Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu

Chương 32




Ánh sáng trong phòng chỉ đến từ những tia sáng xuyên qua rèm cửa, mờ ảo và nhẹ nhàng, mang một chút màu sắc của giấc mơ

- --

Đã có một khoảng thời gian Hà Nhạc Chi cứ mải mê chìm đắm trong suy nghĩ, như thể đang đi vào ngõ cụt của một vấn đề rằng: Làm sao để người đồng tính có thể sống đúng với bản thân mà vẫn giữ được mối quan hệ hài hòa với bạn bè? Trước khi nhận ra xu hướng tính dục của mình, hắn đã từng thoải mái gần gũi với bạn bè là nam mà không cần phải giữ khoảng cách. Nhưng khi đã nhận thức rõ ràng về tính hướng bản thân rồi, liệu hắn vẫn có thể thoải mái giao tiếp với bạn bè mà không có ranh giới gì như trước không?

Hàn Phương Trì mở to mắt vì hai câu nói của Hà Nhạc Chi, rồi quay người về phía hắn hỏi: "Giống như Tiếu Dao à?"

"Có lẽ," Hà Nhạc Chi cười nhẹ, bổ sung, "Nhưng giờ cậu ấy đã không còn như vậy nữa rồi."

"Ai quan tâm đến cậu ấy." Hàn Phương Trì buông lời với chút chán ghét nói.

Hà Nhạc Chi nghĩ nếu Tiếu Dao nghe thấy câu này, chắc chắn gã sẽ bắt đầu làm ồn lên cho mà xem.

"Cậu ghen cũng không sao, cậu có quyền mà," Hàn Phương Trì nói với giọng bình thản "Nhưng đừng chơi trò tiêu chuẩn kép."

Hà Nhạc Chi ngạc nhiên, "Hả?"

"Cậu có gay hay không, có phiền hay không,"Hàn Phương Trì đối mặt với hắn, "Tôi cũng chẳng quan tâm. Giờ bảo tôi ngủ trên sàn nhà phòng cậu tôi cũng không ngại. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng thấy cậu phiền phức."

Không đợi Hà Nhạc Chi đáp lại, Hàn Phương Trì liền hỏi: "Nhưng giờ cậu thậm chí không muốn ở lại nhà tôi, tôi còn dám ở chung một phòng với cậu nữa sao?"

"Tôi..." Hà Nhạc Chi bị hỏi đến mức không biết phải đáp làm sao, chỉ thốt được mỗi chữ "tôi" mà chẳng biết phải nói gì tiếp.

"Không thoải mái thì cậu cũng phải chịu thôi." Mặc dù không thể thấy rõ biểu cảm của Hàn Phương Trì, nhưng Hà Nhạc Chi có thể tưởng tượng được gương mặt lạnh lùng lúc này của anh, "Đừng chơi tiêu chuẩn kép với tôi."

Hà Nhạc Chi lặng người vì câu nói đó của anh, chỉ đành hờn dỗi đáp lại: "Biết rồi mà..."

Hàn Phương Trì xoay người lại, quay lưng về phía hắn. Hà Nhạc Chi cũng lật người lại, hai người quay lưng vào nhau.

Hà Nhạc Chi nghĩ bụng, hồi nhỏ cũng có thấy anh miệng mồm dữ dằn như bây giờ đâu.

Còn Hàn Phương Trì thì lại chẳng nghĩ gì cả, chỉ nhắm mắt lại, thấy tâm trạng của mình đang rất tốt thôi.

Cả hai đều có một giấc ngủ rất ngon lành, dù giữa chừng có tỉnh dậy hai lần nhưng cũng mau chóng chìm vào lại giấc ngủ. Nửa đêm hệ thống sửa trong phòng bắt đầu nóng, điều hòa không khí vẫn cứ thổi hơi nóng phà phà làm Hàn Phương Trì đá chăn qua một bên, trở mình mãi rồi tỉnh giấc.

