Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Nhậm Lộ Lộ đang muốn trả lời, Lưu Hà Dương bên cạnh đột nhiên đứng lên, lớn tiếng la to: " Đã có báo cáo nghiệm thi!"
Anh ta chạy đến trung tâm pháp y đem báo cáo trở về.
Bởi vì khoảng cách không xa nên Nhậm Lộ Lộ chỉ mới nói nói được vài câu, khoe khoang công phu mê hoặc người khác của mình một chút, còn chưa kịp nói phương pháp thì đã bị cắt ngang.
Lưu Hà Dương nói: "Đội trưởng, thông tin trên đó quá ít."
Giang Bạn không nói chuyện, tiếp nhận báo cáo.
Báo cáo nghiệm thi cũng xác định cái chân được tìm thấy hôm nay là của thi thể nữ này, người chết khoảng từ 20 đến 25 tuổi, thời gian tử vong là bốn ngày trước, còn thời gian cụ thể thì không quá chắc chắn.
Nguyên nhân cái chết theo đánh giá ban đầu là phần đầu đã chịu một vết thương nghiêm trọng, có dấu hiệu bị xâm phạm.
Sở dĩ nói có dấu hiệu là bởi vì thi thể đã bị ngâm thành hình dạng kia, một số dấu vết đều đã bị phá hủy, pháp y rất khó từ bề mặt nhìn ra được.
Bởi vì không thể giải phẫu, cho nên đáp án nhận được cũng không nhiều, chỉ có thể từ một ít dấu vết xuất hiện ở bên ngoài để cung cấp thông tin.
"Pháp y nói chúng ta hãy xác nhận danh tính của người chết càng sớm càng tốt để bên đó giải phẫu, mới có thể đưa ra kết quả chi tiết hơn." Lưu Hà Dương bổ sung.
Giang Bạn xem báo cáo từ đầu đến cuối, trong lòng cũng có chút phát thảo.
Đến giữa trưa, Lý Thần bên kia cũng có bước đột phá.
Đôi mắt của anh sắp choáng váng, rốt cuộc mới tìm được một chút tin tức: "Ở quận Thành Sơn bên cạnh có một người phụ nữ mất tích có thể đem đối chiếu với bên đây."
Quận Giang Hải cũng có phụ nữ mất tích, nhưng độ tuổi hoàn toàn không khớp, sau đó đem phạm vi mở rộng mới phát hiện có khả năng là ở Thành Sơn.
Bọn họ lập tức liên lạc với cục cảnh sát quận Thành Sơn, sau khi nhận được sự trợ giúp của bên kia thì nhanh chóng xác định được danh tính của thi thể.
"Người chết là Phùng Oánh, năm nay 22 tuổi, làm việc tại một câu lạc bộ tên là Tulip ở khu giao nhau giữa quận Thành Sơn và Giang Hải, đã công tác được hơn một năm. Hai ngày trước, đồng nghiệp của người này phát hiện có chỗ không thích hợp nên đã tới chỗ cảnh sát báo án."
Lông mày Giang Bạn rốt cuộc giãn ra, "Nếu đúng là người này, thì cứ dựa theo quan hệ xã hội mà điều tra."
Lý Thần do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng nói: "Đội trưởng, nơi ở của Phùng Oánh chính là tiểu khu mà Thẩm tiểu thư đang sống."
"Vậy tại sao lại báo án ở Thành Sơn?"
"Tào Yến ở Thành Sơn cho nên báo án ở đó, hơn nữa hội sở Tulip cũng là do bên Thành Sơn quản lý, không ở trong khu vực của quận Giang Hải."
Giang Bạn lại lần thứ hai nhíu mày, "Trước tiên đến chỗ ở của Phùng Oánh nhìn xem, Lưu Hà Dương, cậu và Nhậm Lộ Lộ đi điều tra xem Phùng Oánh có kẻ thù nào hay không, gọi Tào Yến đến đây hỏi thăm một chút."
Hai người đồng ý.
Buổi chiều hai giờ, Tào Yến bị đưa tới phòng thẩm vấn.
