Để tránh Hàn Phương Trì mang chuyện này ra nói lần nữa, Hà Nhạc Chi định dùng một bữa ăn để bịt miệng anh- --
"Xong việc chưa, đàn anh?"
"Xong rồi, mai gặp nhé." Hàn Phương Trì thay đồ, cầm theo điện thoại với chìa khóa xe rồi ra khỏi phòng.
Đàn em thực tập thò đầu ra: "Đàn anh, em có đứa bạn muốn khám răng mà em thấy sáng mai anh không có lịch khám á."
Hàn Phương Trì nói: "Bảo cậu ấy đến vào buổi trưa nhé."
"Cảm ơn đàn anh!" Cậu em lớn tiếng đáp.
Hàn Phương Trì ra hiệu: "Cậu muốn lớn tiếng hơn chút nữa để gọi thầy đến à?"
Hai người cùng học với một giáo sư nghiêm khắc và lạnh lùng. Cậu em liền làm động tác ra hiệu im lặng, nói nhỏ: "Cảm ơn đàn anh——."
Hàn Phương Trì xua tay rồi xoay người bước đi.
Đôi chân đã rã rời sau buổi chạy bộ cuối tuần, mãi đến thứ tư này mới đỡ hơn một chút. Dù còn hơi đau nhưng nhìn chung cũng không mất sức nhưng mấy ngày trước.
Chiều hôm đó, bạn bè hẹn đi đánh cầu lông vào buổi tối, Hàn Phương Trì sau khi tan làm liền nhắn lại: Không chơi được, không chạy nổi.
Bạn hỏi: Cuối tuần thì sao?
Hàn Phương Trì đáp: Được.
Bạn: Thứ bảy nhé?
Hàn Phương Trì: Chờ chút.
Hà Nhạc Chi tan làm được nửa ngày rồi. Chiều hôm đó rảnh rỗi không có việc gì làm, nên hắn tan sở sớm rồi đi siêu thị mua đồ.
Khi Hàn Phương Trì nhắn tin đến, Hà Nhạc Chi đang tìm cách làm món tôm sốt tỏi mù tạt trên một nền tảng video.
Phương Trì: Thứ bảy đi đánh cầu không?
Nhạc Chi: Với ai?
Phương Trì: Người cậu không quen.
Nhạc Chi: Được.
Phương Trì: Tốt.
Hàn Phương Trì nhắn lại cho bạn: Thứ bảy tôi sẽ dắt bạn theo.
Bạn: OK, vậy tôi sẽ không dẫn Tiểu Tùng nữa, chỉ có tôi và Tiểu Thượng thôi.
Hàn Phương Trì: OK.
Vì thứ bảy có hẹn nên Hà Nhạc Chi cũng không về nhà nữa.
Tối đó Hà Kỳ gọi điện tới hỏi hắn: "Chưa về à?"
Hà Nhạc Chi nói: "Ngày mai con có hẹn chơi cầu lông rồi."
Hà Kỳ hỏi: "Hẹn ai vậy?"
"Phương Trì ạ."
Giọng Hà Kỳ có vẻ như hơi không tin: "Có phải con cố tình không về nhà để chứng minh rằng con không phải là đứa không bạn không bè không?"
"Con làm gì đến mức đó!" Hà Nhạc Chi chụp một bức ảnh màn hình gửi qua. "Thật sự có hẹn mà."
Hà Kỳ nhìn lướt qua bức ảnh: "Biết rồi."
Hà Nhạc Chi nói thêm: "Mai con sẽ qua nhà mẹ."
"Ăn gì đây?" Hà Kỳ hỏi.
"Sườn heo đi ạ." Hà Nhạc Chi đáp.
Xưa nay Hàn Phương Trì luôn là một người bạn đáng tin cậy, không phải quá ồn hào cũng không bao giờ thiếu trách nhiệm, càng không đùa giỡn quá trớn.
Trong những buổi tụ tập ồn ào trước đây, Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi thường là những người tương đối im lặng, thường tìm một góc yên tĩnh để ngồi, mỗi người cầm một chiếc điện thoại riêng để chơi.
Có lần trước khi ra ngoài Hà Nhạc Chi còn mang theo hai đôi tai nghe. Khi nhóm Chu Mộc Nghiêu làm ồn đến mức như muốn xé toạc mái nhà, thì hai người bọn họ sẽ chia nhau mỗi người một đôi tai nghe để giảm bớt tiếng ồn, mặc dù cũng chẳng giảm bớt được bao nhiêu.
Cuối tuần Hàn Phương Trì mang theo hai cây vợt ra sân, còn Hà Nhạc Chi chỉ mang theo quần áo với đôi giày để thay.
