Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 12: Bị giết




Kể từ khi đi ăn lẩu với Tôn Ngải xong, Thẩm Nguyên Gia suốt ngày ru rú trong nhà.

Cô vốn không có nhiều bạn bè ở Đế Đô, bạn đại học cũng đường ai nấy đi, cô chỉ chơi thân với mỗi Tôn Ngải.

Mãi cho đến đầu tháng hai, tạp chí phát hành.

Thẩm Nguyên Gia không yêu cầu bản mẫu, cô sợ mình không nhịn nổi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên đợi chung với mọi người, chờ tạp chí phát hành.

Tối qua Tô Vân mới từ nước ngoài trở về.

Anh bạn kia đã tỉnh lại, cô và Lâm Tuệ Tâm lúc này mới yên lòng, cô cũng không thể để Lâm Tuệ Tâm một mình ở đó được.

Tuy rằng không ở công ty những cô vẫn quan sát những việc về xuất bản tạp chí.

Sau mười hai giờ, Tô Vân gọi điện cho Thẩm Nguyên Gia: "Em là người mới, không sao đâu, đừng căng thẳng, tin tưởng ánh mắt của chị."

Trải qua sự kiện bể bơi, Tô Vân đã quan tâm đến Thẩm Nguyên Gia nhiều hơn.

Thẩm Nguyên Gia uống một ngụm nước, trả lời: "Em tin tự khả năng tạo hình của chị, nhưng dù sao vẫn có chút căng thẳng."

Tô Vân cười: "Chị tưởng em có thể bói được chứ."

Không biết đây là phép thử hay chỉ là vô tình nói vậy, Thẩm Nguyên Gia cũng không để ý, "Coi như là tính mình không bằng tính người đi."

Tô Vân lại tin như thế. Cô cũng có nghe vài chuyện về việc kiêng kỵ bói cho bản thân mình.

"Sáng mai sẽ có thống kê doanh số, lúc đó sẽ gửi cho em một phần, em nhớ chia sẻ lại video của công ty."

Thẩm Nguyên Gia đáp ứng.

Video hậu trường của tạp chí cũng đơn giản, chỉ có quay lại những khâu chuẩn bị thường ngày khi chụp tạp chí mà thôi.

Cô đăng nhập weibo.

Hiện tại danh sách theo dõi của cô chỉ có ba người, cô không dám theo dõi những người khác, sợ mình biết người khác chết như thế nào, bao giờ chết nhưng lại không làm gì được.

Cũng sợ bản thân vi phạm luật trời.

Cô có xem một bộ phim điện ảnh nước ngoài, bởi vì nhân vật chính biết trước được tương lai nên mới cứu đoàn người thoát khỏi cảnh sinh tử, nhưng sau đó vẫn bị tử thần đuổi cùng giết tận.

Giống như sổ sinh tử, mỗi người đều có vẫn mệnh riêng của mình.



Có đôi khi Thẩm Nguyên Gia nửa đêm nằm mơ cũng nghĩ, có khi nào cô chết đi sống lại là vì Diêm vương cảm thấy cô quá đáng thương rồi không?

Cô đã cứu Trương Văn Thao, Lý Mộng Nhiễm và Tô Vân, có khi nào quỹ đạo vốn có của nó cũng bị trật luôn rồi hay không?

Nhưng nếu cho cơ thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ cứu người.

Thẩm Nguyên Gia vỗ vỗ mặt, lẩm bẩm: "Tự nhiên đa sầu đa cảm làm gì không biết."

Cô sẽ sử dụng weibo thật có ích.

Cô đăng nhập weibo, chia sẻ video của weibo chính thức của Phi Thượng. Nhìn bản thân mình đang mỉm cười, cô hít một hơi thật sâu.

Cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

///

Hồng Viên là một sinh viên đại học, gia cảnh khá giả, cấp một hai ba đều cố gắng học tập nên mắt bị cận đến ba độ, mấy năm qua chỉ chỉ dùng lotion dưỡng da là nhiều nhất.

Năm cấp ba, cùng phòng có một bạn hay trang điểm, cái tay linh hoạt như có phép thuật, đốm đốm li ti gì đều được che giấu tỉ mỉ, xinh đẹp đi ra ngoài.

Ngoài miệng cô không nói nhưng trong lòng vẫn luôn rất thích và ngưỡng mộ.

Sau khi lên đại học, hầu hết mọi người xung quanh đều trang điểm. Hồng Viên cảm thấy mình như một cô vịt xấu xí, cô không thể chịu nổi khi bản thân mình không biết gì, ngay cả đồ trang điểm.

Cho đến một ngày, bạn cùng phòng của cô muốn đi cạo lông mày, cô đã lấy hết dũng khí đi cùng với bạn, chủ tiệm cũng đề xuất thử vài món đồ mỹ phẩm.

Sau khi mở mắt, cô bị người trong gương làm cho hết hồn. Ngay khoảng khắc đó, Hồng Viên quyết định mình phải học trang điểm.

