Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Thẩm Nguyên Gia hỏi: "Cố vấn gì?"
Lưu Hà Dương vốn dĩ còn định xin WeChat, nghe cô hỏi lại, anh sửng sốt một chút, "Cô không biết sao?"
Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, "Tôi cần phải biết gì sao?"
Nghe ý anh ta nói giống như là mình sắp đến đội hình sự công tác vậy, chuyện này sao có thể chứ, cô là người mẫu, lấy đâu ra cơ hội đó.
Lưu Hà Dương đưa mắt nhìn Giang Bạn đang chuẩn bị đi vào cống thoát nước, trực giác cho thấy có lẽ mình đã nói gì đó sai sai, đành phải pha trò: "Chỉ là tôi nói đùa thôi, Thẩm tiểu thư đừng cho là thật."
Thấy bộ dáng của Thẩm Nguyên Gia có vẻ không tin, anh nói sang chuyện khác: "Thi thể này chỉ có hai người các cô phát hiện ra thôi sao? Đã di chuyển gì chưa?"
Mặc dù Thẩm Nguyên Gia đã quá rõ ràng anh ta cố tình nói sang chuyện khác, nhưng người ta không nói, cô có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể trả lời: "Chưa từng di chuyển."
Ai dám xuống dưới di chuyển xác chết?
Đèn đường ở đây vốn đã không được sáng, chỉ có thể chiếu sáng một bên, bọn họ đi vào, dùng đèn chiếu đến giống như ánh sáng ban ngày.
Giang Bạn dẫn đầu đi vào bên trong cống thoát nước.
Thẩm Nguyên Gia đứng cách đó không xa chứng kiến cảnh tượng như vậy, cảm thấy làm cảnh sát thật sự rất cực nhọc.
Vừa rồi cô và Lộc Nguyệt đứng ở cửa cống thoát nước, một mùi hôi khó chịu từ bên trong ập vào mặt, có thể khiến người ta ngất xỉu.
Giang Bạn lại có thể cứ như vậy mà chui xuống dưới.
Đang nghĩ ngợi, phía dưới truyền tới giọng nói của Giang Bạn: "Cho tôi chút ánh sáng."
Lưu Hà Dương vội vàng tiến lên, nhắm ngay chỗ đó chiếu đèn vào.
Thẩm Nguyên Gia cũng không dám đến gần.
Cái nắp cống này rất lớn, cho nên từ bên trên nhìn xuống vẫn thấy được Giang Bạn ở bên trong cùng với những động tác của anh.
Thi thể lúc đầu cũng chỉ lộ ra một đoạn cẳng chân.
Giang Bạn đeo khẩu trang và mang găng tay, đưa tay đẩy một số thứ ở trên người thi thể xuống, rất nhanh toàn bộ cẳng chân đã lộ ra.
Sưng to giống như hai cái đùi vậy.
Thẩm Nguyên Gia cau mày, hơi thở cũng giảm dần, lẳng lặng nhìn Giang Bạn động tác thuần thục rửa sạch thi thể.
"Được rồi, đưa thi thể lên đi." Giang Bạn cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Anh ở bên cạnh bò ra, cởi găng tay, cầm lấy đèn pin mà một vị cảnh sát ở bên cạnh đưa tới, ngồi xổm xuống chiếu đèn vào bên trong.
Lưu Hà Dương không nhịn được lên tiếng: "Thiếu mất một chân sao?"
Sau khi được Giang Bạn rửa sạch, thi thể kia đã cơ bản hoàn chỉnh mà hiện ra.
Trước đó thi thể bị ẩn ở trong bóng tối, từ lối vào nhìn không tới, nhưng phần thân dưới và một chân sưng to vẫn có thể nhìn ra.
Nhưng bên kia lại không có chân.
Giang Bạn trầm giọng nói: "Trước tiên vớt thi thể lên, sau đó men theo cống thoát nước đi tìm."
