Wechat Của Tôi Có Quỷ

Chương 5




Sân trường rất yên tĩnh. Gió đêm thổi tới gợi nên sự rùng mình.

Thần kinh tôi vẫn luôn căng thẳng, bỗng nhiên nghe thấy anh béo sau lưng mắng: “Móa, con mẹ nó cậu là gay sao? Ôm tôi làm gì?”

Vào lúc này, một chút gió thổi cỏ lay cũng làm tôi hết sức căng thẳng. Tôi quay người lại, thấy vẻ mặt anh béo không được tự nhiên dịch ra xa. Còn anh chàng kia ngượng ngùng cười: “Tôi thấy hơi sợ hãi...”

Hiển nhiên anh béo không có ấn tượng gì tốt với anh chàng, hùng hổ đi đến bên cạnh chúng tôi.

Chúng tôi hít sâu một hơi, đi vào. Vẫn là một vùng tăm tối như trước, chúng tôi chỉ có thể mượn ánh trăng yếu ớt trong bóng đêm tĩnh lặng để tiến lên, tìm kiếm từng phòng học. Không biết vì sao, sau khi ra ngoài từ phòng học kia, tôi cảm thấy hình như sau lưng có người nhìn mình, cảm giác này rất kỳ quái, nhưng khi quay người lại, sau lưng không có ai cả.

Tinh thần vốn căng thẳng lại càng hồi hộp. Thậm chí tôi nghi ngờ, có phải tên cuồng sát kia đang theo dõi từ sau lưng chúng tôi.

Lúc bước nhanh đến bậc cầu thang, tôi khát nước không chịu nổi, dừng lại lấy bình nước từ trong balo của Hứa Tri ra, mở nắp uống một ngụm, cũng vô ý nhìn lại thử.

Gió đêm thổi qua cuốn theo lạnh lẽo. Tôi không cầm chắc bình nước trong tay, bình nước rơi xuống đất, nước đổ ra.



Anh béo chuẩn bị nhặt lên, bị tôi cản lại: “Được rồi, nước cũng đổ rồi, đi nhanh thôi, tôi luôn cảm thấy tầng hai không an toàn.”

Anh béo cũng không nhiều lời, gật đầu, đi theo chúng tôi. Lên thêm một tầng, sau khi tìm kiếm trong các phòng học, tôi bỗng ngăn mọi người lại.

“Đi cùng tôi xuống tầng dưới đi.”

Lúc xuống tầng, tiếng bước chân của tôi có hơi lớn.

Quả nhiên. Có người theo dõi chúng tôi. Tôi vừa mới “không cẩn thận” đổ nước sau lưng, nhưng sau khi chúng tôi đi, đã có những dấu chân ẩm ướt lờ mờ xuất hiện trên hành lang.

Điều duy nhất làm tôi bất ngờ là có tới hai dấu chân. Chẳng lẽ, Bạch Mộng Mộng đã gặp người cuối cùng tham gia nhiệm vụ rồi? Hai dấu chân ẩm ướt kéo dài đến phòng học gần cầu thang nhất.

Chúng tôi nhìn nhau, từ từ đi đến cửa phòng học. Hứa Tri đi đầu tiên, bỗng một chân đạp cửa phòng, tôi cũng nhanh chóng mở đèn pin. Căn phòng học này rất trống, không bàn ghế, hai người kia ở trong phòng học thì tránh cũng không tránh được.

Khiến tôi kinh ngạc là không có Bạch Mộng Mộng. Đối phương là hai chàng trai, hơn nữa, còn là một cặp sinh đôi.

Chuyện gì xảy ra vậy? Trong phòng học, hai người chậm chạp bước tới, một người trong đó còn học dáng vẻ giơ hai tay đầu hàng như trên TV: “Đừng hiểu lầm, đều là đồng đội, cùng tham gia một nhiệm vụ.”

Vừa nói ra câu này, tất cả mọi người im lặng. Tôi, Hứa Tri, anh béo, anh chàng nhát gan, cộng thêm Bạch Mộng Mộng với cặp sinh đôi trước mặt, bảy người, nhưng chỉ có sáu người cùng tham gia nhiệm vụ. Cho nên, ai là tên cuồng sát lẫn trong đó?

Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, mọi người thăm dò lẫn nhau, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Tôi và Hứa Tri liếc nhìn nhau, Hứa Tri không nói gì, nắm lấy tay tôi trong bóng tối, lấy đó để trấn an.



Giằng co cả nửa ngày, mọi người nghi ngờ nhau, nhưng đều không có chứng cứ. Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng, lại là anh béo. Bỗng dưng anh ta đứng dậy, nhổ nước bọt xuống đất: “Móa, một đám già đầu rồi còn sợ gì nữa, đừng quên còn có một cô gái lạc đàn nữa!”

Được anh ta nhắc nhở, chúng tôi mới nhớ tới Bạch Mộng Mộng không biết chạy trốn ở đâu.

