Wechat Của Bạn Trai Cũ Cứ Ám Lấy Tôi

Chương 11: Là anh tự sát




Edit: Hồng Trà Kem Trứng | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi

Từ đài phát thanh trở về nhà, Lâm Nhiên Di suýt ngất khi thấy Thôi Thành đang ngồi trên sô pha.

Có ma trong điện thoại của cô.

Cô sắp thoát khỏi hội những người theo chủ nghĩa duy vật rồi. Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Thôi Thành là nhìn lại lần nữa.

Lại còn là 3D.

Ngay sau đó hai mắt tối sầm lại, hai đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa khuỵu xuống.

Lý Tung Dương và Thôi Thành vội chạy tới đỡ Lâm Nhiên Di ngồi xuống sô pha. Người quạt giúp cô thoáng khí, người đi lấy cho cô cốc nước. Mãi lúc sau Lâm Nhiên Di mới bình tĩnh lại được.

Thôi Thành đầu đầy mồ hôi giải thích cả buổi Lâm Nhiên Di mới từ từ chấp nhận sự thật rằng anh ta vẫn còn sống.

Cô vừa lúng túng vừa đau đầu muốn hỏi chuyện của Tiểu Sương rốt cuộc là thế nào, vì sao đang bình thường lại bị tâm thần.

Trời dần tối, cả ba người ngồi nhìn nhau không nói gì, thậm chí không buồn cả bật đèn.

Màn đêm buông xuống, đèn ban công của từng nhà dần dần được bật sáng.

Cửa phòng ngủ khẽ hé ra một khe hở nhỏ, một đôi mắt bất an xuất hiện lặng lẽ đối diện với ba đôi mắt còn lại trong phòng khách.

"Tiểu Sương..."

Thôi Thành bật dậy, bước nhanh về phía phòng ngủ.

Người trong phòng đóng sập cửa lại.

Thôi Thành sờ mũi, xấu hổ cười gượng trước cửa phòng ngủ.

Lâm Nhiên Di đứng dậy bước tới nhẹ nhàng gõ cửa.

"Tiểu Sương, chúng ta nói chuyện chút được không?"

Cánh cửa như ngăn cách hai cuộc đời. Bên trong là người cô độc không nơi nương tựa mà cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Lâm Nhiên Di cảm thấy chua xót vô cùng. Hai ngày nay, những chuyện kỳ quái cứ lần lượt kéo đến, tất cả đều có quan hệ với những người mà cô quan tâm.

Hồi lâu sau, bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì. Lâm Nhiên Di cũng không rời đi, yên lặng đứng đợi ở đó.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng từ từ hé ra một khe hở nhỏ, đôi mắt sợ hãi nhìn ngó xung quanh.

Thôi Thanh kích động nắm lấy tay nắm cửa, Lâm Nhiên Di vội vàng ngăn lại.

"Tôi vào trong với cô ấy."

Cô thử đẩy cửa phòng, người bên trong không phản đối. Lâm Nhiên Di mở một khe hở chỉ đủ để cô đi vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Cô bật đèn ngủ, thấy Tống Thanh Sương không biết đã chui vào trong chăn từ khi nào, chỉ để lộ ra đôi mắt nhút nhát sợ sệt, ngơ ngác nhìn cô.

Cô ngồi trên giường, nhìn vào mắt Tống Thanh Sương, chậm rãi hỏi: "Tiểu Sương, tớ có thể giúp gì được cho cậu không?"

Vừa dứt lời, đầu mũi cô trở nên chua xót, cuối cùng cô bật khóc.

Tống Thanh Sương nhìn cô hồi lâu, sau đó chậm rãi đưa tay ra giúp cô lau nước mắt.

"Tớ xin lỗi, tớ đã lừa dối mọi người."

Cuối cùng Tống Thanh Sương nhẹ nhàng nói.

Lâm Nhiên Di lắc đầu, "Cậu đừng buồn, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Tống Thanh Sương buồn bã cười: "E là sẽ rất khó khăn."

Trở mình sang bên phải, Tống Thanh Sương nương theo ánh đèn dùng móng tay nhọn vạch từng bông hoa từng bông hoa lên đó, tạo ra những vết hằn sâu.

Những sợi tóc ngắn lòa xòa che đi khuôn mặt tiều tụy hốc hác của cô trong bóng tối.

Lâm Nhiên Di nhìn cô như một cô bé bướng bỉnh đang chuyên tâm tàn phá bức tường, đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại của cô.

Tống Thanh Sương lại yên lặng moi nhưng mảng sơn tường ra khỏi móng tay, sau đó ngẩng đầu mỉm cười hoảng hốt với Lâm Nhiên Di: "Hẹn gặp lại nhé."

Tống Thanh Sương nhẹ nhàng nói.

