Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 128: Lộc Nguyệt




Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

Cách chết này......

Thẩm Nguyên Gia đột nhiên nhớ tới một bộ phim gần đây, trong đó có một người phụ nữ bị chôn sống, cuối cùng tuyệt vọng mà chết ở trong quan tài.

Chuyện này so với Anna trong video chắc cũng không khác biệt lắm.

Anna thích nhất là trang điểm, kết quả một khắc trước khi nghẹt thở chết đi lại bị hung thủ đeo mặt nạ vào, sau đó bỏ mạng.

May mắn thay, hôm đó là hơn mười ngày sau, vẫn còn một khoảng thời gian dài.

Trong phòng chỉ có một người là cô, nhớ lại cảnh tượng ban nãy còn có chút đáng sợ, Thẩm Nguyên Gia xem một đoạn video hài hước ép buộc bản thân dời sự chú ý sang chỗ khác.

Chờ cho đến khi buồn ngủ đã hơn mười một giờ.

Cô đăng nhập WeChat, ở phía trên là vài avatar cô nói chuyện gần đây, cuối cùng vẫn lướt qua tên của Giang Bạn, lựa chọn Nhậm Lộ Lộ bên dưới anh.

Tiếp đó hỏi tiến triển tình hình như thế nào.

Nhậm Lộ Lộ nhanh chóng cho trả lời: "Người đàn ông đó cái gì cũng không chịu nói, hiện tại chúng tôi đang tìm cơ hội phá bỏ phòng tuyến tâm lý của hắn."

Thẩm Nguyên Gia thấy được ảnh của người đó.

Bộ dáng vô cùng bình thường, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa sự tàn nhẫn cùng cực, đây chính là tướng mạo của một người có thủ đoạn độc ác, cho nên mới làm ra được chuyện thiêu chết Lư Long một người đang sống sờ sờ ra đó.

Bây giờ ở Trung Quốc vừa mới sáng sớm, đang giờ đi làm.

Ngược lại, Lư Long sau khi trải qua chuyện này đã khai ra không ít.

Lúc trước chính hắn cắn răng ngậm chặt miệng cái gì cũng không nói, kết quả bị người ta bày mưu thiếu chút nữa bị thủ tiêu, lúc này cái gì cũng không dám gạt.

"Tôi thật sự không biết hắn ta là ai, vào tháng 11 bọn họ có sai tôi theo dõi một cô gái tên Thẩm Nguyên Gia, quy tắc giang hồ chắc các người cũng biết mà, bên trên sẽ không nói cho tôi nghe thân phận thật sự đâu."

Từ đầu tới cuối người cùng hắn trao đổi đều là một người đàn ông tên gọi Tham Lang, vừa nghe đã biết đây là biệt danh, tên thật thật sự hắn ta không biết.

Lư Long thiếu tiền, người khác tìm việc cho mình thì nhận thôi.

Ai biết được sau khi lần theo dấu vết, ngay ngày hôm đó đang muốn ra tay, thời điểm mặt đối mặt ở bên trong thang máy hắn chưa kịp phản ứng thì cô gái kia đã chạy mất.

Sau khi bứt dây động rừng, nhiệm vụ của hắn thất bại.



Sau này, người bên kia lại đột nhiên bảo hắn không nên động thủ, số tiền nhận được trước đó cũng không cần phải trả lại, vì thế Lư Long lấy tiền đó mở một công ty nhỏ.

Sau khi công ty đóng cửa, hắn vốn đang định tiếp tục làm nhiệm vụ này.

Nào ngờ bên kia không cần nữa, sau đó qua mấy tháng, hắn không biết bị người nào bắt được còn bị đánh cho một trận.

Vốn dĩ thiếu chút nữa đã bị giết chết nhưng lại bị một người ngăn lại.

Sau đó hắn bị ném tới trước cửa cục cảnh sát, từ đầu tới cuối ngay cả đối phương là ai cũng không biết, ban đầu Lư Long định bụng thà chết cũng cắn răng không thừa nhận, chờ sau khi kết thúc tạm giam thì có thể tiếp tục sống bình thường.