Hai người bạn chơi cùng là đồng nghiệp cũ của Hàn Phương Trì, cả hai đều lớn tuổi hơn anh. Hiện tại một người đã chuyển đến làm việc tại Bệnh viện Răng Hàm Mặt thành phố, còn người kia thì rời khỏi bệnh viện công để tự mở phòng khám riêng.
Hà Nhạc Chi đứng cùng phía với Hàn Phương Trì, hắn không thường chơi cầu lông còn hai người bên kia thì tuần nào cũng chơi vài lần, trình độ rất cao. Người thấp hơn trong hai người đó có một người bạn là vận động viên, hiện đang làm huấn luyện viên cho đội tuyển tỉnh. Hà Nhạc Chi rõ ràng có chút không theo kịp nhịp độ của họ, phản xạ không đủ nhanh, những cú đánh hiểm hóc hắn đều không đỡ được, dù ở phía trước hay phía sau đều bị mất điểm.
Trong ba ván đầu tiên, phía họ hầu như bị áp đảo hoàn toàn, không thắng nổi một ván.
Hà Nhạc Chi biết lưng mình đã thấm đẫm mồ hôi, hắn vắt kiệt sức chạy trên sân, thở hổn hển nói: "Đánh không lại họ rồi."
Người thấp hơn trong nhóm tên Ninh Cẩn cười đáp: "Hai người tách ra đi, Nhạc Chi qua đây chơi với tôi chứ không là tôi hành cho không ngóc đầu lên nổi đấy nhé."
Hà Nhạc Chi nhìn Hàn Phương Trì, Hàn Phương Trì hỏi hắn: "Muốn qua đó không?"
Hà Nhạc Chi chống tay lên đầu gối, cúi người nhìn anh: "Anh có thấy tôi kéo chân không?"
Hàn Phương Trì cười: "Có phải đang đấu tranh giành đất đai đâu? Họ thắng thì thắng thôi."
Ninh Cẩn không đồng ý: "Vậy thì không được, bọn tôi thắng mà không có thưởng à? Ít nhất cũng phải khao bọn tôi một bữa chứ, bác sĩ Hàn."
Hà Nhạc Chi nói: "Họ thắng bữa ăn rồi đấy."
Hàn Phương Trì uống một ngụm nước, đậy nắp chai rồi ném sang một bên: "Thì cứ ăn thôi."
Ninh Cẩn là người đã tự mở phòng khám, tính cách không chịu bị ràng buộc, cộng với việc nói nhiều càm ràm cũng nhiều. Hắn chẳng quan tâm có quen hay không, cứ chơi thì sẽ không nương tay làm hai người họ hai tiếng liền không thắng nổi ván nào, miệng còn không ngừng chọc ngoáy.
Hồi đầu Hà Nhạc Chi còn cảm thấy mình chơi không tốt làm ảnh hưởng đến trải nghiệm của người khác. Nhưng sau đó thấy Ninh Cẩn vừa thắng vừa trêu chọc một cách vui vẻ, hắn cũng chẳng ngại ngùng nữa mà còn có chút tinh nghịch.
"Chút nữa để tôi trả tiền, thua thì để tôi lo." Hà Nhạc Chi thở hổn hển nói.
"Tôi không quan tâm chuyện của cậu, dù sao hai bọn tôi cũng phải ăn, ai muốn trả thì trả." Ninh Cẩn xoay cây vợt trong tay và nói.
"Muốn ăn gì?" Hàn Phương Trì hỏi.
Ninh Cẩn nói: "Tôi đã chọn sẵn quán rồi, lát nữa gửi cho nhé."
Hàn Phương Trì nói với Hà Nhạc Chi: "Cậu không cần lo, trước đây tôi đã nợ anh ta một bữa."
"Ơ ơ, không được gộp chung lại chứ, tính cả hôm nay là hai bữa đấy." Ninh Cẩn ném quả cầu cũ qua trúng vào vai Hàn Phương Trì. "Đừng có lấp liếm với tôi đấy."
"Không lấp liếm đâu." Hà Nhạc Chi cười nói, "Chầu nào ra chầu đó."
Bữa ăn đó Hà Nhạc Chi không thể mời được, Hàn Phương Trì không cho hắn cơ hội.
Hàn Phương Trì có vẻ thân thiết với hai người bạn này hơn so với nhóm đi bộ đường dài trước đó. Họ thường xuyên hẹn nhau chơi cầu lông và là đồng nghiệp cũ, trong bữa ăn, họ nói chủ yếu về các ca bệnh của bệnh nhân.