Tiễn vợ chồng Tống Thanh Sương về, Lâm Nhiên Di ôm chân, co rúc người trên sô pha. Cứ để Tiểu Sương đi như vậy cô cảm thấy rất lo lắng.

Lý Tung Dương tiễn bọn họ vẫn chưa về.

Lâm Nhiên Di lấy di động ra, gửi tin nhắn cho hồn ma bên trong.

"Em buồn quá..."

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Tên nhóc thối Lý Tung Dương có phải thiếu dạy dỗ không?"

Lâm Nhiên Di: "..."

Người này mà được thả ra xã hội nguy hiểm này chắc chắn sẽ không màng an nguy bản thân, vì việc nước quên tình nhà luôn.

Lâm Nhiên Di: "Thôi Thành không chết, thần kinh Tiểu Sương có vấn đề, anh ta đưa Tiểu Sương đi rồi. Em rất lo lắng cho cô ấy nhưng lại không biết nên làm gì."

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Thôi Thành có nói gì không?"

Lâm Nhiên Di: "Anh ta nói gia đình Tiểu Sương có tiền sử mắc bệnh tâm thần, sau khi kết hôn anh ta mới phát hiện ra. Một năm nay bọn họ không liên lạc gì với em vì Tiểu Sương vẫn luôn phát bệnh, có thái độ thù địch với em, về sau khuynh hướng bạo lực của Tiểu Sương ngày càng rõ ràng nên anh ta chỉ có thể đưa Tiểu Sương vào bệnh viện tâm thần. Những lời sau đó giống hệt như những gì Tiểu Sương kể lại cho chúng ta chỉ khác là họ hoán đổi vị trí cho nhau."

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Tống Thanh Sương có để lại cái gì không?"

Lâm Nhiên Di: "Cô ấy không... Anh hỏi chuyện này để làm gì?"

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Em vào phòng thử tìm lại xem cô ấy có để lại thứ gì không. Anh nhớ về sau em có bảo với anh là Tống Thanh Sương đã đặt nó ở trong phòng..."

Lâm Nhiên Di: "Được, để em tìm thử."

Cô đứng dậy bước vào phòng ngủ Tiểu Sương nằm buổi trưa, cẩn thận tìm kiếm nhưng ngoại trừ mấy sợi tóc trên gối thì không tìm được thứ gì cả.

Tìm hết phòng ngủ, cô ra phòng khách lật sô pha, nhìn dưới gầm nhưng đều không thu hoạch được gì

Cô đang định cầm di động nói với với hồn ma Lý Tung Dương một tiếng thì phiên bản người thật mở cửa bước vào.

"Anh vào bằng cách nào?"

Lý Tung Dương quơ quơ chiếc chìa khóa trong tay: "Em thay ổ khóa thì có lợi ích gì chứ, nơi để chìa khóa dự phòng vẫn không đổi. Đây là cố ý chuẩn bị cho anh đúng không?"

Lâm Nhiên Di bực bội định cầm gối đập vào mặt anh nhưng nghĩ đến việc gặp anh ở một thế giới khác cô lại mềm lòng, thôi không làm nữa.

Lâm Nhiên Di nhíu chặt mày, lòng đầy tâm sự.

Lý Tung Dương...

Tống Thanh Sương...

Mình phải làm gì mới có thể giúp được họ...

Wechat thông báo có tin nhắn, Lâm Nhiên Di nhìn thoáng qua.

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Tìm thấy chưa?"

Lâm Nhiên Di đề phòng nhìn Lý Tung Dương thì thấy anh đã đi vào bếp.

Rồi trả lời lại: "Không có."

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Cô ta không bảo có để lại cho em cái gì à?"

Lâm Nhiên Di: "Không hề."

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Có chuyện này anh nói nhất định em sẽ không đồng ý nhưng anh vẫn muốn nói."

Lâm Nhiên Di: "Chuyện gì?"

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Chuyện của Tống Thanh Sương em đừng quan tâm nữa được không?"

Lâm Nhiên Di sững sờ trong chốc lát rồi trả lời lại ngay: "Anh biết ở thành phố này ngoài Thôi Thành ra cô ấy chỉ có chúng ta thôi mà. Làm sao em khoanh tay đứng nhìn được."

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Giao cho bạn trai yêu mến của em làm thì sao?"

Lâm Nhiên Di: "Anh đừng quên mục đích mình trở lại là gì. Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh cứ làm tốt chuyện của mình là được."

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Chuyện của em cũng là chuyện của anh. Sao phải phân chia rạch ròi như vậy làm gì."

Lâm Nhiên Di: "Chuyện gì cũng có nặng nhẹ. Bệnh của Tiểu Sương không phải ngày một ngày hai là tốt lên ngay được. Tôi phải thường xuyên đi thăm cô ấy, khuyên nhủ nhiều hơn. Có lẽ mọi thứ sẽ dần chuyển biến tốt đẹp. Còn bây giờ quan trọng nhất là anh tự nghĩ về chuyện của mình đi kìa."