Anh béo lấy thuốc lá trong túi ra: “Các người cứ ở đây nghi ngờ vô căn cứ đi, tôi đi tìm Bạch Mộng Mộng. Theo tôi là tên X bí ẩn đó ngu ngốc không biết đếm số, nói không chừng vốn là bảy người tham gia.” Nói xong, anh béo ngậm điếu thuốc quay người đi.

Tôi nhìn qua Hứa Tri, Bạch Mộng Mộng là bạn thân của anh, chắc chắn anh sẽ không thấy chết không cứu. Quả nhiên, Hứa Tri cũng đứng dậy, nhưng đã có người lên tiếng trước anh.

“Tôi nghi ngờ anh béo có vấn đề.” Là anh chàng nhát gan hầu như chưa từng lên tiếng, anh ta thấp giọng nói: “Lúc Bạch Mộng Mộng chạy anh béo không nói gì, sao bây giờ vừa phát hiện tên cuồng sát ở trong chúng ta, anh ta lại kiếm cớ muốn đi?”

Nói xong, anh chàng cắn răng, đuổi theo hướng anh béo: “Trong tình huống này, mọi người vẫn không nên tách ra thì hơn.”

Thế là, đoàn người chúng tôi đuổi kịp theo anh béo, bắt đầu tìm kiếm Bạch Mộng Mộng trong dãy phòng bỏ hoang bằng đèn pin. Khoảng chừng nửa giờ sau, chúng tôi tìm thấy cô ấy trong nhà vệ sinh ở tầng bốn. Nhưng, Bạch Mộng Mộng chết rồi.

Một cái chết lạ lùng, mặt cô ấy vùi trong bồn rửa tay đầy nước, chết đuối bằng một tư thế gần như không thể. Ánh sáng đèn pin chiếu tới, cơ thể Bạch Mộng Mộng cứng ngắc, nhưng vẫn duy trì thế đứng. Cuối cùng, vẫn là anh béo cầm đèn pin qua trước, từ từ đỡ mặt Bạch Mộng Mộng dậy —— “Cmn!”

Tính từ lúc Bạch Mộng Mộng biến mất đến giờ, quá lắm là hai giờ, nhưng mặt của cô ấy... Giống như đã ngâm trong nước mấy ngày, hoàn toàn trương phình, thậm chí có dấu hiệu phân hủy nhẹ. Sao có thể?

Mọi người kinh ngạc chứng kiến cảnh này, cuối cùng, Hứa Tri hít một hơi, đi lên phía trước, ôm thi thể Bạch Mộng Mộng ra ngoài, tạm thời đặt ngoài hành lang, cũng cởi áo khoác đắp lên mặt cô ấy. Xem như miễn cưỡng giữ lại thể diện cuối cùng.

Ai giết Bạch Mộng Mộng?



Ở đây có sáu người, tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm. Lúc chúng tôi bị khóa trong phòng học là cặp anh em sinh đôi mở cửa, sau đó họ vẫn luôn đi theo chúng tôi.

Bạch Mộng Mộng chết một cách kỳ lạ, chúng tôi nghi ngờ cô ấy chết vì cái Wechat quái dị đó. Thế nhưng, kiếm một vòng trong nhà vệ sinh cũng không thấy điện thoại của cô ấy, cuối cùng chỉ có thể coi như thôi.

Bạch Mộng Mộng chết làm cho lòng người bàng hoàng, sau khi mọi người thương lượng quyết định tìm một một phòng học ở giữa, luân phiên chỉ chứng, dù sao kẻ cuồng sát nhất định đang lẫn trong chúng tôi.

Nhưng khi đang đi, điện thoại của tôi bỗng nhiên reo lên, số lạ, nghe máy lại là tiếng của mẹ tôi: “Viện Viện, khi nào con về?” “Con hãy về đi, có được không, mẹ van xin con...”

Cổ họng tôi chan chát: “Mẹ sao rồi? Mấy ngày nữa con xong việc sẽ về nhà.” Thế nhưng, tôi không đợi được câu trả lời của mẹ, điện thoại đã bị ngắt máy. Mặc dù tôi lo lắng, nhưng tình huống lúc này căng thẳng, chỉ có thể như vậy trước thôi....

Trong phòng học. Mọi người nghi ngờ nhau vô căn cứ, hai anh em sinh đôi nghi anh béo, anh béo thì nghi Hứa Tri tỉnh táo quá đáng, còn tôi lại nghi ngờ anh chàng nhát gan. Dù sao, trên đường đi anh ta đều có vẻ sợ hãi quá mức, còn lúc anh béo chạy trốn lại là người đầu tiên đuổi theo, khó tránh khỏi hiềm nghi bình thường cố tình giả bộ yếu đuối.

Đoán một hồi, không có kết quả gì. Bầu không khí lâm vào căng thẳng. Bỗng nhiên, tôi lấy điện thoại ra xem thử, chợt đứng dậy. Xem thời gian, đã sáng rồi. Sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, đã qua một đêm.

Hơn nữa, quan trọng nhất là —— trời vẫn tối.