Ai ngờ bản thân cũng bị liên lụy.

Ngay khoảnh khắc khi Tham Lang đánh mình bị thương nằm trên mặt đất, khi hắn ta muốn đi lấy thùng xăng, trước mắt Lư Long tất cả đều là sự hoảng sợ kinh hãi.

Câu nói kia của Thẩm Nguyên Gia vang lên rõ ràng bên tai.

Nếu đối phương muốn giết người diệt khẩu vậy thì hắn cũng không cần phải giấu giếm gì nữa, đem tất cả những gì mình biết khai hết với cảnh sát.

"Người đó trực tiếp chỉ định Thẩm Nguyên Gia đồng thời đưa ảnh cho tôi, muốn tôi trong thời gian nhất định phải giải quyết cho xong, dường như có phần gấp gáp."

Đối mặt với khẩu cung của Lư Long, cảnh sát nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.

Giang Bạn một bên vừa điều tra xem người bắt Lư Long là ai, bên kia lại phải tra thân phận thật sự của người đàn ông tên Tham Lang, tiến độ không được suôn sẻ mấy.

Cũng như mật danh của cảnh sát nằm vùng bọn họ, bối cảnh của tên Tham Lang này hết thảy đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, vừa nhìn đã biết có vấn đề.

......

Nhậm Lộ Lộ: "Yên tâm đi, đội trưởng đang theo sát vụ này, cho dù miệng mồm có kín kẽ đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ khai ra hết thôi, Nguyên Gia cô đi biểu diễn nhất định phải cố lên, tôi sẽ xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô."

Buổi trình diễn thời trang sẽ được phát sóng trực tiếp trong nước.

Thẩm Nguyên Gia đương nhiên không nhiều lời, đáp: "Được, sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô."

Cô xuống giường vào phòng tắm đắp mặt nạ ngủ, vài phút sau mới chậm rãi về giường, phát hiện điện thoại có thông báo mới.

Là Giang Bạn.

Giang Bạn: "Đừng lo lắng."

Đột ngột nhảy ra một câu như vậy, tim Thẩm Nguyên Gia như ngừng đập trong chớp mắt.

Dù sao cũng đã nhìn thấy tương lai như vậy, lại nhìn thấy một câu như ngầm có ý tứ khác làm tim cô hoảng loạn.

Không nghĩ tới, một tin nhắn khác được gửi đến.

Giang Bạn: "Hắn sẽ nhận tội."

Thì ra là muốn nói đến chuyện này, Thẩm Nguyên Gia thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có lẽ là Nhậm Lộ Lộ đã nhắc tới chuyện này với anh cho nên mới đến an ủi cô.

Dẫu sao bọn họ cũng làm cùng nơi, lại là đội trưởng của cô, nói những việc này cũng không có gì kỳ lạ.

Quả nhiên, suy nghĩ nhiều quá cũng không tốt.

***

Sau khi diễn tập, ánh mắt của Thẩm Nguyên Gia luôn vô thức hướng lên người Anna.

Có lẽ là do tính cách của Chu Lộ, tuy rằng Anna cũng có giao tiếp với cô ấy nhưng đa số vẫn tìm cô nói chuyện, còn luyện tiếng Trung của mình.

Mỗi lúc như vậy, luôn có người trong nhóm người mẫu ở hậu trường lộ ra ánh mắt miệt thị.

Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy rõ ràng nhưng cũng mặc kệ những người đó, dù sao thì chuyện phân biệt chủng tộc chính là thứ đã ăn sâu bén rễ vào một số người từ nhỏ đến lớn, có nói cũng vô ích, có khi còn rước thêm phiền phức.



Mỗi ngày cùng nhau nói chuyện phiếm, quan hệ của cô và Anna ngày càng thân thiết.

Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan tới dự định của cô.

Vào một ngày cuối tháng tám, Thẩm Nguyên Gia nhận được điện thoại của Tôn Ngải.

