Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 50: Đại sư




Chuyện xấu hổ như vậy nhưng Trần Long vẫn có thể cười cho qua, "Thì ra là Thẩm tiểu thư."

Cái mà anh ta để ý đương nhiên vẫn là chuyện của mình nên nói sai luôn tên người ta, có điều chỉ là một chi tiết nhỏ, không ngại.

Trần Long nhìn Trình Phi Khung, "Thầy Trình, là như vầy, gần đây tôi đang suy xét đấu thầu hạng mục xây dựng vịnh Linh Lung nhưng không biết là có có thuận lợi không, vì thế mới tìm thầy tính giúp tôi một chút."

Có đến mười mấy công ty tham giá đấu đầu, tất cả đều là những công ty bất động sản nổi danh những anh có thể chắc thắng được 80% nếu tham gia đấu thầu.

Đương nhiên là với tiền đề hạng mục đáng để anh đầu tư.

Nếu hạng mục này thuận lợi trong tương lai thì vị thế của anh và công ty sẽ được nâng thêm một bước, trong nước sẽ không còn ai là đối thủ của anh.

Tuy nhiên nếu có vấn đề, không trụ nổi tài chính thì sẽ thất bại thảm hại, thậm chí sẽ biết thành vô sản.

Mức độ nguy hiểm quá cao.

Thẩm Nguyên Gia nghe thấy vịnh Linh Lung nên cũng lờ mờ đoán ra được vấn đề.

Vịnh Linh Lung này sắp được khai phá vì ở đó có một cái hồ tên là Linh Lung Loan, dạo trước cô có nghe tin tức đấu thầu của hạng mục này. Không ngờ cái mà Trần Long quan tâm là nó.

Cũng đúng, anh ta mở công ty bất động sản, một hạng mục ngon nghẻ như vậy đương nhiên sẽ nắm lấy, nhưng cũng không ngốc, phải biết đánh giá giá trị.

Đúng lúc này điện thoại reo lên, anh ta từ chối nhưng điện thoại vẫn gọi tới.

Hẳn là có việc gấp nên anh ta lập tức đứng dậy xin lỗi nói: "Thầy Trình, thật xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút."

Người gọi đến là tiểu Vương, là trợ thủ đắc lực của anh ta, hạng mục này anh cũng tham gia.

"Ngày 16 đấu thầu sao? Cậu chắc chứ?"

Đối phương nói: "Trần tổng, bên kia đã thông báo rồi, văn bản rất nhanh sẽ được ban bố, chính là hai giờ chiều ngày 16 bắt đầu."

Trần Long nheo mắt, "Được, tôi biết rồi."

Anh ta cúp máy, thở một hơi, đột nhiên nghĩ tới lời Thẩm Nguyên Gia vừa nói, ánh mắt trở nên sắc bén.

Chẳng lẽ chuyện không thuận lợi là chỉ việc đấu đầu?

Sau khi Trần Long quay về, anh ta lại nhẹ nhàng lặp lại vấn đề, nhìn Trình lão tiên sinh.



Trình Phi Khung phất tay nói: "Cái gì nên nói đều nói rồi."

Sau đó ông cứ thế đứng dậy rồi rời khỏi phòng khách, bỏ lại mấy người khác.

Trình Huân lung túng nói: "Ba tôi hay như vậy lắm, nhưng lời ông đã nói ra thì sẽ là như thế, còn lại là phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ của anh Trần."

Trần Long nghĩ, chỉ có một việc là ngày 16 này không thuận lợi, biết lĩnh hội cái gì bây giờ.

Trình Phi Khung vừa đi thì Thẩm Nguyên Gia liền cảm thấy tự do, cô lấy di động ra nghịch cũng không ai để ý, Trình Huân cũng sẽ không hỏi cô làm gì.

Cô xem lại nội dung đã theo dõi vừa rồi.

Trần Long quay sang nhìn Thẩm Nguyên Gia, bỗng nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Thẩm tiểu thư, cô có thể cho tôi biết được không?"

Thẩm Nguyên Gia đúng lúc đang xem ngày 16, di động hiện lên một hàng chữ.

[Ngày 16 tháng 4 năm 2018 - nguy hiểm cấp 3] Trúng thầu.

Nguy hiểm cấp ba có nghĩa là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không quá nghiêm trọng nhưng có khả năng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Trần Long.

Đúng lúc Thẩm Nguyên Gia nghe thấy câu hỏi của anh ta nên ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Có thể nói, nhưng lại trái ngược với điều anh đang mong muốn."

Trần Long im lặng.

Anh mong muốn?

Trình Huân chả hiểu mô tê gì, kết quả lại thấy Trần Long vui vẻ ra mặt, "Cảm ơn Thẩm tiểu thư nhắc nhở! Anh Trình, tôi còn có việc nên xin phép đi trước."

