Edit: Dờ
Cường Tử ngồi cạnh bàn Chung Vị Thời, đang vục cả mặt vào nồi ăn cháo, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai tên bên cạnh chụm đầu lại với nhau, cười cười nói nói, không coi ai ra gì.
Không hề ăn tý cháo nào.
"Hai người đang cười gì vậy?" Cường Tử nghiêng đầu hỏi.
"Không có gì." Hai người đồng thanh đáp.
Lúc Cường Tử định thu lại tầm mắt thì vô tình thấy hai sợi dây đỏ giống hệt nhau trên cổ tay cả hai.
"Cái gì vậy? Vòng tay tình nhân à? Mua chỗ nào vậy? Mới nãy đâu có thấy đeo."
Vốn dĩ lúc đeo lên Chung Vị Thời không nghĩ theo chiều hướng ấy, chỉ là một chút ý nghĩ thoáng qua trong đầu, tan biến rất nhanh.
Nhưng khi hai chữ "tình nhân" bật ra khỏi miệng Cường Tử, cậu cảm thấy vành tai sắp bùng cháy.
Thế thế thế......thế này thì quá xấu hổ rồi!
Mất mặt quá.
Có cần tháo ra không?
Người ngồi đối diện cậu có vẻ như không để tâm lắm, giải thích một cách thờ ơ: "Lúc trước quyên tiền cho một cô nhóc, nghe nói đã khai quang rồi, mấy ngày nay đeo cảm thấy vận khí cực kỳ tốt, liên tục hai lần trúng thưởng thêm một chai."
"Ồ? Thật sao?" Cường Tử phấn khích, "Còn không? Cho em một chiếc đi."
Đại Phi nghe xong cũng rất kích động, "Em cũng muốn em cũng muốn."
"Chờ gặp lại cô bé kia rồi quyên tiền lần nữa, lấy cho anh em mỗi người một cái." Cố Lễ Châu ở chung với Chung Vị Thời lâu rồi, giọng điệu nói chuyện càng ngày càng giống, nói ra lời này không hề có vướng mắc tâm lý gì.
Cường Tử bật ngón cái, "Được, đủ nghĩa khí!"
Chung Vị Thời: "........."
Trên đường về, tất cả đều bàn chuyện của Đại Phi.
"Nói thật, tao thấy họ Đoàn kia cũng không xấu xa gì, tao cứ tưởng hôm nay phải đánh nhau cơ đấy." A Vĩ rút một tuýp ống thép có thể kéo ra kéo vào sau lưng ra, "Nhìn này, tao còn tiện thể cầm theo binh khí."
Cố Lễ Châu đang cúi đầu xem tài xế taxi lái tới đâu rồi, vừa nghe thấy thế thì cười rồ.
Tiểu Thiên: "Em thấy ánh mắt tên kia cứ dán chặt vào Đại Phi, chắc chắn có ý định dâm tặc trong đầu."
Cường Tử vén hình xăm 3D lên, "Có anh mày ở đây, nó dám làm càn?"
A Vĩ: "Chắc chắn là thấy chúng ta có nhiều người nên rén."
Đại Phi: "Em cũng nghĩ thế."
Cường Tử ung dung bước bên cạnh Chung Vị Thời, huých khuỷu tay cậu, "Đồng hồ mới à? Thó được ở đâu đấy?"
"Xì, anh mày đâu phải móc túi." Chung Vị Thời hất cằm về phía trước, "Anh ta tặng đấy."
"Tặng?" Cường Tử nghi ngờ nhấc cổ tay Chung Vị Thời lên nhìn, "Quan hệ của hai người tốt như vậy từ khi nào? Hãng này đắt lắm đúng không?"
Chung Vị Thời sững người.
Quan hệ của bọn họ rất tốt?
Nói thân cũng không tính là thân, Cố Lễ Châu từ trước đến nay cứ thần thần bí bí, chưa bao giờ nói chuyện với Chung Vị Thời về gia cảnh nhà hắn, nhưng nếu nói là không thân thì lại không đúng, bởi vì chuyện gì cậu cũng dựa vào hắn.
Lão súc vật ngu ngốc lắm tiền tâm địa tốt thì đúng thật, nhưng vấn đề là, tốt hơi quá rồi đi............
Có tiền không có chỗ tiêu?
Giúp đỡ hộ nghèo Dự Thành?