Ninh Cẩn tự mở phòng khám nha khoa nhưng không có mưu cầu gì, chỉ đem kỹ thuật ra khởi nghiệp. Hắn chỉ mong muốn tự do rồi kiếm tiền, những ca khó thì đẩy hết về phía Hàn Phương Trì. Còn bảo mọi người rằng phòng khám bên ngoài không ổn, khuyên người bệnh nhanh chóng đặt lịch hẹn với bác sĩ Hàn tại Bệnh viện Răng Hàm Mặt tỉnh để không lãng phí thời gian.
"Tôi thật sự cảm ơn anh đấy." Hàn Phương Trì nói với vẻ mặt không cảm xúc.
"Tôi thật sự không thể điều trị được, không có năng lực đó mà." Ninh Cẩn cười nói.
"Không chỉ Bệnh viện Răng Hàm Mặt tỉnh, mà còn phải là bác sĩ Hàn của Bệnh viện Răng Hàm Mặt tỉnh nữa chứ." Hàn Phương Trì liếc mắt nhìn hắn ta, "Đến còn liên tục nhấn mạnh rằng là do Viện trưởng Ninh giới thiệu, tôi còn phải chịu ân tình của anh sao?"
"Hahahaha, chẳng phải lịch hẹn của thầy cậu khó đặt quá à? Đặt lịch của cậu cũng vậy thôi." Ninh Cẩn cười đầy ẩn ý.
Ngồi bên cạnh Ninh Cẩn, Thượng Kỳ nói: "Cậu ra ngoài kiếm tiền không tiếc tay, nhưng đến lượt Phương Trì thì lại lo cho người ta tiết kiệm tiền."
Ninh Cẩn cúi đầu gặm sườn cừu, không biết xấu hổ nói: "Đã đến phòng khám của tôi rồi thì không có ý định đến bệnh viện chính thức để điều trị răng miệng nữa. Tôi không kiếm thì người khác cũng kiếm, vậy thì thà để tôi kiếm còn hơn. Ít nhất tôi có thể đảm bảo chất lượng vật liệu và kỹ thuật không lừa đảo. Đó đều là những đồng tiền lương tâm cả, tôi có gì mà phải dè dặt."
"Không có lý lẽ nào ở đây cả." Thượng Kỳ, sau khi vào Bệnh viện Răng Hàm Mặt thành phố, cũng đã được thăng chức lên Phó Trưởng khoa. Hai vị Phó Trưởng khoa của bệnh viện công, công việc nhiều hơn người khác, lương bổng chẳng đáng là bao.
"Chúng ta khác nhau, các cậu có lý tưởng, còn tôi thì không, hehe." Ninh Cẩn nói.
Hà Nhạc Chi vừa ăn vừa nghe họ nói chuyện, ăn xong liền ngồi đó uống canh.
Bác sĩ Thượng giải thích với hắn: "Thầy của Phương Trì chỉ khám hai ngày một tuần, lịch hẹn cũng đắt, phẫu thuật cũng đắt. Nếu đặt lịch của Phương Trì mà cậu ta không giải quyết được thì sẽ nhờ thầy mình, cũng như nhau cả thôi."
"Thầy tôi còn hỏi tôi có phải đang làm tài khoản trên mạng không, sao mà thường xuyên có những ca bệnh khó khăn đặc biệt đến đặt lịch hẹn với tôi vậy. Còn bảo tôi đừng làm mấy trò đó, muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng à?" Hàn Phương Trì nói với Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi bật cười thành tiếng.
Thầy của Hàn Phương Trì là một giáo sư truyền thống và cứng nhắc. Hàn Phương Trì có ngoại hình nổi bật, từ hồi đi học thầy đã lo anh bị ảnh hưởng, không chăm chỉ học hành, không làm bác sĩ tử tế, và tuyệt đối không cho phép anh đụng đến mạng xã hội.
"Cậu thật sự phải cảm ơn tôi. Nếu không, cậu trẻ như vậy mà kỹ thuật đã vững vàng như thế là nhờ ai, chẳng phải nhờ tôi giúp cậu tăng độ khó để rèn luyện sao." Ninh Cẩn nói.
"Tôi cảm ơn anh." Hàn Phương Trì nói, "Năm ngoái mùa đông đi làm, tôi suýt nữa thì bị trầm cảm rồi."
"Tôi nhớ mà." Hà Nhạc Chi nhìn Hàn Phương Trì, "Lúc đó ai rủ anh cũng không ra ngoài chơi."
Hàn Phương Trì đáp một tiếng "Ừ", nói: "Chỉ là khoảng thời gian đó thôi."
