We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 14-2: B: We ^^




Đặc điểm chính về cuộc sống dạo gần đây của tôi là dính thằng Phum đến 24 giờ/ngày vậy nên tôi đã khám phá ra được kha khá các khía cạnh mới của nó. Những khía cạnh mà chắc chắn mấy cô hotgirl, mấy cô đã từng có gì đó với nó chắc chắn không biết. Tôi kể ngay bây giờ đây, hihi. Thằng quỷ Phum này rất nghiện xem phim hoạt hình, từ cartoon network cho đến disney channel*, nó xem hết.

* Trong văn bản gốc nó là mấy kênh truyền hình của Thái Lan cơ mà tôi không quen thuộc truyền hình bên đó lắm nên đổi thành cartoon network với disney channel cho dễ hình dung hơn.

Điều quan trọng là nó cuồng gấu bông, đây chắc là điểm duy nhất mà tôi thấy là đáng yêu. Nó thích kiếm chuyện với người khác, thích tốc độ, thích đua xe đua xe, nó dụ tôi đi mấy lần tồi nhưng tôi toàn từ chối. Tôi từng đi cùng hội thằng Thaen thằng Q một lần hồi năm nhất và cảm thấy không hợp mùi da thuộc ở đó cho lắm.

Phum sẽ im lặng mặt hằm hằm nếu phải đứng giữa những người mà nó không quen biết, như kiểu nó muốn xây nên bức từng ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Nhưng nó sẽ cười nếu được ở cạnh bạn bè. Nó là đứa độc mồm nhưng tốt tính. Nó sẽ không bao giờ bắt nạt ai trừ khi đối phương gây sự trước.

Với tôi mà nói, thằng Phum không phải là kẻ đào hoa, mà cũng không biết nữa vì định nghĩa đào hoa của tôi là một người cùng lúc hẹn hò với nhiều người (thí dụ điển hình là thằng Chen, thằng Q, thằng Mick). Tôi cũng không phải dạng đào hoa đâu, tôi chỉ thích ngắm gái xinh thế thôi. Còn thằng Phum, tôi thấy mỗi lần nó chỉ hẹn hò đúng một người, chỉ có điều là đổi người hơi nhanh vì nó là đứa cả thèm chóng chán.

Điều quan trọng là nó được con gái săn đón rất nhiều mà thằng Phum là đứa tốt tính ít khi từ chối người khác nên ai tiến tới nó cũng chấp nhận hết. Nhưng mà với nó việc đó cũng chẳng có gì khiến bản thân tổn hại. Đẹp trai, nhà giàu, có muốn chơi 3P các nàng cũng chịu ấy chứ.

Thằng Thaen nói với tôi rằng mấy hôm trước nó nghe được tin hành lang trong trường, các bạn đồn rằng đã thấy một cặp trai tài gái sắc cùng đi ăn cơm rồi đi hẹn hò trong một trung tâm thương mại nổi tiếng. Nhân vật nam chính trong câu chuyện đó còn có thể là ai ngoài thằng quỷ Phum đây.

Tuy chỉ là tin đồn thất thiệt nhưng nó cũng đủ làm tôi cảm thấy chân tay bứt rứt. Phum đã từng là đứa thay người yêu như thay áo, lúc nào cũng có người tới tán tỉnh và ngay cả lúc này đây, sau khi nó tỏ tình với tôi thì vẫn không thiếu gái đến ve vãn.

Tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, liệu thằng Phum có thể nghiêm túc với tôi đến khi nào? Tôi đã thích nó đến mức quên béng mất chuyện này, quên đúng chuyện quan trọng chứ, cái thằng Peem này!

Thôi cứ gác vụ đó qua một bên đã vì tình cảng hiện giờ là tôi với nó đang căng thẳng một mất một còn đây. Sự tình là thế này, hôm nay là thứ 7, thằng Phum kéo tôi sang condo nó chơi game nhưng đến lúc tôi đứng dậy đi về thì nó nhất định không chịu để tôi về, trừ phi là cho nó đi cùng.