Vốn dĩ trước đó Tôn Ngải chuẩn bị đi cùng cô, cuối cùng bởi vì người đại diện và trợ lý nên quyết định nửa tháng sau sẽ tự mình đến.

Cô ấy cũng mang theo tin tức mới nhất.

Cho nên hôm nay Thẩm Nguyên Gia không đưa Lộc Nguyệt đi cùng mà một mình đi ra ngoài gặp mặt cô ấy ở một quán cà phê cách khách sạn không xa.

Vừa thấy cô đẩy cửa tiến vào, Tôn Ngải ngay lập tức nhịn không được, nói: "Khí chất thay đổi lớn đó nha."

Bộ dạng hiện tại của Thẩm Nguyên Gia giống y như những siêu mẫu khác, hơn nữa được trời ưu ái ban cho nhan sắc giá trị cao, quả thực làm Tôn Ngải không thể dời mắt.

"Cậu lắm chuyện quá đấy." Thẩm Nguyên Gia ngồi xuống.

"Tớ nói thật." Tôn Ngải chụp vội một bức ảnh đưa cho cô xem, "Cậu tự mình nhìn đi, đúng là ở đây đã được soi sáng nhiều."

Tuần lễ thời trang đã mang tới cho Thẩm Nguyên Gia rất nhiều kinh nghiệm, dù cho bây giờ vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng bầu không khí này so với những người mẫu khác, như vậy đã đủ rồi.

Sau khi hai người nói một ít việc, Thẩm Nguyên Gia mới mở miệng: "Về chuyện Lộc Nguyệt, cậu thật sự điều tra ra được gì sao? Không phải đã xảy chuyện gì chứ?"

Vẻ mặt Tôn Ngải trở nên nghiêm túc, đem tài liệu đặt lên bàn, "Đây là kết quả, tuy rằng không phải vô cùng chính xác, nhưng cũng tiết lộ một ít."

Nghe xong lời của cô ấy, Thẩm Nguyên Gia suy đoán chỉ sợ không dễ điều tra như vậy.

"Thật ra, nếu cậu không nói, tớ thật đúng là không biết người trợ lý này của cậu không đơn giản, tuy rằng mọi thứ nhìn qua rất bình thường, nhưng cái bình thường này lại chứng minh nó không đơn giản."

Tôn Ngải đã gặp qua nhiều người như vậy, đương nhiên hiểu rõ.

Nếu thực sự bề ngoài đơn giản như vậy, vậy thì trên thế giới này sẽ bớt đi rất nhiều việc.

Tài liệu rất mỏng, chỉ có mấy tờ giấy, Thẩm Nguyên Gia xem vô cùng cẩn thận.

Trong đó là danh sách chi tiết sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của Lộc Nguyệt, bao gồm ảnh chụp cô ấy lúc đi học, giành được một số giải thưởng, ngay cả việc cô ấy cãi nhau với nam sinh cũng được ghi lại.

Sau khi học xong tiểu học, cô ấy bị mang khỏi nơi mình sống.

Mãi cho đến khi vào đại học cô ấy mới trở lại Đế Đô, giống như một người sinh viên bình thường, toàn bộ mọi chuyện trải qua cũng không có gì đặc biệt.

Tôn Ngải chỉ tay: "Phần sơ trung và cao trung để trống. Tớ nói để trống vì chỗ này cậu có thể không biết, trên tài liệu ghi chú rõ tên trường sơ và cao trung nơi cô ấy học, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng tớ cho người đi hỏi thăm một vài người ở nơi đó, không một ai nhớ Lộc Nguyệt."

Cái chỗ trống này không phải trống trên mặt chữ.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Bạn học sơ trung không nhớ được cũng không sao, ngay cả bạn học cao trung cũng không ai nhớ rõ?

Tôn Ngải nói: "Cho nên tớ hoài nghi đây là ngụy trang, trên thực tế cô ấy thật sự đi đâu hẳn là không ai biết."

Cô ấy chỉ vào chỗ ghi chép ở tiểu học phía trước: "Cậu nhìn đi, lúc học tiểu học thì rất tích cực tham gia thi đấu, đoạt vô số giải thưởng, nhưng ở sơ và cao trung lại ngừng, chuyện này rõ ràng không đúng."

