Hà Nhạc Chi ngạc nhiên đến mức mãi mà không nói được một câu nào, Hàn Phương Trì chỉ nghiêng cằm ra hiệu cho hắn vào xem thử.
"Cảm ơn Phương Trì." Hà Nhạc Chi chắp tay trước ngực, cảm ơn anh hết sức chân thành.
Hàn Phương Trì đã nghe lời cảm ơn quá nhiều lần đến mức tê liệt, chỉ lãnh đạm đáp lại câu: "Không có gì."
"Nhưng chắc tôi không ở được rồi, ân tình này anh nợ người ta lớn quá, không ổn đâu." Hà Nhạc Chi vẫn chắp tay trước ngược, ánh mắt đầy sự biết ơn chân thành: "Cảm ơn, cảm ơn anh."
Hàn Phương Trì nhướng mày: "Vậy ở nhà tôi?"
Hà Nhạc Chi bật cười: "Càng không ổn nữa."
Hàn Phương Trì hỏi: "Vậy là đều không ở luôn?"
Hà Nhạc Chi chỉ biết ngậm ngùi đáp: "Cảm ơn, Phương Trì."
Ai cũng biết Hà Nhạc Chi là người không thích mắc nợ tình cảm. Hắn lúc nào cũng là một người khách khí cười hì hì mà cũng chẳng làm mất lòng ai.
Dù là ở nhà Hàn Phương Trì hay trong căn hộ mà anh tìm giúp thì đối với hắn đều không phù hợp. Hắn không thể gây thêm phiền hà cho người khác được, lại càng không muốn để Hàn Phương Trì phải gánh bất kỳ ân huệ nào vì mình cả.
Nhưng nó cũng không làm vơi đi sự cảm động hay biết ơn của hắn với Hàn Phương Trì, hắn nhìn anh mà chỉ muốn nói cảm ơn lia lịa.
Hàn Phương Trì gật đầu, nói: "Được thôi."
Tối hôm đó sau khi trở về, Hà Nhạc Chi gửi cho Hàn Phương Trì một tin nhắn dài, bày tỏ lòng biết ơn chân thành vì anh đã lo lắng cho hắn.
Hàn Phương Trì đáp lại: Cậu đi ngủ đi.
Hà Nhạc Chi hỏi: Ngày mai chạy bộ cùng nhau được không?
Hàn Phương Trì: Cậu tự chạy đi.
Hà Nhạc Chi: [Đáng thương/]
Sáng sớm tinh mơ ngày chủ nhật Hà Nhạc Chi gửi cho Hàn Phương Trì một tin nhắn: Ăn trưa cùng nhau nhé?
Hàn Phương Trì: Không.
Hà Nhạc Chi: Tôi sẽ nấu ở nhà, anh muốn ăn gì?
Hàn Phương Trì: Không, không phiền đến cậu.
Hà Nhạc Chi: [Đáng thương/]
Suốt tuần tiếp theo Hàn Phương Trì không thèm đến ăn tối, dù có hỏi sao thì anh cũng chỉ nói là "không muốn làm phiền cậu".
Hà Nhạc Chi đã chuẩn bị xong đồ đạc, chỉ cần tìm được căn hộ là có thể chuyển đi bất cứ lúc nào. Thỉnh thoảng hắn vẫn gửi tin nhắn cho Hàn Phương Trì, mỗi khi anh thấy thì đều trả lời nhưng anh không đến ăn tối.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Hà Nhạc Chi gửi tin nhắn hỏi: Hôm nay anh có ở nhà không?
Hàn Phương Trì: Có.
Và thế là 9 giờ sáng Hà Nhạc Chi mang theo một túi đồ ăn tới gõ cửa.
Hàn Phương Trì mở cửa, nhìn thấy hắn bèn hỏi: "Cậu đến làm gì?"
Hà Nhạc Chi cười nhẹ, tự mình vào trong: "Ăn trưa chung."
Hàn Phương Trì cũng không ra tay giúp đỡ mà chỉ đứng nhìn theo Hà Nhạc Chi đặt đồ ăn vào bếp, rồi khoanh tay hỏi: "Không làm phiền cậu sao?"
"Không phiền." Hà Nhạc Chi nói, "Rất sẵn lòng."