Cô lên mạng tìm rất nhiều bài viết hướng dẫn, theo dõi các beauty blogger trên weibo và xem hết các video của họ khi rảnh rỗi.

Bạn cùng phòng đề cử cho cô một quyển tạp chí tên là Phi Thượng, mỗi một số đều có mục trang điểm cô rất thích.

Trước Tết một tháng, Hồng Viên đã đặt một quyển.

Vừa tan học về phòng, cô không chờ nổi mà xé hộp, nhìn cái bìa không giống bình thường này, trong lòng ngỡ ngàng.

Lần này màu chủ đạo của bìa là trắng đen, cô gái trong bìa như một coi bướm đêm xinh đẹp quyến rũ, góc nghiêng thần thánh và chiếc mũi xinh xắn.

Hồng Viên nhìn chằm chằm.

Lần này Phi Thượng đã thoát ly khỏi phong cách ngọt ngào như thường lệ, chọn một chiếc váy trắng đen có những đường kẻ bất quy tắc, lối trang điểm phá cách và đôi môi mọng nước là sức hút của trang bìa lần này.

Điều tuyệt vời nhất chính là đôi mắt của người mẫu, góc nghiêng được thể hiện rõ nét dường như đang lấp lánh muôn ánh vàng.

Khí chất độc đáo này đã lập tức hấp dẫn Hồng Viên.

Cô tỉnh táo lại, nhanh chóng tìm tên người mẫu, rất nhanh đã thấy ba chữ: Thẩm Nguyên Gia.

Tên thật dễ nghe.

Hồng Viên nhìn người mẫu trang điểm xinh đẹp như vậy, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, khí huyết dâng trào.

Cô nhanh chóng mở tạp chí đến mục nội dung liên quan, đọc chữ bên trong, cô như biến thành ngốc, ngay cả bạn cùng phòng về khi nào cũng không biết.

"Nhìn gì mà xuất thần dữ vậy?" Bàn cùng phòng hỏi.

Các cô ai cũng biết Hồng Viên học trang điểm, bạn cùng phòng duỗi đầu, "Phi Thượng tới rồi sao? Số này như thế nào? Tớ nghe nói bìa là một người mẫu mới."

"Xinh lắm luôn!" Hồng Viên ngẩng đầu la lên.



Cô giơ tạp chí lên trước mặt mọi người, "Người mẫu này tên là Thẩm Nguyên Gia, nhìn đẹp lắm, hơn nữa phong cách trang điểm cũng rất hợp với chị ấy."

Bạn cùng phòng nghiêng mặt cảm thán: "Đúng thật. Cái màu son mận tím này tớ đã từng dùng rồi, trông già muốn chết, thế mà chị ấy đánh lên lại rất đẹp, tớ cũng muốn runh rinh theo luôn."

Lúc trước cô có mua một cây son màu tím mận, nhưng bởi vì tô lên nhìn quá già nên sau đó đã bán đi rồi.

Hồng Viên cầm tạp chí lại nói: "Tớ phải lên weibo tìm chị mẫu mới được."

Cô đã đặt tạp chí Phi Thượng này nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ thấy cái tên Thẩm Nguyên Gia này, chắc chắc là người mẫu mới được phát hiện.

Cô lên weibo tìm cái tên 'Thẩm Nguyên Gia' ngay lập tức có vô số tài khoản hiện ra, may mà có dấu xác thực tài khoản.

Hồng Viên vui vẻ bấm vào, bài viết weibo mới nhất đã có cả rổ bình luận.

"A a a a a, xinh quá chủ nhà ơi! Cho em hôn một cái!"

"Em mua tạp chí mới tìm được weibo của chị, em rất thích phong cách lần này của Phi Thượng, trước đây nữ tính quá."

"Môi chị bé xinh quá, đến một đứa con gái như em còn muốn thơm thơm!"

"Tôi bị cái ánh mắt kia bẻ cong rồi! Quá đẹp, giống như gặp được tiên nữ hái dâu trong rừng sâu vậy..."

Hồng Viên nhìn một đống dấu chấm cảm chấm than kia. Cô cuối đầu nhìn cuốn tạp chí trong tay mình, bìa mặt sạch sẽ, góc nghiêng hoàn mỹ, bóng lưng ẩn đen và bóng cây mơ hồ.

Ánh mắt dán vào đôi môi đó.

Hồng Nguyên xoa gương mặt đỏ bừng.

Cô vừa mới ảo tưởng mình thật sự... thơm thơm.

***

Người mẫu tạp chí đẹp hay không không quan trọng, cái tạo nên một chiếc bìa đẹp là sự phối hợp giữa khí chất thời trang, thân hình rồi mới đến gương mặt.

Những lời này của Tô Vân vẫn còn bên tai cô.

Điện thoại vẫn vang lên thông báo của weibo không ngừng, cô giảm tiếng chuông, bật chế độ rung, lúc này mới yên tĩnh được một chút.