Không phải là tôi ghét đi cùng nó nhưng chỉ mấy chuyện vụn vặt thôi cũng đủ khiến đám thằng Q trêu tôi đến mức xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu rồi. Chúng nó kêu là tôi bỏ bùa thằng Phum nên nó cứ bám lấy tôi chẳng rời nửa bước nên tôi muốn tách nó ra chừng một hai tiếng gì đó cho yên thân.

"Mày đi làm gì, cà phê khu này cũng bán đầy, lái xe đi đi về về mệt lắm."

"Tao vẫn muốn đi, tao muốn uống cà phê quán mày thì có vấn đề gì à. Mày chiều tao một lần thì chết à. Sao mày nhiều chuyện, phiền phức thế nhở"

"Mày ấy nhá, lúc nào cũng chửi tao" - Tôi thề, những người đang tán nhau họ nói chuyện thế này đấy.

"Thế mày xem có đáng chửi không, mày cứ ngăn cản tao làm gì trong khi biết rõ tao mà khùng lên thì người hứng chịu là mày." - Nói nghe có vẻ nó lo lắng cho tôi đấy nhưng thực chất nó chỉ đang ra vẻ để đạt được mục đích của mình thôi. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tôi chưa từng dùng ánh mắt bất lực, không biết phải làm gì như thế để nhìn ai bao giờ. Chỉ là uống cà phê thôi mà, mày có cần phải đi xa vậy không? Mày đang tiến quá sâu vào cuộc sống của tao rồi đấy.

Đừng khiến tao cảm thấy không thể sống thiếu mày nhé Phum.

Cuối cùng thì tôi vẫn phải chiều theo ý nó. Thằng Phum phấn khởi ra mặt, nó nhanh chóng khoác vai kéo tôi ra khỏi condo. "Ta càng nhân nhượng, địch càng lấn tới" chính là chỉ trường hợp này đây.

Và đây là kế hoạch cưa cẩm của Phum: ngày thường nếu đi học nó sẽ nháy máy tôi một tiếng một lần, buổi trưa sẽ đi ăn cùng nhau, chiều tan học thì đến đón tôi; thứ bảy chủ nhật nếu không phải là tôi tới condo nó thì nó cũng mò sang tận nhà tìm tôi, chính vì lẽ đó nên nó cũng khá quen với các anh chị trong quán.

Giờ nó sắp trở thành cục cưng của mọi người trong quán rồi, đặc biệt là chú Pui. Đây là điều có thể đoán được trước. Người mê trai đẹp như chú Pui lại gặp được thằng Phum, nghiễm nhiên nó được nâng hạng lên thành cháu yêu của chú. Mày xuống cấp rồi Chen ơi.

Tôi nói với mọi người Phum là bạn thằng Thaen, hai đứa nó chơi với nhau lâu rồi chỉ là chưa bao giờ thằng Thaen rủ bạn tới quán. Thì tôi cũng nói sự thật mà có điều giấu đi phần nó đang tán tỉnh tôi. Nếu tôi nói thật hết mọi chuyện, cả cái cửa hàng này lên cơn đau tim mất. Lần đầu tiên gặp Phum của chú Pui là như này:

"Ôi chao thiên thần đây là rơi từ tầng mây nào trên thiên đường xuống mà đẹp trai sáng láng thế này."

Các chị trong quán thì khỏi phải nói, đều yêu thương và cưng thằng Phum hết sức, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Rất nhiều nữ sinh cấp ba và cả sinh viên đại học kéo đến quán tôi để thưởng thức đồ uống và để ngắm anh chàng pha chế mới của quán. Thằng Phum đã nâng doanh thu của quán lên một tầm cao mới nên chẳng lạ khi giờ bé Phum đã trở thành cục cưng của tất cả mọi người. Bản thân tôi thấy rất mừng vì chuyện này, vui mừng đến mức tôi chẳng biết thể hiện như nào.

