Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 17: Manh mối




Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm di dộng, sau khi màn hình đen biến mất, cô nhanh chóng lướt xuống dưới đến tấm ảnh hiện trường.

Bề mặt giày chơi bóng chắc chắn bị nhuốm máu.

Nhưng ở mép dưới còn có vài dấu tích khác. Trước khi ảnh chụp biến mất hồi nãy là cô đã cảm thấy có gì đó là lạ, bây giờ nhìn kỹ lại thì quả nhiên trên mép giày có dính bùn.

Là bùn đất.

Các công trình xây dựng trong nội thành khá tốt, đi trên đường mà đạp phải bùn thì chỉ có thể là các vành đai xanh hoặc bồn hoa.

Dù sao thì Thẩm Nguyên Gia cũng chưa đi qua những nơi có bùn đất bao giờ, hơn nữa bây giờ trời đang đổ tuyết, những cô chú quét dọn đường khi quét tuyết sẽ quét luôn bùn.

Nói cách khác, tên hung thủ đã từng đến những nơi có bùn.

Bây giờ lại xuất hiện thêm một nghi vấn, liệu hung thủ đến từ nơi có bùn hay là đang đi trên đường thì đạp phải vũng bùn?

Sau khi hi ảnh hiện trường biến mất, Thẩm Nguyên Gia lại hủy rồi chuẩn bị theo dõi Hoàng Ni lần nữa.

Đang tính bấm vào theo dõi thì weibo của Hoàng Ni tự động cập nhật trạng thái làm cho cô hết hồn.

Thẩm Nguyên Gia bấm vào hình ảnh vừa được đăng lên, đọc xong nội dung thì tâm trạng trở nên ủ dột.

Cô còn tưởng rằng Hoàng Ni sống lại, hóa ra là ba mẹ cô ấy có được tài khoản weibo, nhờ người khác giúp đỡ, hơn mười ngày sau mới đăng bài cầu cứu.

Nội dung không phải quá sâu sắc nhưng Thẩm Nguyên Gia vẫn hiểu được tâm trạng này. Từ nhỏ cô đã là trẻ mồ côi, mới sinh ra được có mấy tháng mà bị đặt trước cổng cô nhi viên, khi đó viện trưởng ra ngoài quét tuyết rồi tình cờ phát hiện ra cô trong chiếc khăn quấn.

Theo lời viện trưởng nói thì trong khăn quấn ngoài cô ra còn có một ít sữa bột và một tờ giấy ghi tên của cô, ba chữ Thẩm Nguyên Gia cũng từ đó mà ra.

Sau khi hi lớn lên, Thẩm Nguyên Gia không phải chưa từng nghĩ đến việc thay đổi họ tên, dù sao thì ba mẹ ruột cũng không cần cô, cô còn cần cái tên này làm gì, chi bằng dứt khoát từ bỏ nó. Nhưng chính viện trưởng lại là

người không đồng ý. Thẩm Nguyên Gia không biết vì sao bà lại không đồng ý việc cô thay đổi tên họ, hỏi cũng không cho cô lý do, để tránh phải cãi vã mà cô đành nghe theo.

Cô nhi viện đó nằm ở ngoại thành.

Mỗi năm chỉ có một vài người quyên tiền cho cô nhi viện, còn lại là việntrưởng tự mình bỏ tiền túi nên nó tọa lạc ở một nơi tương đối hẻo lánh.

Dạo trước khi đã có tiền cát sê của người mẫu, Thẩm Nguyên Gia cũng chuyển một ít cho cô nhi viện, còn mua vài thứ đồ dùng thiết yếu và quần áo gửi đi.

Cô chỉ có thể cảm nhận được tình thương yêu của cha mẹ trên người viện trưởng. Nếu giờ người xảy ra chuyện là cô thì viện trưởng cũng sẽ...



Thẩm Nguyên Gia khụt khịt cái mũi, bấm thoát ảnh rồi bấm theo dõi Hoàng Ni, chờ sau khi màn hình đen biến mất, di ảnh và thông tin của người đã

khuất lập tức xuất hiện.

Cô tính cố định tầm mắt lên đôi giày màu trắng, đã phát hiện ra giày bị dính bùn, cô còn muốn tìm xem còn manh mối nào khác nữa không. Nhưng chỉ

tiếc là ảnh hiện trường chỉ kéo dài có một phút nên lần này Thẩm Nguyên Gia quyết định tập trung vào hung khí.

Nửa đầu của hung khí đều cắm vào cổ Hoàng Ni, máu trào ra lênh láng đáng sợ.

Thẩm Nguyên Gia cau mày, nhịn cảm giác buồn nôn lại để xem tiếp.

Hung khí không thể là thứ gì khác ngoài con dao gọt trái cây, bởi vì

loại dao này rất phổ biến, nhà cô cũng có một con giống như vậy, mặc dù có thể đồng loại nhưng chắc chắn đó là dao gọt trái cây.