Cô là người báo án nên đương nhiên sẽ không giấu diếm tình huống cụ thể, vừa hỏi liền trực tiếp mở miệng nói: "Tôi và Phùng Oánh làm việc chung với nhau khoảng một năm, chúng tôi còn từng ở chung mấy tháng, năm nay mới tách ra thuê nhà riêng. Cô ấy trước nay luôn đi làm rất đúng giờ, nhưng hai ngày trước thì không có tin tức, tôi gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, đến nhà của cô ấy cũng không ai mở cửa, tôi có hỏi một vài người quen thì bọn họ đều nói không thấy cô ấy, cho nên tôi liền báo án."
"Bình thường tính cách của Phùng Oánh rất cởi mở cho nên ở Tulip rất nổi tiếng, quen biết cũng nhiều người, cả đêm có thể kiếm được hơn chục vạn."
Lưu Hà Dương hỏi: "Ngày thường cô ấy có qua lại thân thiết với người nào hoặc là có mâu thuẫn với ai không?"
Tào Yến suy nghĩ một chút, do dự nói: "Quan hệ gần gũi thì bây giờ hẳn là có vài người, lúc trước cô ấy có bạn trai nhưng mà một tháng trước đã chia tay, hình như nguyên nhân là do bị cô ấy lây nhiễm HIV cho nên anh ta vẫn luôn tới gây sự."
"HIV? Bạn trai cô ấy tên gì?"
Lưu Hà Dương nghe thấy chuyện này thì hít vào một hơi, cơ bản nếu đã bị xác định nhiễm HIV thì chính là chờ chết.
Nếu bạn trai cũ bị Phùng Oánh lây nhiễm HIV, vậy thì hoàn toàn có động cơ ra tay với Phùng Oánh, suy cho cùng cuộc sống của mình cứ như vậy mà bị hủy hoại, trong lòng chắc chắn vô cùng căm hận.
"Tên là Chu Tiên Minh, tôi có thông tin liên lạc của anh ta, lúc trước Phùng Oánh từng cho tôi." Tào Yến vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Lưu Hà Dương chú ý tới màn hình điện thoại của cô ấy đã bị vỡ, chắc là bị như vậy đã lâu.
Không nghĩ tới cô ấy và Phùng Oánh có chênh lệch lớn như vậy.
Phùng Oánh sống trong một tiểu khu cao cấp, một đêm có thể kiếm hơn cả vạn, mà chỗ Tào Yến ở chẳng những rất rẻ, xài di động hư cũng không dám đổi.
Số điện thoại của Chu Tiên Minh nhanh chóng được tìm ra.
Tào Yến cất di động, không cảm thấy xấu hổ: "Tôi cũng lưu số này mấy tháng trước rồi, không biết bây giờ anh ta có đổi số hay không, nếu đổi thì tôi cũng không biết."
Lưu Hà Dương nói: "Không sao, cảm ơn sự phối hợp của cô."
Anh đứng dậy đưa Tào Yến ra ngoài, bản ghi chép cũng nhanh chóng được sắp xếp lại, chờ sau khi Giang Bạn từ bên ngoài trở về xem.
***
Giang Bạn cùng Nhậm Lộ Lộ và Lý Thần đi đến nhà của Phùng Oánh.
Anh đã từng tới đây rồi cho nên một chút cũng không xa lạ, cũng không cần bảo vệ dẫn đường liền trực tiếp tìm được căn hộ kia.
Nhưng tới rồi mà không có chìa khóa lại là một vấn đề.
Nhậm Lộ Lộ tìm bên bất động sản, gọi chủ nhà tới.
Chủ nhà vẫn còn nhớ Phùng Oánh, tưởng là cô ấy phạm tội, oán giận nói: "Tôi thật sự không muốn cho cái cô Phùng Oánh này thuê nhà chút nào, cô ta luôn mang đàn ông trở về, tôi đã bắt gặp nhiều lần."
Không chỉ có như thế, có một lần bà đi vào lấy đồ của mình bị rơi, còn thấy được đồ đạc ở bên trong bị vứt lung tung lộn xộn.