Thẩm Nguyên Gia lui về phía sau một bước nhỏ, quay đầu lại, nhìn thấy Lộc Nguyệt đứng ở bên cạnh xe, giống như người ngoài cuộc vậy.
Thi thể rất nhanh được đưa lên.
Lưu Hà Dương nói không sai, nửa người trên đã bị mục rữa đi rất nhiều, hơn nữa trải qua thời gian dài ngâm trong cống thoát nước, đã không thể nhìn ra được hình dáng ban đầu.
Lại còn có rất nhiều đồ bẩn dính vào, tuy rằng đã rửa sạch, nhưng nước bẩn ở trên thi thể đã để lại dấu vết nghiêm trọng, khó coi lại đáng sợ.
Thẩm Nguyên Gia cảm thấy nó còn kinh khủng hơn so với những bức ảnh chụp hiện trường tử vong mà trước đây cô từng xem.
Cũng may là đã nhanh chóng cho vào túi đựng thi thể.
Vài cảnh sát lại cầm đèn pin đi vào cống thoát nước, dần dần biến mất ở bên trong.
Khoảng chừng ở nửa giờ sau, vài người trở về, lúc đi lên trên người đã vô cùng dơ, "Không phát hiện thấy bộ phận cơ thể nào bị rơi cả."
Bọn họ đi đến cuối đường thì xuất hiện vài ngã rẽ, bây giờ đang là buổi tối nên tất nhiên tìm không được, chỉ có thể chờ ban ngày lại xuống dưới tìm xem.
Giang Bạn trầm giọng nói: "Đi về trước."
Thẩm Nguyên Gia và Lộc Nguyệt là người phát hiện thi thể, đương nhiên cũng phải đi theo.
***
Pháp y suốt đêm bị réo tên.
Sau khi được chuyển đến trung tâm khám nghiệm tử thi, thi thể hoàn toàn không thể nhận dạng kia lại xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này ở dưới ánh đèn, hết thảy đều càng thêm rõ ràng.
Thẩm Nguyên Gia thậm chí có thể nhìn thấy sâu bò ở trên mặt, vội vàng di chuyển tầm mắt, thiếu chút nữa nôn ra, may mắn là buổi tối cô chưa ăn gì, nôn không ra.
Trước mặt xuất hiện một cái khẩu trang.
Giang Bạn âm thanh lạnh lùng nói: "Đeo lên đi."
Thẩm Nguyên Gia đeo lên, thuận tiện hỏi: "Tôi chỉ là người phát hiện thi thể, chuyện này không liên quan tới tôi, chuyện nên nói tôi cũng đã nói rồi, hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?"
Nói thật, cô không rõ lắm vì sao mình cũng bị đưa tới trung tâm khám nghiệm tử thi.
Giang Bạn nói: "Cô có thể ở đây nghe."
Thẩm Nguyên Gia sửng sốt một chút, chỉ chỉ chính mình, "Anh chắc chắn chứ?"
Giang Bạn nhìn cô, nói: "Tôi vẫn chưa già đến nỗi nhìn lầm người."
"Tôi chỉ là phát người hiện thi thể mà thôi, sao lại có quyền lợi xem mọi người phá án chứ." Thẩm Nguyên Gia nghi ngờ nói: "Không lẽ anh nghi ngờ tôi giết người?"
Giang Bạn lần đầu tiên cảm thấy mạch não của cô thay đổi.
Anh nhíu mày, gương mặt đẹp trai trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, biểu cảm nhìn về phía cô cũng trở nên có chút kỳ quái, "...... Cô cảm thấy chuyện này có khả năng không?"
Thẩm Nguyên Gia đương nhiên biết chuyện này không có khả năng.
Nếu Giang Bạn nói cô có thể xem thì hẳn là có dụng ý, cô nhìn xem cũng không có gì.