Phần thừa của con dao lộ ra ngoài, ánh đèn chiếu lên làm lộ ra thứ gì đó.

Hình như là quần của hung thủ.

Thẩm Nguyên Gia không nhìn rõ lắm nên đành từ bỏ, tuy nhiên trên giày bị dính bùn đã là một manh mối tốt rồi, nếu cảnh sát gia tăng tốc độ phá án thì có thể bắt được hung thủ trong nay mai.

Đang chìm trong suy nghĩ thì di động chợt vang lên.

Thẩm Nguyên Gia tưởng là Tôn Ngải nhưng hóa ra lại là viện trưởng, cô nhanh chóng nhận máy, giọng nói hiền hòa ở đầu dây bên kia vang lên khiến tâm trạng rối bời mấy ngày nay của cô bị đánh tan.

"Nguyên Gia, mẹ nghe tiểu Ngải nói con được lên tạp chí có phải không?"

Viện trưởng giờ đã hơn sáu mươi tuổi nhưng bởi vì thường xuyên vận động làm lụng nên nhìn vẫn còn khỏe khoắn.

Thẩm Nguyên Gia trả lời: "Mẹ cũng xem tạp chí nữa à?"

"Tạp chí con chụp nên mẹ đương nhiên biết." Viện trưởng cất cao giọng, nghe có vẻ rất vui, "Ha ha ha, đám tiểu Mị biết là con cho nên một bắt hai đòi mẹ gọi cho con để cho chúng nó nói chuyện."

Tiểu Mị là một bé gái cực kỳ đáng yêu, chỉ có điều lỗ tai cô bé có vấn

đề, thích lực trục trặc nhưng không phải điếc hoàn toàn.

Năm trước Thẩm Nguyên Gia còn mua cho cô bé một cái máy trợ thính, vì thế mà cô bé từ trạng thái phong bế bản thân trở nên tươi sáng hơn.

"Mẹ ơi, mẹ mở loa lên đi, con muốn nói vài câu với bọn nhỏ."

"Được."

Theo sau đó là một loạt các giọng nói líu ríu to nhỏ truyền đến lỗ tai

của Thẩm Nguyên Gia.

"Con nói đầu tiên!"

"Con trước cơ."

"Để tiểu Mị nói trước, mặt của cậu ấy sắp khóc đến nơi rồi kìa."

Thẩm Nguyên Gia nghe thấy tiếng của mấy đứa trẻ bên đầu dây bên kia mà cười ra tiếng, "Được rồi được rồi, lát nữa cả hội cùng nói, tiểu Mị đâu rồi?"

"Chị Nguyên Gia." Âm thanh ngọt như kẹo vang lên.

Năm nay tiểu Mị chỉ mới năm tuổi, tính cách khá yên tĩnh, rất lễ phép cho nên viện trưởng và các bé lớn trong cô nhi viện đều rất thích tiểu Mị.



"Gần đây tiểu Mị có khỏe không? Cuốn truyện cổ tích lần trước chị mua cho em có hay không?" Thẩm Nguyên Gia nhẹ giọng hỏi, mỗi lần nói chuyện với tiểu Mị, cô luôn vô thức dịu dàng như người chị cả trong gia đình.

Tiểu Mị đơ nửa ngày trời mới nói ra: "Hay ạ."

Thẩm Nguyên Gia đã đoán được bé gái bên kia lại đỏ mặt rồi. Tiểu Mị rất hay thẹn thùng, cô cười nói: "Lần sau chị lại tặng em cái khác nhé."

Bọn nhỏ xung quanh không nhịn được là sôi nổi thò đầu qua báo cáo: "Truyện cổ tích rất hay ạ. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ tiểu Mị đều lấy ra đọc đó chị ơi, còn đọc ra tiếng nữa cơ!"

Thẩm Nguyên Gia nói: "Vậy phải khen thưởng cho tiểu Mị nha."

Nói qua nói lại một hồi, điện thoại lại về tay viện trưởng, bọn nhỏ bị

nhốt ngoài cửa, âm thanh líu ríu cuối cùng cũng lặng xuống.

"Nguyên Gia, con ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn, mẹ xem tin tức thấy gần đây có vụ án nữ sinh bị giết đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ, con phải cẩn thận một chút."

"Vâng, con biết rồi."

Thẩm Nguyên Gia không ngờ viện trưởng lại vòng về chuyện của Hoàng Ni, ngoài cô ra thì còn ai có thể biết được manh mối về hung thủ chứ.

Chờ sau khi cúp điện thoại, ngón tay cô bấm nhẹ vài cái, danh bạ hiện ra, cô lướt xuống dưới tìm cái tên 'Giang Bạn'.

Thẩm Nguyên Gia hít sâu một hơi rồi bấm gọi.

///

Hơn nửa tiếng sau, chuông cửa nhà cô vang lên.

Thẩm Nguyên Gia nhảy khỏi sô pha, sau khi xác định được người quen qua mắt mèo rồi mở cửa, lịch sự chào hỏi: "Chào cảnh sát Giang."