"Peem đến rồi đây các chị ơi ~"

"Ui bé Phum, các chị đang nói nhớ em thì em tới liền." - Tôi bị bơ đẹp luôn rồi. Rõ ràng tôi bước vào quán trước nó, người vẫy tay chào các chị cũng là tôi nhưng các chị lại chỉ để ý đến thằng Phum. Bao giờ mới hết cái cảnh mê trai đẹp quên hết trời đất này đây, hừm.

"Úi úi, cậu bé đẹp trai của chú tới rồi đấy à." - Chú Pui vừa vào quán đã xấn tới xoa đầu xoa mặt thằng Phum, làm như nó là con cún của chú vậy. Thế rốt cuộc là có ai nhận ra sự tồn tại của tôi không thế.

"Nào nào, ngồi đi con, giờ chú phải ra ngoài vì có hẹn với bạn mất rồi nếu không chú ngồi chơi với Phum cả buổi luôn." - Chú Pui bẹo má nó, Phum chẳng nói gì chỉ cười cười. Thảo mai thảo mốt!

Chú Pui trao đổi nốt một vài đầu việc với chị Ning xong quay qua luyên thuyên với thằng Phum thêm đôi ba câu rồi rời đi. Chú tôi có phúc lớn nên trộm vía tuyển được toàn nhân viên có tâm, nếu không nhờ họ thì quán đã phá sản lâu rồi vì ông chủ cứ lượn đi đâu suốt thôi.

Ngay đến cả bé Phum của mọi người, ngồi không bao lâu nó đã đứng dậy đeo tạp dề in hình chú gấu siêu dễ thương xong xuôi cả, nó đã sẵn sàng giúp đỡ các chị. Tôi ngồi đây nhìn nó đi qua đi lại, bê đồ uống, tính tiền cho khách, học cách pha cà phê thậm chí còn tăng công đức bằng cách trở thành cảnh đẹp cho mọi người. Từ người già, trẻ nhỏ đến phụ nữ có thai, không ai là không ca ngợi vẻ ngoài của nó.

Nhưng cũng thật là một điều đáng ngạc nhiên khi thấy cậu chủ Phum làm những công việc kiểu này. Bây giờ Phum đang đứng xem chị Ning pha cà phê, khuôn mặt nó lúc nghiêm túc thật cuốn hút làm sao. Còn tôi làm gì ấy hả? Tôi đang ngồi đằng sau quầy thu ngân, chỗ này cũng khá gần thằng Phum và chơi game trên máy tính của chú Pui.

"Bé Phum vừa đẹp trai, vừa đáng yêu, tính tình tốt bụng. Ai mà làm người người yêu bé thì may mắn phải biết." - Bàn tay đang nhấn phím tía lia trên máy tính của tôi bỗng cứng đơ. Nó đáng yêu chỗ nào, tốt bụng chỗ nào chứ. Chị Ning bị nó bỏ bùa rồi, chắc luôn.

"Thế ạ? Nhưng theo Phum thấy không phải vậy đâu nếu không người ở gần đây đã chịu làm người yêu em rồi." - Nó cúi mặt xuống ra cái vẻ buồn bã với chị Ning nhưng đồng thời cũng đánh mắt sang tôi. Này, tao biết hết cái mánh của mày rồi đấy.

"Phum đang nói đến chị đấy à. Bé cứ thử xem, chị đồng ý ngay và luôn, haha." - Chị Ning cười đến là vui rồi véo véo má thằng Phum. Những âm thanh khen ngợi thằng Phum không dứt cứ thế nối đuôi nhau chui vào tai tôi. Mô phật, tôi không quan tâm, tôi chơi game tiếp đây.

"Này" - Đột nhiên một cốc cà phê thơm lừng được đưa đến trước mặt tôi.

"Gì đây mày?" - Một tách cà phê bé xinh bên trên có hình trái tim.

"Pha cho mày đấy." - Tôi ngẩng đầu lên nhìn Phum thấy nó hơi nhăn mũi còn ánh mắt thì không dám nhìn thẳng vào tôi. Uầy, thằng Phum đang ngượng kìa, ôi thần linh ơi, dễ thương khủng khiếp!