Vừa ngồi dậy thì bắt gặp Hà Nhạc Chi đang tắt điều hòa, nói khe khẽ: "Ngủ đi."

Hàn Phương Trì lại nằm xuống, chỉ vừa nhắm mắt lại đã ngủ thẳng tới bình minh.

Sáng hôm sau, Hàn Phương Trì tỉnh lại, bắt gặp ánh mắt Hà Nhạc Chi đang nhìn mình. Anh ngủ say giấc đến tám giờ rưỡi, trong lúc ngủ cũng không bị ai làm phiền. Khi Hàn Phương Trì mở mắt ra chợt bắt gặp Hà Nhạc Chi đang ngồi phía bên kia giường, hắn gập chân lại, bàn chân chạm vào mép giường của anh, trên tay là một cốc giấy uống nước ấm. Thấy Hàn Phương Trì tỉnh, hắn nhướng mày lên đồi cười với anh thật nhẹ nhàng.

Một cảm giác an bình khôn xiết tràn ngập trong lòng Hàn Phương Trì, nó khiến anh nhìn Hà Nhạc Chi một cách ngây ngẩn.

Hà Nhạc Chi tưởng anh chưa tỉnh hẳn bèn hạ giọng nói, "Còn sớm mà, anh ngủ tiếp đi."

Ánh sáng trong phòng chỉ đến từ những tia sáng xuyên qua rèm cửa, mờ ảo và nhẹ nhàng, mang một chút màu sắc của giấc mơ.

Hà Nhạc Chi không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh nên cũng không nói chuyện với anh nữa.

Hàn Phương Trì lại nhắm mắt nằm đó thêm vài phút. Không hiểu sao anh lại vô tình nghĩ về cái lều trại ngày trước, khi ấy anh đói đến mức không ngủ được. Thật lâu sau khi anh mở mắt ra, thấy khuôn mặt ngủ say không chút phòng bị của Hà Nhạc Chi dưới ánh trăng tà.

Sau chuyến đi này, Hà Nhạc Chi lại bắt đầu những chuyến công tác. Thời gian bận rộn của hắn đã đến, xách vali đi xa, mỗi lần đi lại hơn một tuần. Mỗi lúc hắn bận rộn thì không ai có thể tìm được hắn, Tiếu Dao có đến nhà hai lần thì đều không thấy hắn ở nhà.

Có lần Tiếu Dao hẹn bạn ăn tối ở gần đó, ăn xong tiện đường ghé qua nhà Hàn Phương Trì chơi một chút. Gã gõ cửa rất lâu, cuối cùng là Chu Mộc Nghiêu ra mở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.

"Tiểu Hắc? Mày làm gì ở đây?"

"Dao Dao, anh đến đây làm gì?"

Hàn Phương Trì đang trong phòng làm việc gọi điện cho đồng nghiệp, khi bước ra thấy hai người ngồi trên sofa, mỗi người cầm một cái bát, trong đó là một phần tư quả dưa hấu và dùng thìa để ăn.

"Sao cậu cũng đến đây?" Hàn Phương Trì hỏi Tiếu Dao.

"Tôi tiện đường ghé qua chơi một chút, có gì đâu." Tiếu Dao vừa nói vừa hút nước dưa hấu, vì mới ăn đồ cay Tứ Xuyên xong nên miệng còn mặn.

"Dưa hấu ở đâu ra vậy?" Hàn Phương Trì hỏi tiếp.

"Em mang đến đó." Chu Mộc Nghiêu đáp.

Hai người đều chỉ tiện đường ghé qua ngồi chơi, một người vừa ăn đồ Tứ Xuyên, người kia vừa ăn món Hồ Nam, cả hai đều ăn mặn nên sau khi ăn hết dưa hấu, Tiếu Dao nói, "Trì ca, pha cho một ít trà đi."