Trong nhà có máy sưởi nên cô cũng không mặc quá dày. Giang Bạn theo bệnh nghề nghiệp mà liếc mắt một vòng, căn nhà rất sạch sẽ gọn gàng, anh gần như có thể hiểu sơ bộ về Thẩm Nguyên Gia.

Anh không vòng vo: "Cô có nói là nhớ ra được thêm một chi tiết, đó là gì?"

Thẩm Nguyên Gia rót cho anh ly nước ấm.

Giang Bạn ngồi ở trước bàn trà, vừa ngẩng đầu là có thể thấy được chiếc cằm thanh tú của cô, mặt không trang điểm, tự nhiên mịn màng, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt cô.

Quả nhiên người làm nghệ thuật ai cũng xinh đẹp.

Nếu anh điều người trong đội tới đây thì không chừng bọn họ lo ngắm mà quên luôn nhiệm vụ.

Thẩm Nguyên Gia hoàn toàn không biết Giang Bạn đang nghĩ gì, cô uống một miếng nước, nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra một chi tiết, trên giày thể thao màu trắng có dính bùn."

"Bùn?" Giang Bạn xác nhận lại.

"Ừm." Thẩm Nguyên Gia nhớ lại cấu trúc bức ảnh một chút, "Hình như là ở phía mũi giày, bị dính rất nhiều bùn, chắc là đã từng giẫm phải."

Giang Bạn ghi chép lại, "Còn gì nữa không?"

Thẩm Nguyên Gia cảm thấy giọng nói của mình lạnh đi mấy độ: "...Trên hung khí có một cái lỗ thủng, gần chui dao, cảnh sát vẫn chưa tìm được hung khí phải không?"

"Hung thủ mang đi rồi." Giang Bạn viết viết không ngừng, "Cô cũng biết muốn giấu một con dao gọt hoa quả thật sự rất dễ." Rửa sạch sẽ thì cũng giống như những con dao bình thường.

Nếu bây giờ cảnh sát có lướt qua một con dao nào đó thì cũng không thể chắc chắn đó là dao đã giết người.

Thẩm Nguyên Gia 'Ồ' một tiếng.



Ánh mắt của cô dừng lại trên chữ viết của Giang Bạn, nhìn kỹ thì chú cảnh sát này mà vào giới giải trí thì ắt hẳn không có vấn đề, thậm chí còn chiếm khung hình hơn những người khác.

Có điều ai cũng có chí riêng của mình, lên được chức đội trưởng đội hình sự thì cũng không phải dạng vừa.

Lúc cô đang uống nước thì Giang Bạn ngẩng đầu lên hỏi: "Vì sao cô lại biết rõ về hung khí như vậy?"

Ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn trà theo từng nhịp, rất có tiết tấu.

Nhưng cô cảm giác nó như đang gõ vào tim cô.

Đôi mắt đen láy của Giang Bạn nhìn thẳng vào cô, "Camera quan sát cũng không thu được hình bóng của hung thủ. Vì sao cô chỉ là một người qua đường mà lại biết rõ về hung khí như vậy?"

Thẩm Nguyên Gia biết chắc chắn anh sẽ hỏi như vậy.

Cảnh sát thậm chí đã lên trời truy tìm manh mối trong vụ thảm sát của Hoàng Ni nên quen thuộc với vụ án này hơn bất cứ ai. Cô không xuất hiện ở hiện trường mà lại cung cấp thông tin về kẻ sát nhân như vậy, nghĩ cũng cảm thấy có điều không đúng.

Nhưng cô không thể nói chuyện weibo của mình được.

"Thay vì hỏi tôi nhiều như vậy thì anh mau đi bắt hung thủ đi..." Thẩm Nguyên Gia tim không đập mặt không đỏ mà nói, "Cảnh sát Giang."

Giang Bạn nghịch cây bút trong tay.

Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên gượng gạo.

Trong đầu Thẩm Nguyên Gia hiện lên vô số suy nghĩ, nên chú cảnh sát đối diện bắt cô lại hay là nên tự khai. Nghe nói những người có năng lực đặc biệt luôn phải nằm trong sự kiểm soát của nhà nước.

Thấy cô ngẩn người, Giang Bạn hỏi cô: "Cô Thẩm, cô đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi không nghĩ gì cả." Thẩm Nguyên Gia hoàn hồn, "Cảnh sát Giang, anh có thể đi rồi, tôi đã nói hết những gì tôi biết."

Thấy bộ dạng bất cần của cô, anh nhíu mày lại, định nói gì đó thì điện thoại di động reo lên.

Anh lấy ra, thấp giọng nói: "Chuyện gì?"

"Giang đội! Chúng tôi vừa phát hiện ra manh mối mới ở trên giày chơi bóng màu trắng!" Giọng nói hào sảng của tiểu Lưu vang dội từ đầu máy bên kia sang đến đầu máy bên này.

*

#02102020