Anh ta nhanh chóng rời khỏi Trình gia.

Trình Huân nhìn bóng dáng dần biến mất, quay sang Thẩm Nguyên Gia, "Cô không sợ mình nói không đúng à?"

Thẩm Nguyên Gia bình tĩnh nhấp ngụm trà, "Đây là vấn đề của anh ta, ai cũng không can thiệp được, tôi chỉ nói suy nghĩ của tôi thôi."

***

Buổi chiều ngày 16.

Ánh sáng trong sảnh rực rỡ yên tĩnh, trên bàn tròn trưng bày một vòng các bảng tên ghi tên của những người tham gia đấu thầu hôm nay.

Lúc Trần Long đến thì bên trong cũng đã có vài người. Anh chào hỏi bọn họ, nói: "...Nhìn xem, lần này lại là đấu giá kín, chẳng ai biết ai, hy vọng các vị thủ hạ lưu tình."

Những người đàn ông trung niên nghe vậy thì cười lạnh trong lòng.

Trần Long trở về bàn của mình, âm thầm đánh giá người mà anh e ngại, cân nhắc xem mình có nên tăng giá chút nữa không.

Một khi Trần Long đã ra tay thì bọn họ cũng không kém cạnh. Nghĩ thì cũng chỉ nghĩ vậy thôi, không ai nói ra ý tưởng này của mình.

Hai giờ, phiên đấu thầu bắt đầu, một người trẻ tuổi đứng trên sân khấu lịch sự nói: "Mời các vị bỏ kế hoạch đấu thầu vào trong rương."

Các tập tài liệu liên tiếp được cho vào hòm, người nào người nấy nín thở chờ diễn biến tiếp theo.

Trần Long nghĩ tới con số mình viết lên, có chút thở gấp.

Đồ đệ của Trình lão tiên sinh nhất định phải nói đúng!

Ánh mắt của anh ta sáng rực nhìn lên sân khấu, dù sao thì mình cũng đã tự mình xuất chinh, chỉ là không biết ai sẽ trúng thầu.



Nửa tiếng sau, người MC trẻ tuổi cầm theo một tờ giấy xuất hiện trên sân khấu, mọi người dưới sảnh lập tức lấy lại tinh thần.

"Công ty trúng thầy hạng mục vịnh Linh Lung là..." Giọng nói lảnh lót của người trẻ tuổi vang lên trong không gian, xuyên qua màng nhĩ cực kỳ dễ nghe, "Bất động sản Kim Thành đến từ tỉnh Cẩm Giang, xin chúc mừng."

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía bất động sản Kim Thành.

Trần Long bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nhớ tới mười triệu nhân dân tệ mình tùy ý viết vào mà khẽ lắc đầu, nếu mười triệu mà trúng được thầu thì mới là lạ.

Xếp hạng của Kim Thành trong nước cũng chỉ nằm giữa hàng top mà thôi, không ai nghĩ là sẽ trúng thầu nhưng chớp mắt chuyển bại thành thắng.

"Trước đó tôi có đi chùa cầu Phật, không ngờ tới lại linh như vậy." Người đàn ông có cái bụng bia là giám đốc của Kim Thành, Kim tổng cười nói: "Cảm ơn, cảm ơn."

Có người còn hỏi: "Ông đi chùa nào thế?"

...

Nửa tháng yên lặng trôi qua.

Khoảng thời gian này Trần Long luôn chú ý tới tiến trình của hạng mục vịnh Linh Lung.

Bất động sản Kim Thành cực kỳ coi trọng hạng mục này, tất cả mọi việc đều phải làm bằng tốc độ cao, khảo sát, kế hoạch rất nhanh chóng được hoàn thành.

Cho đến cuối tháng tư, Trần Long nghe nói đối phương đã khai phá hạng mục, sau khi đọc được tin tức hạng mục này cuối cùng cũng khai trương thì nổi giận. Tại sao không xảy ra chuyện gì hết vậy?

Chẳng lẽ hạng mục này chỉ xảy ra chuyện khi vào tay anh thôi sao? Người khác đụng vào thì sẽ bình thường à?

Anh ta cực kỳ tức giận, nhớ tới cô gái ngày đó, lập tức kêu thư ký: "Tiểu Vương, cậu điều tra giúp tôi phương thức liên lạc của người tên Thẩm Nguyên Gia."

Tiểu Vương lập tức đáp ứng.

Không đến một tiếng sau, tiểu Vương gõ cửa đi vào, "Trần tổng, Thẩm tiểu thư là một người mẫu, trên weibo cũng khá nổi, đây là số di động của cô ấy."

"Người mẫu?"