Hay là coi cậu thành con trai mà nuôi?
Cố Lễ Châu đi chậm lại, quay đầu nhìn thoáng qua, "Cùng nhau về không? Tôi gọi taxi."
"À," Chung Vị Thời sực tỉnh, gật gật đầu, "Ừ."
Hai người đi sóng vai, thỉnh thoảng đụng phải cánh tay của đối phương, cảm giác ấy giống như một chiếc lông vũ quét lên làn da, nhột nhột tê dại.
Nhưng không giống lông vũ ở chỗ, cánh tay Cố Lễ Châu rất chắc chắn, còn có độ ấm.
Chung Vị Thời liếc sang đánh giá người đàn ông bên cạnh, cho dù hắn chỉ cách cậu không tới 10cm, cho dù thỉnh thoảng hắn nghe Cường Tử nói chuyện sẽ nhếch miệng cười, nhưng cậu vẫn thấy người đàn ông ấy không thuộc về nơi này.
Có lẽ là do chênh lệch tuổi tác.
Nhưng chính loại khí chất thần bí ấy lại càng khiến người ta muốn gần hắn thêm chút nữa.
A Vĩ nhìn thấy một cô nữ sinh mặc váy ngắn ở ven đường, tầm mắt dán chặt qua đó, nếu mắt có thể phóng tia laser, có lẽ ánh mắt cậu ta đã quét xuyên quần áo cô gái rồi.
Đề tài tán gẫu bỗng nhiên chuyển thành mọi người thích kiểu con gái như thế nào.
Đại Phi thích kiểu chị gái lớn tuổi, Cường Tử thích chim nhỏ nép người, A Vĩ thích kiểu "ai đến cũng chiều", đến lượt Cố Lễ Châu, ánh mắt Chung Vị Thời lập tức nhìn về phía hắn.
"Kiểu gì không quan trọng, bởi vì sở thích của mỗi người sẽ không ngừng thay đổi theo từng giai đoạn tuổi tác và trải nghiệm cuộc đời, nhưng mà có thể chắc chắn rằng, khi các cậu đến gần người mình thích, tim sẽ đập rất nhanh."
"Tim đập nhanh hơn?" A Vĩ ôm ngực, "Vừa nãy cô gái kia đi qua đúng là thấy tim đập nhanh hơn thật."
Cố Lễ Châu: "Đập thì tốt, có điều tình cảm phải đến từ hai phía, phải xem cô nương nhà người ta có mặt đỏ tim đập không, mình cậu đập thì có ích gì."
Cả đám cười ồ lên.
Chung Vị Thời tự dưng nhớ tới cảnh hồi sáng nay người đàn ông này đeo kính, cậu thấy xương bánh chè như nhũn ra.
Nhất định là do ánh mặt trời quá gắt.
Lúc chờ xe, Cố Lễ Châu cúi đầu xem tin tức nóng trong ngày, xung quanh là tiếng bọn Cường Tử Đại Phi cười hô hố, cùng với tiếng xe hơi lướt qua.
Mọi người quàng vai bá cổ, đùn đùn đẩy đẩy cùng bước đi.
Cậu lấy điều đó để che đậy, lẳng lặng lại gần Cố Lễ Châu, mới bước ra từ phòng điều hoà, cánh tay hai người còn hơi lạnh. Một cảm giác kỳ lạ theo mạch máu chảy đi khắp thân thể.
Cũng không biết là do Cố Lễ Châu xem tin tức quá nhập tâm hay vì nguyên nhân khác, hắn không né tránh.
Da Chung Vị Thời rất lạnh, nhưng máu lại sôi trào.
Cậu không biết ai là người có thể khiến tim lão súc vật này đập nhanh, nhưng hắn đã năm lần bảy lượt làm tim cậu đập điên cuồng rồi.
Khóe mắt Cố Lễ Châu cảm nhận được một ánh nhìn nóng cháy, hắn quay ra hỏi: "Mặt tôi có vết gì à?"
"Tài xế tới chưa?" Chung Vị Thời thò đầu xem màn hình.
"Còn 500 mét." Cố Lễ Châu nhìn về bên phải, lúc thu tầm mắt lại thì nhìn sang người bên cạnh.
"Hì hì." Chung Vị Thời nhe răng cười ngu, "Chiều nay anh có làm gì không?"
