưng thẳng tắp.
Văn phòng trống trải, Chu Mộc Nghiêu bước từng bước đến bàn làm việc, Hà Nhạc Chi liếc nhìn qua mặt bàn rồi ngồi xuống.
Trên bàn đặt các mô hình Marvel của Chu Mộc Nghiêu, hầu hết đều do Hà Nhạc Chi mua cho cậu. Chu Mộc Nghiêu thích những thứ này nên thỉnh thoảng Hà Nhạc Chi sẽ mua cho cậu một cái.
Hà Nhạc Chi mở máy tính, cần mật khẩu, hắn không cần suy nghĩ mà trực tiếp gõ vào.
"Điện thoại." Hà Nhạc Chi đưa tay ra phía Chu Mộc Nghiêu đang đứng bên cạnh.
Chu Mộc Nghiêu đang cầm điện thoại trong tay, vừa đưa ra vừa gọi hắn: "...Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi không đáp lại mà đăng nhập vào WeChat của Chu Mộc Nghiêu. Máy tính hơi chậm, giao diện WeChat mãi mới hiện ra. Hà Nhạc Chi nhìn thẳng vào màn hình, biểu cảm trông vẫn điềm tĩnh như không.
Trán Chu Mộc Nghiêu lấm tấm mồ hôi, vào ngay lúc WeChat hiện lên cậu đè vào tay Hà Nhạc Chi đang cầm chuột.
"Nhạc Chi." Giọng Chu Mộc Nghiêu nghe rất đau khổ, đôi khi cậu sẽ dùng giọng này để làm nũng và rồi Hà Nhạc Chi sẽ nhường nhịn cậu. Chỉ là bình thường cậu giả vờ đáng thương, nhưng lúc này thì cậu thật lòng. Cậu cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Hà Nhạc Chi, "Em tự nói được không?"
Hà Nhạc Chi cử động cổ tay, rút tay ra khỏi tay cậu, nói: "Không cần."
Chu Mộc Nghiêu còn định nói thêm, Hà Nhạc Chi đã lên tiếng trước: "Đứng qua một bên."
Trong danh sách liên lạc WeChat của Chu Mộc Nghiêu có một người dùng hình đại diện là Iron Man nhưng không hề lưu một ghi chú nào. Chu Mộc Nghiêu không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện. Ngay cả với nhân viên giao hàng, khi mở ra cũng có thể tìm thấy một hai dòng trò chuyện, dù có thể từ hai ba năm trước. Người liên lạc này trong điện thoại của Chu Mộc Nghiêu không hề có lịch sử trò chuyện.
Hà Nhạc Chi tìm kiếm người liên lạc này trên WeChat máy tính, trước khi nhấn vào, hắn dừng lại vài giây.
Hắn cúi xuống nhìn hai mô hình Iron Man trên bàn của Chu Mộc Nghiêu. Khi ngẩng đầu lên, hắn trở lại bình thường trông không khác gì mọi ngày.
Nếu không phải ngón cái cầm chuột hơi run rẩy.
Chu Mộc Nghiêu không còn giãy giụa nữa, ánh mắt cậu trống rỗng nhìn về phía khác.
Hà Nhạc Chi nhấp vào khung chat, lịch sử trò chuyện hiện ra trên màn hình. Chỉ có ba dòng, từ tuần đầu tiên khi Chu Mộc Nghiêu mới vào làm.
Đối phương hỏi: Ra ngoài không? Tìm thấy quán này chắc em sẽ thích.
Chu Mộc Nghiêu đáp: Tôi không còn ở Bắc Kinh nữa, đừng có liên lạc nữa.
Đối phương: Ồ, vậy chúc mừng nhé.
Sau đó, không còn lần trò chuyện nào nữa.
Nếu chỉ nhìn vào những dòng này có lẽ cũng không thể coi là bằng chứng phạm tội gì.
"Chỉ vậy thôi?" Hà Nhạc Chi nhìn Chu Mộc Nghiêu.
Chu Mộc Nghiêu mím môi không lên tiếng. Mồ hôi trên trán cậu rõ ràng hơn, không dám đối diện với Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi tắt máy tính, đứng dậy.
Chu Mộc Nghiêu đi theo sau hắn, hai người về lối cũ, qua từng cánh cửa ra ngoài, xuống lầu rồi ngồi vào xe.
Trên đường về là Hà Nhạc Chi lái xe còn Chu Mộc Nghiêu ngồi ghế phụ.
Suốt chặng đường hai người không nói một lời, Hà Nhạc Chi lái xe rất ổn định, cũng không vội. Hắn chầm chậm hòa vào dòng xe cộ, chạy qua cầu lái dọc theo cao tốc rồi vào con đường hẹp của khu chung cư, cuối cùng đỗ xe vào bãi. Dường như mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch, không có gì to tát xảy ra cả.
Xe tắt máy, Hà Nhạc Chi mở cửa xuống xe đi thẳng đến thang máy, không còn quay lại đợi Chu Mộc Nghiêu như mọi khi nữa.
Hà Nhạc Chi chưa bao giờ như thế.
Hắn đã từng giận vài lần nhưng chưa bao giờ trong trạng thái như bây giờ. Hắn là người rất sợ rắc rối, thấy cãi nhau phiền phức nên cũng không thích tranh luận, vì vậy khi có xung đột hắn thà lùi lại một bước còn hơn.
Đối với Hà Nhạc Chi, cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt là không cần thiết.
Trạng thái này khiến Chu Mộc Nghiêu hoảng sợ.
Hà Nhạc Chi vẫn đi rửa tay như thường lệ sau đó ngồi xuống sofa. Chu Mộc Nghiêu đi tới, ngồi bên cạnh hắn.
Cả hai vẫn mặc nguyên đồ khi ra ngoài, Hà Nhạc Chi vẫn ngồi rất thẳng, Chu Mộc Nghiêu thì thõng vai, ánh mắt trống rỗng.
"Nói chuyện chứ?" Cuối cùng Hà Nhạc Chi lên tiếng.
Chu Mộc Nghiêu "Ừm" một tiếng, nói: "Em sẽ kể hết tất cả."
Hà Nhạc Chi hỏi cậu: "Làm sao biết nhau?"
Chu Mộc Nghiêu đáp: "Cùng trường."
Hà Nhạc Chi lại hỏi: "Ngủ chưa?"
Chu Mộc Nghiêu lập tức lắc đầu.
Hà Nhạc Chi nhìn Chu Mộc Nghiêu, người yêu của hắn. Trẻ trung và điển trai, ánh mắt chân thành, biểu cảm nghiêm túc.
Họ đã yêu nhau nhiều năm, và cho đến giờ phút này, Hà Nhạc Chi vẫn luôn yêu cậu như vậy.
Vậy mà ngay vào khoảnh khắc này đây, khi nhìn vào gương mặt điển trai của Chu Mộc Nghiêu, Hà Nhạc Chi thực sự còn rất nhiều điều muốn hỏi và rồi đột nhiên hắn cảm thấy chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Hắn luôn cho rằng việc người yêu truy hỏi về một người khác, là một chuyện buồn cười và lố bịch, mà bây giờ nó đang xảy ra.