Hàn Phương Trì bận rộn vừa gọi điện vừa trả lời tin nhắn, không có thời gian để ý đến họ.

"Tôi không rảnh." Hàn Phương Trì đáp.

Chu Mộc Nghiêu đứng dậy đem bộ pha trà lại, "Để em pha cho."

"Nếu không phải... tôi đã không thèm đến chỗ cậu rồi." Tiếu Dao suýt nữa lỡ miệng nói "Nếu không phải tại Nhạc Chi không có nhà."

Tiếu Dao nhìn sang Chu Mộc Nghiêu đang cẩn thận đun nước tìm lá trà, dáng người cao ráo, nhưng khi cúi xuống bàn trà không phàn nàn gì thì trông thật ngoan ngoãn. Giờ cậu không còn vẻ mặt buồn bã như trước, Tiếu Dao cũng không còn muốn mắng cậu nữa.

"Dạo này không tìm anh nữa hả?" Tiếu Dao hỏi.

Chu Mộc Nghiêu ngước lên nhìn, "Anh toàn mắng em thôi."

"Đáng đời cậu." Tiếu Dao đáp lại một cách thản nhiên.

"Em có nói là không đáng đâu," Chu Mộc Nghiêu đáp, "Em không chọc anh là được rồi."

Nếu cậu vẫn tiếp tục bám lấy Hà Nhạc Chi, tiếp tục diễn vở kịch như không thể sống thiếu Hà Nhạc Chi thì Tiếu Dao lại phải chửi cậu. Nhưng cậu đã biết yên lặng hơn, mặc dù ánh mắt vẫn không còn sáng như trước, điều đó lại làm Tiếu Dao thấy có chút mềm lòng.

"Dạo này bận không?" Tiếu Dao hỏi.

"Vừa xong một đợt, giờ cũng tạm ổn." Chu Mộc Nghiêu đáp.

Cậu ngồi xổm xuống nên mỏi chân rồi, liền ngồi hẳn xuống sàn.

Hai người, một người ngồi trên sàn, một người trên sofa, đối mặt nhau uống trà.

Trong lúc nghỉ giữa các cuộc gọi, Hàn Phương Trì đến uống một tách trà, rồi ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh.

Chu Mộc Nghiêu hỏi, "Nhạc Chi vẫn ổn chứ?"

Tiếu Dao đáp, "Mày đừng nhắc đến cậu ấy nữa, anh sẽ không chửi mày."

Chu Mộc Nghiêu nói, "Em không hỏi anh."

Hàn Phương Trì từ bên cạnh nói, "Rất ổn."

Nói xong, anh đứng dậy tiếp tục gọi điện.

Chu Mộc Nghiêu biết chắc chắn họ vẫn còn liên lạc nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa. Dù có hỏi hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì, Hà Nhạc Chi giờ đã là người mà cậu đã không thể nào với tới nữa rồi.

Trước khi hai người ra về còn biết dọn dẹp chén bát đũa muỗng, còn vứt rác đi.

Hàn Phương Trì chẳng những không khách sáo bảo họ đừng dọn dẹp, mà còn nói: "Đừng có vẩy nước lung tung."

"Biết rồi ạ." Chu Mộc Nghiêu đáp.

"Vẩy đi," Tiếu Dao nói, "Cậu không có máy lau nhà à?"

Hàn Phương Trì liếc gã một cái, thấy cái bộ dạng đáng ghét kia thì chợt nhớ tới Hà Nhạc Chi có nói giờ Tiếu Dao không ghen nữa. Anh định nhắn cho Hà Nhạc Chi, bảo rằng một khi người ta đã nhỏ nhen thì lớn lên cũng vậy thôi.

Và anh đã nhắn tin thật.

Sau khi hai người đã rời khỏi, anh mới bắt đầu đi tắm. Dọn dẹp xong xuôi hết cả, trước khi đi ngủ anh còn nhắn thêm cho Hà Nhạc Chi cái tin.