Cố Lễ Châu buột miệng nói là không, những ngẫm lại thì hắn còn rất nhiều sách cần đọc, sửa miệng nói: "Nhưng mà tôi muốn đi ngủ."
Chung Vị Thời nhướn mày, "Lại ngủ, sao anh ngủ suốt ngày thế."
Cố Lễ Châu: "Người già bọn tôi đều như thế."
Giây tiếp theo, nhóc súc vật nói một câu khiến khóe miệng hắn cong lên.
"Anh không già, không già một chút nào hết."
Cố Lễ Châu đưa tay xoa xoa đầu cậu, đẩy lưng cậu nói: "Đi thôi, lên xe."
Cố Lễ Châu cũng chẳng để ý rằng thằng nhóc không có hất tay mình ra, cũng không biết một hành động vu vơ của hắn lại làm người ta toát mồ hôi hột.
—
Mặc kệ già hay không, sách vẫn phải đọc.
Cuối cùng Chung Vị Thời cũng không hẹn được Cố Lễ Châu.
Có lẽ do ngày nghĩ đêm mơ, đêm đó Chung Vị Thời mơ một giấc mơ rất quá đà.
Cậu mơ thấy nửa đêm Cố Lễ Châu sang gõ cửa nhà cậu, hỏi cậu có thể cho hắn chen chúc một chút không, sau đó ôm lấy cậu từ phía sau.
Thân thể nóng hầm hập, một chân quấn lấy cả hai chân cậu, Chung Vị Thời nghe thấy tiếng hít thở nặng nề phía sau.
Đó là ký ức rõ ràng nhất về giấc mơ đó của cậu.
Lúc tỉnh lại vẫn còn đang trong trạng thái bừng bừng khí thế, cậu chỉnh điều hòa thấp xuống mấy độ, cầm điện thoại lướt vòng bạn bè, muốn chờ cho dòng khí nóng kia chầm chậm rút xuống, kết quả là ma xui quỷ khiến nhấn vào hình đại diện Wechat của lão súc vật.
Lịch sử trò chuyện của bọn họ vẫn dừng ở buổi tối hôm sinh nhật cậu.
Cố Lễ Châu nói xong sinh nhật của hắn thì dùng giọng nói để trả lời lại hai tin nhắn.
"Ừm, cậu đi nghỉ sớm đi."
"Ngủ ngon."
Chung Vị Thời cắn chăn, âm thanh vừa dịu dàng vừa lưu luyến ấy tua đi tua lại vang vọng trong phòng.
Từ lần đầu tiên chạm mặt Cố Lễ Châu, Chung Vị Thời đã cảm thấy người này quá đẹp trai giọng lại còn hay, càng nghe càng thấy.........
A!———
Không ngủ được!
Chung Vị Thời quẳng điện thoại đi, chân đá đá lên không trung vài cái, cuối cùng đành rời giường đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo.
—
Cũng chẳng biết có phải vì sợi dây đỏ kia đã được khai quang thật hay không, Chung Vị Thời cảm thấy sau khi đeo nó, vận khí quả thực tốt hơn nhiều. Sau vai thái giám tổng quản, cậu lại nhận được một vai diễn có hơn 10 lời thoại.
"Con đàn bà chết tiệt, cô ăn của tôi, uống của tôi, dùng của tôi, ngủ trên giường tôi, tiêu tiền của tôi, vậy mà còn đi gian díu với thằng khác ở bên ngoài! Còn dắt nó về tận nhà!"
"Nói mau! Rốt cuộc là ai! Có phải thằng trai bao đi diễn cùng cô không!?"
Đầu ngón tay Chung Vị Thời quấn lấy một lọn tóc, hai mắt đỏ quạch, khí thế hừng hực.
"Anh hiểu lầm rồi, em với anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cái này có lẽ là do dì giúp việc đánh rơi đấy." Một tay Cố Lễ Châu bưng cà phê, một tay cầm tập kịch bản, đọc rất lờ đờ.
"Có cái rắm nhà cô!"
Chữ "rắm" bật ra mang khí thế như nuốt gọn cả núi sông, tóc Cố Lễ Châu cũng bị thổi bay lên, hắn nhắm mắt lau nước miếng bắn trên mặt, nhìn cốc cà phê, không muốn uống nữa.
Hắn buông kịch bản, thở dài nói: "Này, cậu khống chế cảm xúc tý đi, cậu sắp thành đài phun nước rồi đấy."