Một người thích tham gia thi đấu, lên tới sơ trung cao trung lại càng có nhiều cuộc thi hơn vậy mà lại không tham gia bất kỳ một cái nào, thật vô lý.

Hơn nữa lúc học đại học cũng đạt được mấy giải thưởng, chỉ có sơ trung cao trung là vô cùng yên ả.

Thẩm Nguyên Gia cũng mới biết được, không điều tra thì thôi, một khi điều tra sẽ phát hiện ra chỗ mâu thuẫn.

Lộc Nguyệt học võ khi nào, đại học thì không đúng, chắc là trong khoảng thời gian sơ trung và cao trung này, nhưng đoạn thời gian này lại bình thường đến bất thường.



"Nhưng cô ấy có vẻ như không có ác ý với cậu." Tôn Ngải nghĩ đến chuyện này cũng thấy kỳ lạ, "Nếu cô ấy muốn giết chết cậu thì đã sớm ra tay, không nhất thiết phải cứu cậu."

Nếu thật sự muốn giết chết Thẩm Nguyên Gia, lần đó lúc tên háo sắc xuất hiện căn bản cô ấy không cần để lộ việc mình biết võ, chỉ cần trốn đi nhìn cô bị bắt là được.

Nhưng nếu không phải như thế thì là vì cái gì, bản thân Tôn Ngải cũng không rõ.

Thẩm Nguyên Gia buông tài liệu xuống: "Không điều tra rõ ràng tớ không an tâm được."

Tôn Ngải gật gật đầu, nhưng vẫn an ủi cô: "Cậu đừng quá lo lắng, tớ sẽ tiếp tục giúp cậu điều tra, sẽ không giấu diếm."

Cô không muốn Thẩm Nguyên Gia mang tâm trạng không tốt nên chuyển đề tài, chỉ là trong lòng Thẩm Nguyên Gia có tâm sự, trên mặt đương nhiên lộ ra sự thất thần. .

||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Anh |||||

Mấy giờ sau, hai người mới tách nhau ra trở về.

Đêm đó trở lại khách sạn tất nhiên sẽ gặp được Lộc Nguyệt.

Lưu Lị đang nói lịch trình tiếp theo cho cô nghe, còn yêu cầu cô chú ý vài chỗ, tuy rằng cô nghe nhưng khóe mắt lại đặt ở trên người Lộc Nguyệt.

Lộc Nguyệt vẫn như cũ mang bộ dạng lạnh nhạt.

Dường như không khác gì so với trước đây, cũng rất giống như ảnh chụp trong tài liệu.

Thẩm Nguyên Gia thở dài trong lòng.

......

Ngày hôm sau, cô được đưa đến bên kia diễn tập, Anna đến sớm hơn cô, đã thay bộ trang phục đầu tiên, đang ngồi đó cho chuyên viên trang điểm.

Nhìn thấy cô, Anna chớp chớp mắt.

Sau khi trang điểm xong, Thẩm Nguyên Gia thì ngồi ở kia cho nhà tạo mẫu trang điểm, thuận tiện nói chuyện phiếm với Anna: "Anna, gần đây cô có còn tự trang điểm không?"

Nhắc tới chuyện trang điểm, hứng thú của Anna tăng lên không ít, cô ấy chớp mắt: "Đương nhiên, để tôi cho cô xem thành quả mới nhất của tôi!"

Cô ấy lấy điện thoại di động ra đưa tới, trong album có một bức ảnh mới nhất.

Bối cảnh của bức ảnh là ở khách sạn, trên khuôn mặt cô ấy được tô vẽ rực rỡ đầy màu sắc, đưa tay về phía màn hình, vô cùng vui vẻ.

Lúc ánh mắt của Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy bức ảnh, liền ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt trong bức ảnh và khuôn mặt sau chiếc mặt nạ xuất hiện trong video tử vong giống nhau như đúc.

Ngay cả nét vẽ nơi khóe mắt cũng giống nhau.