Thân là chủ nhà, ghét nhất nhìn thấy mấy thứ này.
Nhậm Lộ Lộ hỏi: "Phùng Oánh có chỗ nào đặc biệt kỳ lạ hay không?"
"Ngoài chuyện này ra thì không có, những chuyện khác thì tôi cũng không rõ lắm." Chủ nhà suy nghĩ một chút, đột nhiên kêu lên: "Bạn trai của cô ta đã từng tới đây gây chuyện ầm ĩ, còn xịt sơn lên nữa!"
Chủ nhà nhớ rõ ràng rành mạch, vẫn là do bà tìm người xóa sạch vết sơn.
Bà cũng hối hận vì cho Phùng Oánh thuê nhà, dù sao thì HIV thật sự rất đáng sợ, bà dự định hết hợp đồng năm nay thì dọn sạch toàn bộ phòng ở lại một chút sau đó bán đi.
Phùng Oánh sống ở phòng 1802. . Truyện Hài Hước
Nhậm Lộ Lộ đưa mắt nhìn số nhà của hai căn phòng bên cạnh, một cái trong đó chính là nhà của Thẩm Nguyên Gia, cô chủ động gõ cửa căn nhà kế bên.
Cũng không biết Thẩm Nguyên Gia có ở nhà hay không.
Cô đi ở phía sau, Lý Thần và Giang Bạn ở phía trước, cũng không chú ý tới việc cô không theo kịp.
Trong nhà Phùng Oánh cũng coi như sạch sẽ, chỉ là trong phòng vứt không ít quần áo tình thú và đồ chơi, một đám thanh niên trẻ tuổi nhìn xem đến mặt đỏ tai hồng.
Lưu Hà Dương nhéo nhéo cổ họng, nói: "Tôi đi chỗ khác nhìn xem sao."
Lý Thần trợn trắng mắt, trêu chọc nói: "Cậu cũng không phải chưa từng thấy qua, trước kia còn bạo hơn cái này nhiều."
Lưu Hà Dương ở phòng khách kêu: "Phi lễ chớ nhìn."
Phòng của Phùng Oánh có một bức ảnh chụp của cô ấy, so sánh với thi thể bị ngâm đến sưng phù thì khuôn mặt này xinh đẹp hơn nhiều, dáng người cũng vô cùng gợi cảm.
Cô ấy rõ ràng là một người thích chụp ảnh, trong phòng có mười mấy bức hình chụp bản thân, tất cả đều treo ở trên tường.
Giang Bạn đi đến chiếc tủ bên mép giường.
Bên trên ngoại trừ đồ dùng ra còn có một bức ảnh bị úp xuống.
Anh đưa tay cầm lấy xem, trên ảnh chụp Phùng Oánh và một người đàn ông, lúm đồng tiền như hoa, cô dựa vào vai người đàn ông, quan hệ thân thiết.
"Đội trưởng, anh mau đến xem!" Lý Thần đột nhiên kêu lên.
Anh ta đang đứng ở trước bàn trang điểm, ngăn kéo phía trên bị mở ra, đồ đạc bên trong tất cả đều là trang sức, vàng bạc cũng có không ít.
Lý Thần cảm khái nói: "Phùng Oánh thật sự rất giàu."
Giang Bạn đem bức ảnh đưa cho anh ta, "Trước tiên đi điều tra xem người đàn ông này là ai."
......
Thẩm Nguyên Gia đang ở trong nhà luyện yoga thì nghe được tiếng gõ cửa, từ mắt mèo nhìn xem một chút, sau khi xác định là người quen mới mở cửa: "Sao cô lại tới đây?"
Cô mặc một chiếc áo khoác tơ tằm, cả người lộ ra vẻ lười biếng.
Trong mắt Nhậm Lộ Lộ hiện lên tia kinh diễm, nói rõ nguyên nhân: "Có một vụ án mới, chính là người chết mà cô phát hiện đêm qua, tên là Phùng Oánh, ở cạnh nhà cô."
Thẩm Nguyên Gia không thể không nhíu mày.