Chung Vị Thời diễn lại một lần theo cách hiểu của cậu.
"Lần này không tồi, giống người bình thường rồi." Cố Lễ Châu vỗ tay.
Chung Vị Thời chau mày, "Nhưng đạo diễn bảo tôi quát không đủ dữ, bảo tôi về nhà tập gào thét cho tốt, phải gào thét như phun nước miếng ra ấy."
Cố Lễ Châu đỡ trán, "Cảm xúc phát ra từ nội tâm, chỉ gào thét thì có ích gì. Đạo diễn đó rất không đáng tin cậy."
Chung Vị Thời mới nhận một bộ phim chiếu mạng, tên là "Khi mẹ chồng gặp nàng dâu", nghe tên đã biết là đề tài luân lý gia đình, tình yêu tình báo, tóm lại là muốn máu chó bao nhiêu thì máu chó bấy nhiêu.
Cố Lễ Châu đọc lướt mội dung, phát hiện ra chẳng có vai diễn nào là người bình thường cả.
Đạo diễn cũng là tiểu thịt khô mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm quay chụp gì nhưng lại vô cùng kênh kiệu, nghe Chung Vị Thời nói, có vẻ như tất cả nhân viên công tác đều nghe lệnh cậu ta,nếu không nghe sẽ sa thải.
Chất lượng kịch bản hoàn toàn không ổn, cũng chỉ có thể thông qua cách khác để nâng cao rating, ví dụ như mời diễn viên lưu lượng về diễn, không mời nổi thì sửa thành kịch bản hài để khán giả phỉ nhổ tận tình.
Bộ phim này thuộc trường hợp thứ hai.
Một diễn viên vô danh tiểu tốt như Chung Vị Thời không hề có quyền lên tiếng.
Cố Lễ Châu móc thuốc lá ra châm một điếu, "Cậu có nghĩ tới một ngày nếu như nổi tiếng rồi, những thứ này sẽ trở thành lịch sử đen không? Sẽ bị cư dân mạng đào bới lên, bóc phốt cậu từ trong ra ngoài."
"Không sao, tôi không quan tâm, có người ghét thì đương nhiên cũng có người thích tôi." Chung Vị Thời lắc đầu, "Huống hồ anh thử nghĩ xem, nếu có một ngày tôi nổi tiếng, vậy thì chắc chắn là do tôi có tác phẩm tiêu biểu, họ sẽ lấy tác phẩm mới so sánh với tác phẩm cũ, chẳng lẽ không thấy tôi tiến bộ hay sao? Giống như lúc tôi đọc cuốn truyện cuối cùng và đầu tiên của Vạn Lý Chu, lòng luôn cảm thấy anh ấy tiến bộ thật nhiều, nhất định anh ấy vẫn đang cố gắng ở một nơi chúng ta không nhìn thấy."
Cố Lễ Châu cúi đầu mỉm cười, Chung Vị Thời đúng là sống vô tư bẩm sinh.
Cậu có một số tư duy logic hoàn toàn tương phản với hắn.
Cậu có một trái tim mạnh mẽ, chắc hẳn có thể thích ứng với một cuộc sống mà công chúng luôn nhìn vào.
"Chỉ mong cậu có thể duy trì tâm tính tốt đẹp như vậy, cũng chúc cậu lần sau sẽ gặp được một đạo diễn tốt."
"Thực ra cũng có đạo diễn đáng tin." Chung Vị Thời xoa xoa hai tay, ngồi xuống chiếc ghế dài trên ban công với hắn, phấn khích nói, "Anh biết Lý Khanh Lương không?"
Cố Lễ Châu không ở trong giới giải trí, đương nhiên là không biết. Vì thế hắn lên mạng tìm tên người này.
Lý Khanh Lương, đạo diễn phim truyền hình nổi tiếng, vào nghề gần 20 năm, lúc trước là một diễn viên đóng thế võ thuật, sau đó gặp được cơ hội tình cờ mới đổi nghề thành đạo diễn.
Sau khi quay bộ phim "Xuân Hiểu" đã phá vỡ kỷ lục rating, không chỉ bản thân ông được nhận danh hiệu đạo diễn xuất sắc nhất mà diễn viên chính cũng nhận giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Sau đó lại nhờ bộ phim thuộc đề tài trinh thám hình sự "Kiêu Ưng" mà vang danh, giúp hai diễn viên chính bước lên con đường nổi tiếng.