Trần Long nghe vậy thì càng tức giận, hợp tác với Trình gia lừa gạt tôi phải không? Người mẫu mà dám nói là đệ tử của Trình lão tiên sinh.

Trình lão tiên sinh không vừa mắt anh thì cũng đâu cần phải làm như vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị lừa gạt, Trần Long gọi điện thoại, hỏi cho kỹ càng, nếu thật sự bị lừa gạt thì anh sẽ để cô sống không yên ở đất Đế Đô này.

Đối phương cũng bắt máy rất nhanh.

Trần Long ho nhẹ một tiếng, nói: "Thẩm tiểu thư, tôi là Trần Long."

Thẩm Nguyên Gia hơi bất ngờ, "Anh Trần, có chuyện gì sao?"

Chẳng lẽ bên phía anh ta xảy ra chuyện gì sao, hay là có chuyện gì kỳ lạ rồi?

"Thẩm tiểu thư, lời cô nói lần trước rốt cuộc có đúng hay không?" Trần Long đi thẳng vào vấn đề, "Lúc ấy tôi rất muốn đấu thầu, cô nói rằng kết quả sẽ trái ngược với những gì tôi muốn, nhưng hiện tại người đấu thầu được sắp vươn lên rồi."

Thẩm Nguyên Gia tin tưởng weibo sẽ không đoán sai, lạnh lùng nói: "Anh Trần, tin hay không là chuyện của anh, tôi không có nói lung tung."

Trần Long tức giận, "Là cô gạt người..."

Lời còn chưa nói hết thì tiểu Vương đã chạy vào. Trần Long trừng mắt, che ống nói di động lại, "Cậu theo tôi 5 năm rồi sao hôm nay lại đường đột như vậy? Không thấy tôi đang nói chuyện với người khác sao?"

"Trần tổng!" Mặt tiểu Vương đỏ lên vì kích động, "Anh đã đọc tin mới nhất về hạng mục vịnh Linh Lung chưa, nó...nó..."



Trần Long vội vàng hỏi: "Hạng mục bị làm sao?"

"Phía dưới vịnh Linh Lung phát hiện ra cổ mộ!"

Một câu này như cục đá xém chút đập cho Trần Long hôn mê, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, trên mặt bỗng hiện nét tươi cười, "Ha ha ha ha ha ha."

Cái gì mà đi chùa cầu xin chứ, làm sao bằng việc anh tìm Trình lão tiên sinh đoán mệnh.

Nhớ tới Thẩm Nguyên Gia ở đầu dây bên kia, Trần Long mới bỡ ngỡ, lời nói vừa rồi của mình thật là quác đáng, lỡ mà đắc tội với người ta thì chết.

"Thẩm đại sư! Vừa rồi tôi lỡ lời, cô nhất định đừng để trong lòng." Trần Long vội vàng nịnh nọt, "Không biết khi nào cô có thời gian, tôi muốn mời cô một bữa cơm."

Thẩm Nguyên Gia không ngờ anh ta lật mặt nhanh như vậy. Vừa rồi nghe phía đối diện có âm thanh xì xào gì đó, xem ra là đã xảy ra chuyện liên quan đến lời cô nói, bởi thế mới sửa miệng.

Nhưng cô không có hứng thú với việc này, "Thôi khỏi, anh Trần tự mình hưởng thụ đi."

Trần Long nghe được một tràng tút tút tút.

Anh ta chỉ có thể thở dài, vừa nãy không tỉnh táo đã đắc tội với Thẩm tiểu thư, sau này nếu cô ấy nói đôi lời trước mặt Trình lão tiên sinh thì há chẳng phải anh sẽ bị đá vào sổ đen sao.

Có điều việc quan trọng trước mắt nhất vẫn là hạng mục vịnh Linh Lung.

Anh cất di động, lên mạng tìm từ khóa "Vịnh Linh Lung".

Tin tức liên quan mau chóng xuất hiện, mới nhất chính là hôm nay phát hiện cổ mộ, chuyên gia khảo cổ đã chạy tới nơi làm việc. Một khi đã có cổ mộ thì dự án này buộc phải đình chỉ.

Nếu là cổ mộ quan trọng thì nơi này phải trả lại cho quốc gia, trợ cấp cũng sẽ không nhiều, tính tới tính lui thì bất động sản nào mua hạng mục này cũng phải chi rất nhiều tiền.

May là mình không trúng thầu, nếu không thì kẻ đen đủi chính là mình.

Trần Long tựa người vào ghế, sảng khoái cười ta, "Thẩm tiểu thư chính là Thẩm đại sư."

Đi chùa đi miếu làm gì chứ, làm sao bằng Thẩm Nguyên Gia được.

Sau này có chuyện gì thì cứ tìm cô là được.

*

#29032021