Trong phòng tràn ngập một mùi hôi, càng tới gần thi thể trên giường thì ngửi được càng rõ ràng, may mắn có khẩu trang che chắn một chút.
Pháp y đã kiểm tra một lúc, một bên cầm công cụ làm việc trên người thi thể, một bên nói: "Thi thể này bị ngâm đến mức độ vô cùng nghiêm trọng, ngay cả vân tay cũng nhìn không ra, đã sắp sưng to, ít nhất cũng đã ba bốn ngày."
Bây giờ đang là mùa hè, vốn dĩ thi thể sẽ bị thối rữa rất nhanh, hơn nữa còn bị ngâm dưới cống, bẩn không chịu được, lại càng thêm nghiêm trọng, thời gian càng ngắn hơn.
Hình dáng khuôn mặt của thi thể đã không còn nhìn rõ.
"Có lẽ mọi người cần đi điều tra xem gần đây có phụ nữ nào mất tích xem có thể đối chứng hay không, thi thể nữ này khoảng từ 20 đến 25 tuổi."
Giang Bạn hỏi: "Nguyên nhân cái chết là gì?"
Pháp y lắc đầu nói: "Cái này thì còn phải giải phẫu mới biết được."
Thi thể hư thối còn bị ngâm đến mức này, cần phải trải qua một số công đoạn mới có thể tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thời gian và nguyên nhân tử vong là gì.
Tự sát hay mưu sát, đều là vấn đề cần được giải đáp.
Giải phẫu bây giờ chắc chắn là không được, phải đến chờ đến khi có sự đồng ý của người nhà, cho nên vẫn cần phải xác nhận danh tính của người chết.
Giang Bạn đương nhiên là biết điều này.
Đúng lúc này, Lý Thần gõ cửa đi vào, tới bên cạnh Giang Bạn, thấp giọng nói: "Tôi đã điều tra camera nơi đó, không có bị phá hư, tất cả đều hoàn chỉnh."
"Tốt lắm."
Giang Bạn vỗ vỗ bờ vai anh ta, nói với pháp y: "Tôi đi trước đây."
Pháp y xua xua tay, lại bổ sung: "Đúng rồi, nhất định phải nhớ rõ xác nhận danh tính của người chết nhanh một chút, thời gian càng lâu càng khó phán đoán, đến lúc đó sẽ tương đối phiền phức."
"Tôi biết rồi." Giang Bạn hơi hơi cúi đầu.
......
"Cảnh sát Giang." Thẩm Nguyên Gia ra khỏi phòng, gọi anh.
Giang Bạn quay đầu lại, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
Thẩm Nguyên Gia do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Chuyện cố vấn là như thế nào vậy?"
Giang Bạn nghĩ nghĩ, hỏi: "Là Lưu Hà Dương nói sao?"
Mới từ trong phòng đi ra, Lưu Hà Dương đụng phải tầm mắt của đội trưởng nhà mình, lại nghe thấy lời anh nói, trong lòng kêu lên vài tiếng không tốt, vội vàng chuồn khỏi nơi này.
Thẩm Nguyên Gia không trả lời vấn đề này, mà tiếp tục hỏi anh: "Cái chức cố vấn này là như thế nào? Muốn tôi tới đây làm việc sao?"
Giang Bạn nói: "Không phải."
Anh vẫy tay kêu một vị cảnh sát đi lấy đơn rồi đưa qua cho cô.
Thẩm Nguyên Gia nghi ngờ mà cầm lấy.
Chữ trên đơn viết vô cùng rõ ràng.
Thẩm Nguyên Gia tất nhiên biết thông tin cá nhân của cô ở đây có thể tra được, cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là chuyện này tiền trảm hậu tấu còn chưa hỏi qua ý kiến của cô, làm cô không thể nào thích được.
Vả lại, cô chưa học qua hay có kiến thức gì về cái này, làm cố vấn cái gì chứ.