Nói là Hà Nhạc Chi nấu ăn nhưng thực ra Hàn Phương Trì cũng không ngồi yên. Anh qua giúp rửa rau, cắt rau, còn Hà Nhạc Chi thì không ngừng nhắc nhở anh cẩn thận với cái tay của mình.
Dù tay anh đã không còn sợ nước nhưng Hà Nhạc Chi vẫn thường nhìn qua, mang theo vài phần lo lắng.
"Anh cứ để đó đi, lát nữa tôi rửa cho." Hà Nhạc Chi nói.
"Ổn áp từ đời nào rồi." Hàn Phương Trì đáp.
Chờ đến lúc chuẩn bị xong nguyên liệu thì Hàn Phương Trì cũng không làm gì nữa, chỉ chờ ăn. Hà Nhạc Chi đứng trước bếp nấu nướng, còn anh thì ngồi trên ghế cách đó không xa.
Điện thoại của Hàn Phương Trì reo lên, là Tiếu Dao gọi.
Hàn Phương Trì nghe máy, Tiếu Dao hỏi: "Ăn cơm không?"
"Không ăn." Hàn Phương Trì đáp.
Tiếu Dao hỏi: "Sao vậy?"
Hàn Phương Trì nói: "Ở nhà có đồ ăn rồi."
Hà Nhạc Chi đang bật máy hút khói nên không nghe thấy Hàn Phương Trì nói chuyện điện thoại, liền hỏi anh: "Cái muỗng canh ở đâu thế?"
Hàn Phương Trì nói: "Trong ngăn kéo dưới bếp."
"Trong nhà cậu có ai vậy?" Tiếu Dao nghe thấy hỏi.
Hàn Phương Trì: "Là Nhạc Chi."
"Nhạc Chi?" Tiếu Dao ngạc nhiên trong điện thoại, "Chỉ có hai người thôi à?"
"Ừ."
Tiếu Dao liền nói to lên: "Vậy tôi cũng đến, tôi cũng đến nữa! Lâu rồi tôi không gặp Nhạc Chi, tôi nhớ cậu ấy rồi."
Hàn Phương Trì: "Tôi phải hỏi đã."
Hàn Phương Trì cầm điện thoại đi tới, Hà Nhạc Chi nhìn qua, Hàn Phương Trì chỉ vào điện thoại nói: "Tiếu Dao, muốn đến ăn cơm."
Hà Nhạc Chi hơi ngạc nhiên nhướng mày, sau đó lại đến gần anh hơn, nói vào điện thoại: "Cậu có mấy người?"
"Chỉ một mình tôi thôi!" Tiếu Dao nói to, ồn ào, "Tôi sẽ đến ngay!"
"Được rồi." Hà Nhạc Chi nói, "Cậu đến đi, cho cậu một chỗ."
Thời điểm mà Hà Nhạc Chi còn ở bên Chu Mộc Nghiêu, nếu hắn cảm thấy người bạn gần gũi nhất là Hàn Phương Trì, thì người thứ hai phải là Tiếu Dao.
Tiếu Dao khi nhỏ là một chàng trai đáng yêu, vui vẻ, ồn ào. Lớn lên, bạn gái gã thay đổi liên tục, đến giờ vẫn chưa dừng lại, nhưng tính cách thì vẫn không thay đổi. Gã cũng rất thân với Chu Mộc Nghiêu, cả hai có nhiều điểm chung trong tính cách nên chơi rất hợp.
Từ sau khi chia tay, ngoài Hàn Phương Trì ra thì hắn cũng không gặp gỡ bạn bè nào nữa, kể cả Tiếu Dao.
Suốt một khoảng thời gian dài như vậy, hai người họ ngoài nhắn cho nhau vài câu thì cũng không liên lạc gì. Đôi khi Tiếu Dao sẽ gửi video hài hước sang mà không có lời mở đầu hay kết thúc, nên Hà Nhạc Chi chỉ cho là gã gửi nhầm.
Tiếu Dao tới ăn chực nên không đến tay không mà còn xách thêm hai chai rượu vang kèm thêm một thùng bia nữa.
Hàn Phương Trì mở cửa cho gã, nhìn thấy gã mang toàn là rượu liền đứng sang một bên.
Tiếu Dao đặt rượu lên kệ gần cửa rồi tự mình thay giày, ồn ào hỏi: "Nhạc Chi đâu, Nhạc Chi đâu rồi?"