Hà Nhạc Chi cũng vừa dọn dẹp xong, nhận được tin nhắn bèn trả lời lại: Nhắc sao?

Hàn Phương Trì đáp: Chua lắm.

Hà Nhạc Chi cười: Haha, Tết này nhất định tôi sẽ mua cho cậu ấy.

Hàn Phương Trì nhắn lại: Dựa vào cái gì?

Đã mấy ngày rồi Hà Nhạc Chi chưa về nhà, hai người cũng không gặp nhau. Giờ lại nhắn tin qua lại trò chuyện được một lúc.

Hàn Phương Trì hỏi hắn điều kiện ăn ở trên núi thế nào.

Hà Nhạc Chi nói rằng đồ ăn không hợp khẩu vị lắm nhưng cũng tạm đủ no.

Hàn Phương Trì hỏi khi nào hắn về. Hà Nhạc Chi đáp là thứ ba tuần sau.

Hàn Phương Trì hỏi tiếp: Mấy giờ?

Hà Nhạc Chi chụp màn hình rồi gửi sang, chuyến bay lúc 9 giờ tối.

Hàn Phương Trì: Tôi sẽ đến đón.

Hà Nhạc Chi định nói không cần, nhưng lại sợ sau này bị tính sổ nên đành im lặng xóa tin nhắn chưa gửi đi.

Hà Nhạc Chi hiện đang làm một dự án dài hạn. Trong thời gian tới có thể hắn sẽ thường xuyên phải đến đây công tác. Thậm chí khi dự án triển khai, khả năng cao là sẽ phải ở lại vài tháng nữa. Người làm việc cùng hắn là một kỹ sư của công ty điện lực thành phố có giọng địa phương rất nặng, là một anh chàng Tây Bắc cường tráng nhưng lại rất thú vị. Anh ta dựng một cái lò nhỏ bằng đá, cùng Hà Nhạc Chi nướng khoai lang.

"Đợi khi nào về tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo, yêu cầu họ cử cho chúng ta một đầu bếp giỏi hơn." Kỹ sư họ Mã nói.

Hà Nhạc Chi cầm trên tay một củ khoai lang đã nướng đen thui, cười hỏi: "Anh cũng ăn không quen à?"

"Khó ăn thế này thì ai mà nuốt nổi, nó rất khó ăn đấy. Bình thường bọn tôi cũng không ăn mấy thứ này." Anh ta là người Tây Bắc chính gốc với giọng nói đặc trưng, trông rất thật thà.

"Khoai này ngọt đấy." Hà Nhạc Chi chỉ vào củ khoai lang, gật đầu tỏ ý, "Cảm ơn."

"Cậu vất vả rồi." Kỹ sư Mã đảm bảo: "Lần tới cậu đến đây, chắc chắn sẽ ăn no hơn."

"Không, không, lần này tôi cũng ăn no mà." Hà Nhạc Chi cười nói.

Hắn dùng tay không bẩn lắm để lấy điện thoại ra, chụp cái lò nhỏ cùng củ khoai lang rồi gửi sang cho Hàn Phương Trì. Phía bên này trời vẫn còn sáng nhưng chỗ Hàn Phương Trì đã tối đen.

Hàn Phương Trì hỏi: Chưa ăn no à?

Hà Nhạc Chi đáp: No rồi, người khác nướng gọi tôi đến ăn thôi.

Hàn Phương Trì hỏi: Khoai chín chưa?

Hà Nhạc Chi đáp: Chín một nửa rồi.

Hàn Phương Trì dặn: Cậu đừng ăn đến hỏng đấy.

Hà Nhạc Chi cười trả lời: Được rồi, haha.

Thật ra nếu bỏ qua điều kiện sinh hoạt có phần khó khăn thì Hà Nhạc Chi vẫn khá thích địa điểm công tác lần này. Trời xanh, mây trắng, núi non trùng điệp, bò dê thong thả gặm cỏ, lại còn có sóng điện thoại ổn định và tốc độ mạng khá tốt. Trước đây, có lần hắn đi công tác đến một nơi gần như không có sóng, cảm giác như bị tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài vậy.