Cũng đồng thời mà điện thoại của Tôn Ngải đến, giọng léo réo vui sướng kêu lên: "Nguyên Gia, vậy mà cậu lại chụp bìa của [Phi Thượng], thế mà không nói cho tớ biết."

Tim Thẩm Nguyên Gia đập mạnh: "Tớ sợ chụp ra sẽ khó coi."

"Siêu đẹp luôn!" Tôn Ngải kêu lên: "Nếu không phải tớ nhìn thấy trên bàn của đồng nghiệp thì tớ cũng không biết. Cô ấy đã mua cây son giống của cậu rồi, sao trước kia tớ không phát hiện ra cậu hợp với loại phong cách này nhỉ?"

"Là vì trước giờ tớ chưa từng thử qua." Thẩm Nguyên Gia nhẹ giọng nói.

Hôm nay cô cũng tô son kem màu tím mận, nhìn vào cô gái da dẻ trắng nõn trong gương, giống như vừa mới ăn quả mâm xôi mà quên chùi miệng.

Sau khi nói thêm vài câu thì hai người cúp máy.

Đây cũng chính là lý do Thẩm Nguyên Gia chưa vội ký hợp đồng với Hoa Nghệ ngay lập tức. Nếu ấn phẩm tháng hai bán chạy, cô cũng coi như có vốn đường đường chính chính vào Hoa Nghệ chứ không đến mức đi hai bàn tay trắng.

Nghĩ đến tạp chí, Thẩm Nguyên Gia muốn ra ngoài xem xem có bao nhiêu người mua nó.

Ở Đế Đô này chưa bao giờ thiếu những cô gái thời thượng.

Ngoài trời tuyết đã rơi. Trận tuyết đầu tiên kéo đến vào hai ngày trước, lúc đó trên weibo và hot search toàn là ảnh chụp với tuyết đầu mùa.

Thẩm Nguyên Gia quấn khăn quàng cổ che nửa mặt, đội thêm nón, trên người khoác chiếc áo khoác dày, dù có là người quen thì cũng khó nhận ra.



Hơn bốn giờ, cô dừng trước cửa một nhà sách.

Nhà sách này là cái đông nhất trong khu vực, không lớn lắm nhưng lại sở hữu lượng khách nhiều nhất, già trẻ lớn bé đều sẽ tới đây mua đồ.

Thẩm Nguyên Gia đi vào, vừa dạo đến khu bán tạp chí liền thấy mặt mình trên đó.

Trong nhà sách tầm này có không ít người, đa phần là vì ngoài trời lạnh quá nên vào đây ké máy sưởi, hoặc là cầm một cuốn tạp chí, sách hay điện thoại ngồi yên tĩnh một bên.

Cũng có vài nữ sinh đọc tạp chí.

Thẩm Nguyên Gia dừng chân ở khu vực của Phi Thượng, trước cô là hai nữ sinh, có thể là bạn của nhau, thỉnh thoảng còn nói vài câu.

"...Lần trước tớ mua cuốn này, nội dung quá khô khan." Một nữ sinh lướt qua một tờ tạp chí Nhật Bản, dưới cái nhìn mơ hồ của Thẩm Nguyên Gia, cô gái cầm quyển tạp chí Phi Thượng lên.

Nữ sinh khác nghiêng đầu qua nói: "Nhìn đẹp đó."

"Tớ muốn thử kiểu trang điểm mắt này." Cô gái chỉ vào khóe mắt của Thẩm Nguyên Gia trên trang bìa và nói: "Đôi môi của cô ấy đẹp thật sự, nếu chúng ta có thể sửa được như vậy thì hay quá."

Thẩm Nguyên Gia cứng họng không nói nên lời.

Dạo tới dạo lui vài vòng, đa số đều là các cô gái mua Phi Thượng, Thẩm Nguyên Gia cảm thấy nhẹ nhõm.

Bên ngoài trời đã chuyển sang màu trầm.

Thẩm Nguyên Gia cũng không đi loanh quanh nữa, xoay người lấy một cuốn tạp chí rồi ra chỗ thu ngân thanh toán.

Có một vài người đang chờ thanh toán phía trước.

Thẩm Nguyên Gia chán nản giơ cuốn tạp chí trên tay lên, nhìn rồi mới phát hiện mình đang cầm một cuốn tạp chí giải trí, trang bìa là tin ngoại tình của nam diễn viên hai ngày trước.

"..." Ngạc nhiên.

Khóe môi Thẩm Nguyên Gia giật giật, đang tính ngẩng đầu thì khóe mắt liếc thấy tin tức dưới góc trái.

- Ca sỹ Hoàng Ni bị giết tại nhà riêng.

Nếu cô nhớ không lầm thì Hoàng Ni là ca sỹ hát bài hát ông chủ phát trong tiệm lẩu hai ngày trước.

*

#18092020