Hàn Phương Trì nghiêng về phía bếp hất cằm.
"Nhạc Chi!" Tiếu Dao lao tới va vào vai Hà Nhạc Chi, giơ tay lên ôm, "Nhạc Chi, tôi nhớ cậu quá đi!"
Hà Nhạc Chi liếc mắt nhìn gã, "Cũng không thấy cậu tìm tôi."
"Chẳng phải vì sợ cậu không muốn gặp tôi sao!" Tiếu Dao chỉ vào Hàn Phương Trì, "Không tin cậu hỏi Phương Trì đi! Lần nào gặp cậu ta tôi cũng hỏi về cậu, hỏi cậu tâm trạng thế nào rồi!"
"Cậu không có WeChat của tôi à?" Hà Nhạc Chi nhướng mày hỏi.
"Tôi không dám mà! Tôi sợ cậu ghét lây sang tôi đó." Tiếu Dao nói với vẻ mặt oan ức.
Hà Nhạc Chi bị gã ôm lấy cổ, mặt tỏ vẻ lười biếng không muốn để ý đến gã nhưng trong mắt rõ ràng có ý cười.
Lúc ăn cơm, Tiếu Dao muốn ngồi cạnh Hà Nhạc Chi, cả hai ngồi một bên, còn Hàn Phương Trì ngồi bên kia.
"Hôm nay chúng ta uống chút rượu nhé?"
Tiếu Dao mang rượu đến là có ý định uống thật say cùng hai người họ.
"Cậu xem ai trong hai người bọn tôi có thể uống cùng cậu?" Hà Nhạc Chi nói, "Người có thể uống với cậu đều không có mặt ở đây."
"Tôi không muốn uống với họ, chỉ muốn uống với cậu thôi." Tiếu Dao nói.
Rất lâu rồi Tiếu Dao không liên lạc gì với Hà Nhạc Chi, một phần là vì sợ Hà Nhạc Chi không muốn gặp mình, phần còn lại là vì đôi khi Tiếu Dao không biết đối mặt với hắn ra làm sao.
Khi ấy Chu Mộc Nghiêu say rượu đã nói với Tiếu Dao chuyện kia, rồi hỏi phải làm sao bây giờ. Khi ấy gã làm ầm lên một trận sau đó mới rời đi, rồi cũng không thể gặp mặt Hà Nhạc Chi được nữa.
Gã không muốn giấu giếm cùng với Chu Mộc Nghiêu nhưng cũng không thể làm gì khác. Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu yêu nhau tám năm, tình cảm sâu đậm lại không có bất kỳ mâu thuẫn nào, dù gì thì chuyện đó cũng không thể để Hà Nhạc Chi nghe từ miệng người khác được, có nói cũng phải do Chu Mộc Nghiêu mở lời trước. Sau đó lựa chọn thế nào cũng là chuyện của Hà Nhạc Chi, không phải chuyện người khác có thể xen vào được.
Tiếu Dao cố tình làm ầm lên để mọi người đều biết chuyện đó, là vì muốn ép Chu Mộc Nghiêu phải nói với Hà Nhạc Chi. Gã không muốn trở thành bạn xấu cùng giấu giếm nhưng cũng không có cách nào khác. Vì vậy từ mùa đông năm ngoái, Tiếu Dao đã luôn tránh mặt Hà Nhạc Chi, không muốn đối mặt với hắn.
Bản thân Tiếu Dao thay bạn gái liên tục, nhưng bản chất gã không ưa kẻ bội bạc. Mỗi mối tình đều bắt đầu và kết thúc một cách đàng hoàng, chưa bao giờ làm gì sai trái.
Gã cứ nhất quyết muốn uống rượu với Hà Nhạc Chi, nhưng cả Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì đều không uống rượu. Để làm hài lòng gã, hai người chỉ nhấp vài ngụm chiếu lệ. Sau đó Tiếu Dao không chịu, nói rằng hai người không vui vẻ, nếu cứ thế thì gã sẽ đi.
Không thể để gã thật sự bỏ đi, Hàn Phương Trì nói: "Tôi uống với cậu." Nói xong liền đứng dậy đi lấy ly bia.
Hà Nhạc Chi ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng anh, nói: "Vậy lấy cho tôi một cái nữa nhé."