Còn không bằng giống như hiện tại, làm một người đoán mệnh, thỉnh thoảng cung cấp một ít manh mối cho bọn họ, như vậy ngược lại càng có nhiều tự do hơn.
Thẩm Nguyên Gia nhìn được một nửa thì ngừng lại, nhíu mày đem tờ đơn trả lại, "Chuyện này vẫn chưa có sự đồng ý của tôi, tôi sẽ không làm."
Giang Bạn sớm đã đoán trước, nói: "Nếu cô không muốn thì đây cũng chỉ coi như một tờ giấy trắng, không có bất kỳ hiệu lực gì."
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Nguyên Gia yên tâm.
Giang Bạn lại nói: "Nếu cô đồng ý, chúng tôi có thể cung cấp cho cô một số chi tiết của vụ án."
Thẩm Nguyên Gia cảm thấy cái này đối với mình cũng không có gì hấp dẫn.
Trừ phi là vụ án có liên quan tới mình, nếu không thì cô cũng không muốn xem, bởi vì một khi đã nhìn thì sẽ phải dính vào.
"Tôi không đồng ý."
Giang Bạn cũng đã dự đoán được câu trả lời này, nói sang chuyện khác, "Nếu cô muốn nghỉ ngơi, có thể đi về phía trước, phòng nghỉ ở bên phải."
Thẩm Nguyên Gia gật gật đầu, đi vòng qua anh.
Cô đang cần bình tĩnh trở lại, đối mặt với thi thể ở khoảng cách gần gây cho cô chấn động quá lớn.
Từ hành lang này đi thẳng về phía trước chính là cửa ra vào, nhưng Thẩm Nguyên Gia vẫn đẩy cửa đi vào căn phòng mà Giang Ban nói.
Bên trong rất ít đồ đạc, chỉ có hai chỗ làm việc, còn đặt một ít mô hình cơ thể người, giống như phòng thí nghiệm của bác sĩ mà cô hay xem trong TV.
Có điều pháp y cũng liên quan tới y học, có những cái này thì cũng bình thường.
Ngẫm lại bọn họ mỗi ngày đều đối mặt với thi thể, tối nay còn chạm vào thi thể, buổi tối trở về cũng không biết có gặp ác mộng hay không.
Nếu là cô, không chừng cả đêm cũng không ngủ được, trước tiên phải rửa tay hơn mười lần rồi tính tiếp.
Làm nghề này thật là vất vả.
Thẩm Nguyên Gia từ tận đáy lòng cảm thấy kính phục bọn họ.
Thật ra trung tâm khám nghiệm tử thi khác với phòng điều tra tội phạm mà cô hay đến, bên này một mảnh trắng xóa, trên tường treo một ít huy hiệu cảnh sát, còn có một vài từ ngữ chuyên môn.
Rời khỏi căn phòng kia, mùi hương liền biến mất.
Thẩm Nguyên Gia ở ghế trên ngồi một lát rồi sau đó xem qua di động, đã không còn sớm, nếu cô còn không đi thì thật sự đêm nay có thể phải ngủ lại đây cùng với thi thể.
Đến lúc đó trong mơ cùng thi thể chơi đùa với nhau cũng không chừng......
Cô đem xin đơn đặt lên bàn, đang muốn đứng dậy thì cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Nhậm Lộ Lộ, nữ cảnh sát duy nhất trong đội hình sự xách theo đồ đạc đi vào, mùi hương thanh đạm từ trong túi bay ra, quanh quẩn nơi đầu mũi.
"Hình như tối nay cô vẫn chưa ăn gì có phải không?" Nhậm Lộ Lộ đem túi đặt lên bàn, mùi hương càng thêm rõ ràng.
Cô ấy cười cười, nói: "Đội trưởng kêu tôi mua đó."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảnh sát Giang âm thầm theo dõi _____
Lại không chịu ăn cơm tối?!
Là vì muốn giữ dáng sao?!
Con gái sao lại có thể không ăn cơm cho được?!?