Bất luận là ai nếu biết hàng xóm bên cạnh nhà mình đã chết, đều sẽ cảm thấy có chút đen đủi.
Đặc biệt là người chết này còn do cô mới phát hiện ngày hôm qua, lại còn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của thi thể, lại thêm tin tức sáng hôm nay, trong lúc nhất thời căn bản muốn quên cũng không được.
Buổi tối cô còn một mình ở đây.
Lấy ví dụ như khu chung cư cũ trước đây cô ở đi, bởi vì có khá nhiều người già, một khi có đám tang liên tiếp thì tối nào cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc đám ma, làm cho người ta muốn gặp ác mộng.
May mắn là hiện tại cô đã được tôi luyện, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.
Mọi khi lúc rạng sáng cô còn có thể lặng lẽ theo dõi một vài người, sau đó nhìn thấy những video hiện trường tử vong giống như trong phim kinh dị, nội tâm không hề dao động.
"Chỉ có điều tôi không thể nói quá nhiều chi tiết cho cô biết được." Nhậm Lộ Lộ ngừng lại, chuyển đề tài.
Cô cảm thấy mình cần phải cung cấp cho Thẩm Nguyên Gia những tin tức mới nhất.
Nhậm Lộ Lộ đem phản ứng của đội trưởng nhà mình sau khi biết được chuyện này nói qua một lần, "Nhưng mà sau đó lại bị Lưu Hà Dương cắt ngang, nếu không tôi có thể đề cử rất nhiều loại phương pháp cho anh ấy, mặc dù cuối cùng đều sẽ bị cô từ chối."
Thẩm Nguyên Gia bị một câu cuối cùng này của cô ấy chọc cười.
"Cô nói đúng." Cô nói: "Tôi không thể đồng ý với yêu cầu của Giang Ban."
Trước đó cô còn gọi là cảnh sát Giang mà, Nhậm Lộ Lộ đột nhiên nghĩ tới điều này, nghĩ thầm chỉ sợ là ấn tượng của đội trưởng nhà mình có một chút thay đổi.
Cô vẫn nói bổ sung: "Nhưng mà đội trưởng không phải là người tính toán như vậy."
Thẩm Nguyên Gia lúc trước trợ giúp bọn họ, nhưng là lấy thân phận người đoán mệnh, tuy rằng lúc ấy sự hoài nghi chiếm đa số, nhưng về sau cũng đã thay đổi ý nghĩ.
Đối với một nhân tài như vậy, Giang Ban tất nhiên sẽ tận dụng.
Nhậm Lộ Lộ biết anh muốn nhờ Thẩm Nguyên Gia làm cố vấn chính vì là nguyên nhân này, bởi vì nhanh chóng phá án có thể giảm bớt được rất nhiều chuyện, đôi khi thậm chí có thể cứu mạng người khác.
Có thể cứu người, chuyện này Giang Ban không thể không động tâm.
Cho nên đội trưởng vì vậy mới đến thỉnh giáo mình, nếu không trong tình huống bình thường thì anh ấy cái gì cũng không nói, cũng không để ý tới cô.
"Vậy cũng không được." Thẩm Nguyên Gia nói.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc phía trước Giang Ban nhờ mình đoán mệnh, cô cũng muốn biết cảnh sát Giang là sống thọ rồi mất tại nhà, hay là chết oan chết uổng.
Cô thấp giọng hỏi: "Giang Bạn có Weibo không?"
"Hả?"
Nhậm Lộ Lộ suy nghĩ một chút, cô thần bí cười hề hề hỏi: "Weibo của đội trưởng? Cô cũng muốn theo dõi sao? Hay là lén nhìn trộm vậy?"
Đương nhiên là lặng lẽ theo dõi.
Thẩm Nguyên Gia ở trong lòng bổ sung, trên mặt lại bình tĩnh mà nói: "Tôi muốn nhìn một chút xem anh ta ở trên mạng có tính cách gì, có rất nhiều người trên mạng và ngoài đời là hai tính cách khác nhau."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhậm Lộ Lộ: Đội trưởng không có Weibo.
Nếu vậy thì có thể toàn bộ câu chuyện xong rồi.