Hàn Phương Trì quay lại nhìn hắn một cái, nói: "Được."
Trong ba người này, có lẽ Hà Nhạc Chi là người cần uống một ly nhất. Trong mắt người khác, hắn hiện tại vẫn là người vừa thất tình, dù cho đã chia tay được một thời gian nhưng mọi người đều nghĩ rằng tám năm tình cảm này cũng cần một khoảng thời gian dài để quên lãng.
Thực ra, trong khoảng thời gian này, Hà Nhạc Chi cũng đã đôi lần muốn uống chút rượu, muốn làm tê liệt đầu óc một thời gian để nó tạm thời trống rỗng. Dĩ nhiên cuối cùng hắn không uống, hắn không thích dựa vào rượu để làm tan biến cảm xúc, bởi vì hắn không thích cảm giác khi tỉnh rượu mọi cảm xúc tiêu cực lại ùa về.
"Đúng rồi, hai người các cậu đừng lúc nào cũng tỏ ra xa cách vậy chứ. Mỗi lần đều là mọi người say mà hai người tỉnh táo, không thấy phiền à?" Tiếu Dao nói.
Hà Nhạc Chi không nói gì, chỉ đáp: "Nếu cả hai chúng tôi không tỉnh thì ai sẽ trả tiền? Ai sẽ đưa các cậu về nhà, hay để các cậu ngủ ngoài đường?"
"Bọn này có thể trả tiền mà," Tiếu Dao phản bác, "Hơn nữa, bọn này cũng có uống nhiều đến mức đó đâu! Vẫn có thể tìm được đường về mà."
"Đúng đúng đúng, giỏi quá." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì mang về hai cốc bia lớn, mở hai chai bia và rót vào cốc, uống từng ngụm nhỏ không nuốt nổi.
"Sao không mang cho tôi một cái nữa?" Tiếu Dao nhìn chai bia của mình, hỏi họ, "Hai người có thể không làm cái trò cô lập này được không?"
"Hết rồi, nhà chỉ có hai cái thôi." Hàn Phương Trì nhấc cái bát to đựng dưa hấu trên bàn lên, trong đó vẫn còn hai miếng dưa hấu, anh lấy nĩa xiên ăn rồi đưa bát cho Tiếu Dao, "Cậu dùng cái này uống đi."
Tiếu Dao ngạc nhiên nhìn anh: "Dù phải dùng bát to thì cậu cũng có thể lấy cái mới mà?"
Hàn Phương Trì nói: "Tôi còn phải rửa nữa."
"Đạo hiếu khách của cậu hay thật đấy." Tiếu Dao khen ngợi.
Bình thường chỉ có Hàn Phương Trì, Hà Nhạc Chi không cảm nhận rõ ràng lắm vì cả hai không nói nhiều, cũng không có tính nghịch ngợm. Nhưng giờ có thêm một người hoạt bát như Tiếu Dao nói chuyện không ngừng, ba người họ cùng ở một chỗ, Hà Nhạc Chi cảm nhận rõ ràng sự quen thuộc mơ hồ, cùng một cảm giác không thể diễn tả về sự thuộc về ấy.
Tưởng chừng mọi thứ vốn dĩ nên như vậy, tất cả đã đâu vào đấy vậy.
Không biết từ lúc nào, họ đã uống nhiều hơn một chút. Uống nhiều rồi, không còn là họ của tuổi ngoài ba mươi hiện tại, mà trở lại thành họ ở tuổi hai mươi, mười lăm mười sáu.
Khi đã uống rượu, lời nói không còn tránh né điều gì, không còn sự dè dặt trong từng lời nữa. Dù Tiếu Dao không có ý định nhắc đến, nhưng khi suy nghĩ trở nên hỗn loạn, Chu Mộc Nghiêu vẫn là một sự hiện diện không thể tránh khỏi giữa họ, dù là nhắc lại kỷ niệm gì, cậu cũng luôn là trung tâm.
Tiếu Dao bắt đầu nhắc đến Chu Mộc Nghiêu thường xuyên hơn. Hà Nhạc Chi không ngăn cản gã, cũng không tránh né chuyện về Chu Mộc Nghiêu. Ánh mắt của Hà Nhạc Chi bắt đầu mờ ảo, nhìn có vẻ hơi chậm chạp như không hiểu rõ tình hình.