"Ông ấy giỏi cực, đợt này đang mang theo rất nhiều minh tinh đến thành phố phim trường để quay phim, anh biết Trình Việt không? Nam chính của "Kiêu Ưng" đấy, bây giờ đang quay phần 2." Chung Vị Thời càng nói càng phấn khích, mở Weibo ra tìm tên, "Người này, tôi đóng thế cho anh ấy!"
Trình Việt, ngoài là diễn viên nổi tiếng ra thì còn là ca sĩ hàng đầu, từng phát hành mấy album, cho dù là người không theo dõi showbiz như Cố Lễ Châu thì cũng đã từng nghe bài hát của Trình Việt.
Có điều lúc Cố Lễ Châu quen Trình Việt thì cậu ta vẫn chưa phải là ca sĩ, bởi vì lúc đó Trình Việt là em trai ruột bạn học của hắn - Trình Hàng.
Nói về hai anh em nhà này thì cũng khá thú vị, nhà làm bất động sản, bố ruột tài sản bạc tỷ, kết quả là hai thằng con không ai chịu thừa kế, một thằng chạy ra ngoài mở công ty trò chơi, thằng còn lại đi làm nghệ sĩ.
Nhưng mà Cố Lễ Châu không quen Trình Việt cho lắm, chỉ từng ăn vài bữa cơm xã giao.
"Anh muốn đi xem tôi quay phim không?" Chung Vị Thời huých cánh tay hắn, "Bộ phim này có nhiều cảnh nổ tung lắm, đạo diễn Lý dùng bom xăng đặc chế, cái loại mà nổ bay người luôn ấy, cực kỳ ngầu."
"Không làm hậu kỳ hả? Bom thật thì nguy hiểm quá."
"Hầy, vừa nghe đã biết không phải người trong nghề." Vừa nói đến chuyện quay phim, Chung Vị Thời phấn chấn hẳn lên, "Đoàn phim có một chuyên gia về phá sập bằng bom, tất cả đều được tính toán đo lường kỹ lưỡng, đường di chuyển của diễn viên cũng được sắp xếp từ trước, lúc quay chỉ cần chạy y như lúc diễn thử, người chạy phía trước, bom với pháo bùm bùm bùm nổ theo sau......."
"Đừng bùm bùm bùm nữa, nói chung là cậu cẩn thận một chút. Hồi trước có tin tức về đoàn làm phim gì đó, đang quay thì bình xăng bị......." Cố Lễ Châu chưa nói xong, chuông điện thoại vang lên.
Chung Vị Thời thừa dịp hắn tập trung nghe điện thoại, lấy cốc cà phê trong tay hắn, nhấp một hớp.
Vừa khét vừa đắng, chỉ nhấp một chút thôi mà mặt rúm ró lại, nhe răng trợn mắt.
Ọe.
Nôn xong lại nhấp một ngụm.
Vẫn là vị cháy khét đắng ngắt muốn ngất lịm kia.........
Khẩu vị của lão già này kiểu gì vậy?
Cố Lễ Châu thấy dáng vẻ nhíu chặt lông mày của cậu, không nhịn được mỉm cười.
"Tôi đặt vé máy bay ngày kia rồi, ngày kia là Trung thu mà, thỉnh thoảng về bên đó một lần, tôi đón Trung thu với bà ngoại xong thì trở về chỗ ông ngay."
Về!?
Chung Vị Thời chợt tỉnh như sáo.
Anh ta muốn về đâu?
———————
Tác giả có lời muốn nói: Tuyến tình cảm của bộ này: rung động→ mập mờ→ yêu đương, bây giờ đang là giai đoạn rung động, toàn văn hơn 30 vạn chữ. Song hướng thầm mến, công thụ đều chủ động, nhưng mà bởi vì ông chú không đủ dở hơi nên nhiều khi không get được kiểu bày tỏ tình cảm của bạn nhỏ, bạn nhỏ cũng thường xuyên không get được kiểu lãng mạn hoài cổ truyền thống của ông chú. Nói chung là rất thoải mái rất ngọt ngào, thỉnh thoảng có mấy đoạn hướng đạo nhân sinh, không có vụn thủy tinh cũng không có pháo hôi, không ngọt cứ tới chém tôi.