Hà Nhạc Chi phải mất cả ngày mới quay trở lại, máy bay hạ cánh sớm một chút, chưa đến 9 giờ hắn đã về đến nơi. Khi bước ra khỏi máy bay, cảm giác được trở về thành phố của mình làm hắn thấy vô cùng phấn khởi.

Hà Nhạc Chi báo cho Hàn Phương Trì rằng hắn đã đến nơi.

Hàn Phương Trì cũng đáp lại: Tôi cũng đến rồi.

Khi lấy hành lý xong và đang kéo vali, tay vẫn cầm điện thoại nói chuyện với Hà Kỳ, hắn bỗng bị một bàn tay kéo mũ áo trùm lên đầu. Bước chân Hà Nhạc Chi khựng lại, quay sang nhìn.

"Đi gần đụng phải người ta rồi mà còn không ngẩng đầu lên."

Hà Nhạc Chi bị mũ trùm che gần nửa khuôn mặt, hắn ngẩng lên nhìn Hàn Phương Trì, biểu cảm lập tức rạng rỡ: "Anh vào trong rồi à?"

Hàn Phương Trì không rút tay về mà vẫn giữ mũ hắn, thuận thế kéo đầu hắn đi tiếp, trách hắn: "Đi đường không nhìn người?"

"Tôi đâu biết ai mà nhìn." Hà Nhạc Chi cười nói: "Tôi không biết anh đã vào trong."

Hà Kỳ trong điện thoại nói: "Cuối tuần con về chứ? Gọi cả Phương Trì đến nữa, chúng ta ăn một bữa ngon nhé."

Hà Nhạc Chi đáp: "Con về, nhưng không biết anh ấy có rảnh không."

Hà Kỳ bảo: "Con hỏi thử xem."

Hà Nhạc Chi vẫn bị mũ che mặt, quay sang hỏi Hàn Phương Trì: "Mẹ tôi hỏi cuối tuần anh có rảnh không, mẹ mời ăn cơm."

Hàn Phương Trì tiến lại gần hơn, nói lớn: "Có, thưa cô!"

Hà Nhạc Chi nói: "Anh ấy có."

"Mẹ nghe rồi." Hà Kỳ cười lớn trong điện thoại, "Được rồi, mẹ cúp máy đây."

"Vâng ạ." Hà Nhạc Chi đáp.

"Chào cô nhé." Hàn Phương Trì cũng chào.

Vừa cất điện thoại đi, Hà Nhạc Chi hỏi Hàn Phương Trì: "Anh đứng chờ ngoài bãi xe là được rồi, sao còn vào trong làm gì?"

"Ngồi lâu quá, đứng dậy đi lại cho thoải mái." Hàn Phương Trì buông tay ra, tiện tay tháo luôn mũ hắn.

Tóc Hà Nhạc Chi đã bị mũ làm rối tung nhưng hắn chẳng tức giận, cũng không chỉnh lại, nghĩ lát ra ngoài để gió thổi cho bớt rối là được.

Dạo gần đây gió xuân đã bắt đầu thổi. Vừa bước ra khỏi sân bay, gió đã quất mạnh vào mặt khiến Hà Nhạc Chi phải hít một hơi thật sâu, theo phản xạ ngả người ra sau.

Hàn Phương Trì đứng bên cạnh lại kéo mũ hắn xuống, giữ chặt mũ rồi dắt hắn đi.

"Phương Trì." Hà Nhạc Chi gọi anh.

Gió thổi làm tiếng gọi nghe không rõ, Hàn Phương Trì chỉ im lặng, còn Hà Nhạc Chi cứ đứng đó, liên tục gọi: "Phương Trì, Phương Trì..."