Trên mặt Thượng Kỳ hiện lên một ánh mắt hiểu đời, cười nhẹ rồi nói: "Phương Trì vẫn còn trẻ, vẫn còn mềm lòng."
Hàn Phương Trì đã thay đồ thể thao ra, lúc này đang mặc áo thun và quần short rộng rãi, thoải mái ngồi, cánh tay đặt lên mép bàn, hai tay đang chơi với chiếc khăn ướt một cách tùy tiện, khi nói chuyện vẫn quay về phía Hà Nhạc Chi.
"Năm ngoái, khi bệnh nhân vừa bước vào và nói là do Viện trưởng Ninh giới thiệu. Tôi đã không muốn hỏi thêm gì nữa, tôi sợ họ không phải đến để khám răng."
"Chi, nghĩ mà xem, răng miệng thì tôi xử lý cũng ổn mà." Ninh Cẩn nói.
"Không khám răng thì khám cái gì?" Hà Nhạc Chi hỏi.
Hàn Phương Trì nói: "Loét miệng, khối u, chảy máu, chỉ cần không phải là khám răng, những ca mà anh ta giới thiệu đều không dễ dàng gì."
Hà Nhạc Chi chớp mắt một cái, nhẹ nhàng hỏi: "Khối u à?"
Hàn Phương Trì đáp: "Ung thư miệng, ung thư nướu, khối u vùng hàm mặt, tất cả những khó khăn trong khoang miệng anh ta gặp phải đều đẩy sang chỗ tôi."
"Không còn cách nào khác, ai bảo cậu làm ở khoa hàm mặt, càng làm lâu càng gặp nhiều ca khó thôi." Trước khi ra ngoài mở phòng khám, Ninh Cẩn có làm ở khoa trồng răng. Dù chia nhỏ các chuyên ngành, nhưng ngoài những ca khó thì hầu hết đều có thể xử lý, trước đây hắn ta cũng từng gặp đủ loại bệnh nhân như vậy.
Hàn Phương Trì cười tự giễu, thành thật nói: "Năm ngoái tôi không điều chỉnh được, tâm lý suy sụp."
Bình thường Hàn Phương Trì ít khi nói chuyện của mình với người khác, hầu như không chia sẻ gì, vì vậy Hà Nhạc Chi cũng chưa từng nghe anh nói về công việc. Hôm nay vì hai người bạn này đều là đồng nghiệp, Hà Nhạc Chi như vô tình mở ra một cánh cửa khác trong cuộc sống của Hàn Phương Trì.
"Bình thường thôi." Thượng Kỳ và Ninh Cẩn đều lớn tuổi hơn anh, đặc biệt là Ninh Cẩn đã 45 tuổi, đã chứng kiến nhiều hơn anh. Thượng Kỳ nói, "Làm bác sĩ mà, luôn muốn cứu chữa từng người một. Nhưng có những trường hợp nhìn vào là biết đã quá muộn, kết quả sau này có thể dự đoán trước là không tốt. Lòng cậu chưa chai sạn, ai cũng phải trải qua giai đoạn này, chỉ có tự mình điều chỉnh thôi."
Chiếc khăn ướt mỏng bị Hàn Phương Trì gấp qua gấp lại giữa các ngón tay, vai anh không thẳng lắm, hơi cúi xuống.
Khi anh nói, cằm hơi nghiêng về phía Hà Nhạc Chi, giọng điệu bình thản nhưng mang chút trầm buồn: "Người đó ngồi trước mặt cậu, có thể đi lại, nhìn bằng mắt thường không thấy có dấu hiệu bệnh tật, rất khỏe mạnh. Nhưng cậu biết rằng cuộc sống của anh ta có thể đã bắt đầu đếm ngược, khối u hình bông cải trong miệng có thể sẽ lấy đi mạng sống của anh ta."
Hàn Phương Trì cụp mắt xuống, giọng vẫn bình thản nhưng trầm lắng: "Nhiều khi thật sự không thể làm gì được. Để đến lúc này mới đến, ban đầu chỉ cần làm một ca phẫu thuật là được, bây giờ phẫu thuật xong cũng chỉ còn trông chờ vào phép màu... Ở đâu mà lại có kỳ tích chứ. Nhưng nhận thức này cũng không dễ gì chấp nhận, không còn cách nào khác."
Ninh Cẩn dù đã tự mở phòng khám, nhưng khi nhìn nhận về tình hình ngành y vẫn luôn từ góc độ của bệnh viện, "Đó là còn từ chỗ tôi giới thiệu qua đấy. Tình trạng như thế mà vẫn đến các bệnh viện ngoài, nói dễ nghe là bệnh viện Răng Hàm Mặt, nói không hay thì chỉ là phòng khám thôi, đầy rẫy khắp nơi, không biết bao nhiêu nơi thực sự đáng tin cậy."