"Tôi đây đã không dám gặp cậu trong nửa năm qua, như thể người làm chuyện xấu xa là tôi vậy đó." Tiếu Dao nhíu mày, trông vô cùng phiền muộn, "Tôi không biết phải làm gì, thế này không đúng, thế kia cũng không đúng."
Hà Nhạc Chi mỉm cười nhạt, nói: "Cậu cũng khổ tâm rồi."
"Thằng nhóc đó cũng thật là, nói với tôi làm gì, khiến tôi trở thành kẻ chẳng ra gì, như thể tôi mới là người có lỗi ấy." Tiếu Dao chạm vào cánh tay Hà Nhạc Chi, giọng buồn bã: "Cậu không trách tôi chứ, Nhạc Chi?"
"Tôi không trách cậu." Hà Nhạc Chi nói.
Tiếu Dao nói rồi lại quay sang Hàn Phương Trì với vẻ mặt uất ức: "Sao nó không nói với cậu? Nó chỉ dám nói với tôi thôi."
Hàn Phương Trì không tham gia vào cuộc trò chuyện này, chỉ im lặng.
"Cậu không biết nên cậu mới có thể ung dung làm người tốt. Hai người chơi với nhau, không dẫn tôi theo, chỉ mình tôi là kẻ xấu thôi." Tiếu Dao bĩu môi.
"Thôi nào," Hà Nhạc Chi cười đẩy nhẹ gã, "Cậu đừng trách Phương Trì."
"A a a, lại thế rồi!" Tiếu Dao kêu lên thất vọng, "Thật không biết phải nói gì với hai người nữa, cả đời này hai người đều như vậy!"
Hà Nhạc Chi phản ứng chậm chạp, một lúc lâu mới hiểu ra gã đang nói gì.
Tiếu Dao lẩm bẩm một mình một lúc, rồi lại quay lại chủ đề về Chu Mộc Nghiêu, nhíu mày nói: "Tôi chỉ cần nhìn thấy nó là thấy bực mình, nó làm chuyện xằng bậy nhưng ngày nào cũng tỏ ra đáng thương!"
Hà Nhạc Chi quay đầu nhìn Hàn Phương Trì, anh hỏi hắn: "Lạnh à?"
"Hơi hơi." Hà Nhạc Chi đáp.
Hàn Phương Trì đứng dậy đóng cửa sổ lại, rồi tiện tay cắt thêm chút hoa quả mang ra.
Tiếu Dao vẫn tiếp tục nói: "Ai cũng biết tám năm là dài, vậy mà má nó, sao không thông não sớm hơn đi?"
Khi Hàn Phương Trì mang hoa quả ra, tay còn lại của anh ấn nhẹ lên đầu Tiếu Dao, Tiếu Dao không hiểu, ngẩng đầu hỏi: "Hả?"
Hàn Phương Trì lườm gã một cái, rồi quay lại ngồi đối diện.
Hà Nhạc Chi chưa bao giờ nói chuyện này với người khác, hắn ghét việc bàn luận về đời tư của mình. Nhưng có lẽ vì hai người này thực sự quá quen thuộc, cảm giác thân thiết và thuộc về mơ hồ ấy khiến Hà Nhạc Chi hạ thấp phòng bị, hiếm khi để lộ chút "con người thật" của mình.
"Ai cũng tám năm mà." Hà Nhạc Chi chớp mắt, chậm rãi nói: "Tôi cũng là tám năm mà?"
"Đúng là thế." Tiếu Dao cười nhạt, "Tám năm chẳng đáng giá gì."
Hà Nhạc Chi lắc tay, mơ màng nói: "Nhưng vẫn khá là đáng giá đấy chứ."
Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu chia tay không trải qua quá trình tiêu hao gì. Với Hà Nhạc Chi, đó như là sấm sét giữa trời quang tính từ khi hắn biết đến lúc chia tay chỉ trong vòng chưa đầy một ngày đêm. Vì vậy, nếu không tính ngày chia tay cuối cùng, thì quãng thời gian bên nhau trước đó đối với hắn là trọn vẹn và hạnh phúc, tám năm đó đều vô tội.
"Các cậu còn có thể quay lại không?" Tiếu Dao hỏi thẳng.
Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không thể đâu."
"Tôi đã bảo mà." Tiếu Dao nói, "Tôi đã nói với nó cả trăm lần rồi."
Tiếu Dao chống cánh tay lên má nhìn Hà Nhạc Chi: "Tôi nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng nó đáng đời. Ai bảo nó ngu dại, tất cả đều do nó tự chuốc lấy."
Sau đó, họ lại nói về việc chuyển công tác của Chu Mộc Nghiêu, cậu được điều động sang một công ty khác, có thể sẽ ở lại đó và có cơ hội thăng chức nhỏ.
Hà Nhạc Chi gật đầu, nói: "Cậu ấy làm được mà."
Tiếu Dao lại nói rằng hiện giờ Chu Mộc Nghiêu sống khá gần gã, đôi khi buổi sáng đi làm còn gặp nhau trên đường. Rồi gã hỏi Hà Nhạc Chi hiện đang sống ở đâu.
Hà Nhạc Chi tự giễu nói: "Không có chỗ ở cố định."
"Hả?" Tiếu Dao nhìn hắn.
"Vẫn chưa tìm được nơi ở thích hợp." Hà Nhạc Chi giải thích.
Tiếu Dao thản nhiên nói: "Cậu cứ ở đây với Phương Trì đi, ở đây gần cơ quan cậu mà."
Hà Nhạc Chi không ngờ gã lại nói ra câu này, liền mỉm cười lắc đầu.
Tiếu Dao không biết rằng bữa ăn hôm nay xuất phát từ chuyện này, còn hỏi: "Sao thế? Cười gì? Không phải tốt sao?"
Hà Nhạc Chi ra hiệu cho gã: "Suỵt."
"Có gì mà phải suỵt, nếu không thì tôi cũng chuyển đến, ba chúng ta cùng ở." Tiếu Dao nói một cách nghiêm túc, nói xong còn cười hề hề.
Đối với chuyện này, Hàn Phương Trì vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn họ.
Hà Nhạc Chi lắc đầu nói: "Thôi, thôi."
"Cậu thật cứng đầu, cảm giác xa cách thấy ghét quá." Tiếu Dao nói.
Hà Nhạc Chi tròn mắt nhìn gã, có chút ngạc nhiên hỏi: "Tôi thấy ghét? Xa cách á?"
"Chính cậu, không phải cậu thì là ai." Tiếu Dao nói, "Cậu không còn đáng yêu như trước nữa rồi."
Hà Nhạc Chi nghe gã nói mà không hiểu, tức giận cười nói: "Tiểu Hắc không có xa cách, cậu ấy dễ thương, cậu chơi với cậu ấy đi."
Hắn nhìn hai người này, nhìn Hàn Phương Trì, rồi nhìn Tiếu Dao, cười nói: "Hai người, một là anh của cậu ấy, một là anh em tốt. Cậu ấy chỉ cần khóc là hai người đều bênh vực cậu ấy, đến lúc đó tôi muốn đi cũng không có chỗ để đi."
"Ê, tôi——" Tiếu Dao định nói gì đó nhưng bị ngắt lời.
Đối diện, Hàn Phương Trì đột nhiên ném một quả vải qua, "bụp" một tiếng nhỏ trúng vào trán Hà Nhạc Chi. Anh cũng đã uống rượu nên nhìn chung không giống bình thường cho lắm.
"Nhịn cậu lâu rồi đấy, Hà Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi bị ném trúng, hoảng loạn bắt lấy quả vải, ngơ ngác nhìn Hàn Phương Trì.
"Thật mẹ nó đúng là ngu vì tình, yêu mù quáng." Hàn Phương Trì nhìn Hà Nhạc Chi, biểu cảm giống hệt như lúc anh mười mấy tuổi, cau mày trông rất hung dữ, hiếm khi nói tục.
Hà Nhạc Chi mở to mắt:
"Hàn Phương Trì, anh đánh tôi?""Đánh cậu đó." Hàn Phương Trì biểu cảm như đang giận dữ, cũng như thể bao nhiêu kiên nhẫn đã không còn.
"Hà Nhạc Chi, có phải cậu đã quên rồi không?"
Anh cau mày, nhìn thẳng vào mắt Hà Nhạc Chi rồi nhấn mạnh từng chữ một: "Là tôi quen cậu trước."