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh đang nghĩ."

Lâm Nhiên Di: "Nghĩ đến đâu rồi?"

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Là anh tự sát."

Lâm Nhiên Di kinh hãi, tay run rẩy không cầm chắc nổi điện thoại.

Lý Tung Dương cắt táo xong đưa qua thì thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại sắp rơi.

Lâm Nhiên Di như con mèo bị giẫm phải đuôi, giật ngược lại di động trong tay anh.

Cô còn chưa hoàn hồn thì tiếng chuông báo có người gọi đến vang lên.

Đầu bên kia là Hứa Văn Hành, cô do dự nhưng rồi vẫn nghe máy.

"Alo, anh Hứa à."

Lâm Nhiên Di cố nói thật nhẹ nhàng còn Lý Tung Dương đứng một bên thì dỏng tai lên nghe hai người nói gì.

"À không có gì, gần đây trong nhà em có chút việc nên xin nghỉ một tuần thôi."

Lâm Nhiên Di nhìn Lý Tung Dương đang nhăn nhó khó chịu bên cạnh thì quay người ra ngoài ban công, 'xoẹt' cái kéo rèm lại.

Nhận điện thoại xong, cô mở rèm đi vào nhà, đâm phải cột điện hình người đang ghen lồng lộn.

"Em yêu, em giỏi thật đấy."

Lý Tung Dương ngoài miệng thì cười nhưng bên trong lại không cười nổi.

Lâm Nhiên Di mặc kệ anh, vòng qua đi tiếp.

Lý Tung Dương lại như bóng với hình, đi theo từ phòng khách đến phòng ăn, phòng ăn sang phòng bếp, theo đến tận cửa nhà vệ sinh.

"Anh cũng muốn vào cùng à?"

Lâm Nhiên Di nắm lấy tay cầm cửa nhà vệ sinh, lạnh lùng lườm anh.

"Cũng được..."

Đúng là lưu manh không có giới hạn, tên dở hơi này đi nửa vòng trái đất rồi, già thêm một tuổi rồi mà vẫn lưu manh như ngày nào.

Lâm Nhiên Di nói ra cố tình khiêu khích nhưng biết mình chẳng phải đối thủ của anh nên không để anh kịp nói gì, cô vội vàng đóng sập cửa lại.

Lý Tung Dương chỉ còn sờ được chút gió lạnh từ khe cửa, gào lên: "Lần sau còn dám thông đồng với thằng khác trước mặt người đàn ông của em, anh sẽ cho em biết thế nào là sang năm cũng không xuống nổi giường."

Nhà vệ sinh còn vang ra tiếng của kẻ điếc không sợ súng: "Nếu có ý định trèo tường thật thì anh có là ai em cũng chẳng quan tâm."

Lý Tung Dương vào bếp, lấy khoai tây cà rốt trong giỏ, cầm miếng thịt bò mới mua hôm qua ra rửa sạch rồi ném vào nồi súp đang sôi sùng sục.

Lúc không ra oai anh hay ở nhà nấu cơm.

Lâm Nhiên Di là người bề ngoài trông thì tinh tế tỉ mỉ nhưng thực chất lại vô cùng qua loa.

Lý Tung Dương và Lâm Nhiên Di thực ra không giống nhau chút nào.

Anh thì bề ngoài trông nghiêm túc nhưng cuộc sống hàng ngày càng nghiêm khắc hơn.

Đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị, anh sẽ tự học cho đến khi đạt thì thôi, đồng thời lại khiến Lâm Nhiên Di kén ăn hơn. Cô bé này trước kia từ thứ hai đến chủ nhật chỉ ăn một vị mì ăn liền, một vòng lặp không hồi kết.

Anh đi một năm, tủ lạnh của cô trở thành tủ đựng rượu, ngoài rượu bia và nước lọc thì chẳng còn gì khác, vòng lặp ăn mì ăn liền của cô cũng dần quay về, cuộc sống của kẻ vô sản bị giới tư sản đày đọa lại sắp ngóc đầu trở lại.

Lâm Nhiên Di khóa trái cửa, tiếp tục câu chuyện vừa rồi.

Lâm Nhiên Di: "Anh bảo là anh tự sát?"

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Ừ."

Lâm Nhiên Di: "Chắc chắn không?"

Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Một trăm phần trăm luôn."

Lâm Nhiên Di: "Vì sao?"

Cô cảm giác mình không thể tiêu hóa nổi đống tin tức kinh khủng này, cầu chì trong đầu chỉ muốn đứt phụt đi.

Cái con người có bản lĩnh khiến người khác giận đến mức thắt cổ chết thì bản thân ít nhất cũng phải sống trăm năm như cụ rùa chứ, sao lại coi thường mạng sống như vậy?