Bác sĩ Thượng có vẻ hiền hòa hơn, nói: "Khám bệnh khó khăn thật đấy, mọi người có tâm lý e ngại khi phải đến bệnh viện, đi bệnh viện đúng là phiền phức, ít nhất ở bên ngoài thì tiện lợi hơn."
"Khó cái gì mà khó, khó khăn là ở chuyên gia thôi, còn lịch khám thường thì đâu có kín chỗ. Ở bệnh viện Răng Hàm Mặt của các cậu có khó không? Tôi thấy lúc nào cũng có lịch trống. Có bao nhiêu ca ung thư nướu là do làm răng mà ra, tất cả chỉ vì tiện lợi tạm thời, mà chưa chắc đã rẻ." Ninh Cẩn cau mày nói.
"Thôi nào, đừng nói về chuyện này nữa, Phương Trì mới điều chỉnh tâm trạng xong." Bác sĩ Thượng cười nói, "Lát nữa lại im lặng mất, hãy thông cảm cho các bác sĩ trẻ của chúng ta một chút."
"Không đến nỗi vậy." Hàn Phương Trì cười nhẹ, nói: "Qua rồi."
Hà Nhạc Chi nhìn anh. Trong số bạn bè cùng trang lứa, Hàn Phương Trì luôn là người tương đối trưởng thành. Khi mọi người còn ham chơi và thích đùa nghịch, anh đã giống như một người bạn đồng hành, và vẫn như vậy đến tận bây giờ. Hôm nay, anh là người trẻ nhất trong số hai đồng nghiệp lớn tuổi hơn, tâm lý vẫn còn non nớt hơn.
Lúc này, anh cúi mắt ngồi lặng lẽ, vì một cuộc trò chuyện không thể cứu vãn được mà tâm trạng hơi chùng xuống, điều này hơi khác so với hình ảnh thường ngày mà Hà Nhạc Chi thấy ở anh.
Nhưng lại không hề mâu thuẫn, mà hoàn toàn phù hợp với nhận thức của Hà Nhạc Chi về anh.
Hà Nhạc Chi giơ tay lên, vỗ nhẹ vào lưng Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì không quay lại, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn qua.
Hà Nhạc Chi vỗ nhẹ hai cái, rồi thu tay lại, nói với Ninh Cẩn: "Lần trước anh ấy nhổ răng cho tôi chỉ mất sáu phút, tôi cứ tưởng sao mà giỏi thế, hóa ra là do anh luyện cho."
"Răng khôn à?" Ninh Cẩn hỏi.
Hà Nhạc Chi nói đúng vậy.
Ninh Cẩn không phải học cùng thầy với Hàn Phương Trì, giọng điệu còn cố ý làm ra vẻ chua chát, nói: "Không phải răng khôn thì còn không mất tới sáu phút đâu. Cậu ta đã được thầy của mình huấn luyện kỹ càng rồi."
"Giỏi thật." Hà Nhạc Chi chân thành khen ngợi.
Hàn Phương Trì liền nói thêm: "Không bằng được—"
"Im miệng." Hà Nhạc Chi lập tức ngắt lời anh, cười nói: "Đừng nhắc đến bác sĩ Vương nữa."
"Ồ, Nhạc Chi còn quen cả bác sĩ Vương sao?" Ninh Cẩn hỏi.
Hà Nhạc Chi khoát tay, ra hiệu đừng hỏi thêm nữa.
Hàn Phương Trì liếc nhìn hắn một cái, cười khẽ: "Thân hơn tôi nữa."
Hai người đối diện đều ngạc nhiên, "Lại còn có chuyện này nữa? Bác sĩ Vương là người ngoại tỉnh mà, làm sao Nhạc Chi quen được?"
Hà Nhạc Chi bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, lúc này chỉ biết hối hận vì sai lầm ngày trước của mình.
"...Tôi đặt lịch khám mà quen." Hà Nhạc Chi cười khổ đáp.
Để tránh Hàn Phương Trì mang chuyện này ra nói lần nữa, Hà Nhạc Chi định dùng một bữa ăn để bịt miệng anh lại.Trên đường về nhà, Hà Nhạc Chi ngồi trong xe hỏi: "Mai anh rảnh không, chúng ta lại đi ăn một bữa? Anh ăn cơm của tôi rồi thì sau này không được nhắc đến chuyện của bác sĩ Vương nữa, đồng ý không? Nói đồng ý đi."