"Hờ hờ, có chắc uống được không, mày không bỏ thuốc tao đấy chứ?" - Nói nó thế chứ chính tôi cũng đang ngượng bỏ xừ đây.

"Thối mồm, thế thì đừng uống." - Nó cầm cái tách để ra chỗ khác, hai má ban nãy còn phớt hồng giờ biến mất rồi, trên mặt chỉ còn lại nét hung dữ thường thấy.

"Nè nè cái gì vậy chứ, cho rồi còn đòi lại. Đưa đây cho tao nếm thử nào, biết đâu thấy tay nghề khá lại được nhận vào là nhân viên luôn." - Tôi nhấp một ngụm cốc cà phê nó pha. Vị thì cũng thường thôi, theo đánh giá của một đứa chưa từng tự pha cà phê bao giờ thì cốc này được 2/10 nhưng chấm điểm tuyệt đối cho người pha.

"Ừm, vị cũng ok đấy. Bé tên gì nhỉ, à anh thấy mọi người trong quán hay gọi bé Phum, thế bé Phum vào lấy giúp anh Peem một chiếc bánh vị bơ nhé."

"Lố" - Nó búng đầu tôi một rồi ngồi xuống bên cạnh đoạn nó ngó vào nhìn màn hình máy tính xem tôi đang làm gì: "Hừ, thiểu năng quá Peem."

"Người ta gọi là thư giãn đầu óc, mà mày nhìn xem, tao kiếm được cả mấy trăm nghìn xu rồi này." - Thế là nó giành lấy máy tính để chơi. Mới nãy ai vừa chửi tôi thiểu năng ấy nhỉ.

"Bé Peem ơi, ra cửa hàng tiện lợi mua hộ chị mấy hộp sữa tươi được không?" - Chị Aom đi đến trước quầy thu ngân để nói với tôi và thằng Phum.

"Ơ, hết rồi cơ ạ?"

"Ừ, rõ là hôm qua chị thấy còn 2 mà bịch quay qua quay lại đã hết rồi. Nhờ Peem đi mua hộ chị cái nhé."

"Ôi dào, nhờ vả gì chứ, thế cần bao nhiêu ạ?"

"5 hộp là đủ rồi vì mai là anh Tong sẽ mang hàng đến. Phiền bé Peem xíu nhé."

"Vâng ~ không có gì đâu ạ." - Tôi nhận tiền chị Aom đưa nhưng đi được 2 bước thì có cảm giác như có ánh mắt ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Tôi quay người lại thấy một cậu chàng đẹp trai đang ngồi đó với vẻ mặt như cún bị bỏ rơi: "Đi cùng không Phum."

"Ừm, đi" - Đôi mắt cún sáng lên thấy rõ, nhanh chóng tháo tạp dề rồi nhanh chân hí hửng tới ôm cổ tôi cùng đi ra ngoài.

"Đi xe đạp nhé, quán ngay đây thôi."

"Ừ, tao lai cho" - Chiếc xe đạp cổ lỗ sĩ phải gánh trên vai trọng lượng của 2 thằng con trai, cố gắng tí nhé em. Được ngồi sau xe đạp trong một ngày mát trời như thế này làm tôi rất muốn hát một bài.

Có một anh chàng nghèo phải đi xe đạp

Để đuổi theo tán tỉnh cô gái mà anh nhớ thương

Thế rồi lúc tới được bên cô, anh nghe thấy một tiếng:"i da"

Ôi chao, bị ăn đạp rồi.

Tôi cứ ngân nga theo bài hát đó còn thằng Phum thì cứ cười.

Cơn gió nhè nhẹ đẩy mùi hương nước hoa từ trên người thằng Phum vào mũi tôi, tôi ngắm nhìn tấm lưng rộng của nó. Lần trước là ngồi sau xe máy, lần này là ngồi sau xe đạp, mong lần sau sẽ là sánh vai dạo phố. Từ ngày thằng Phum bước vào cuộc đời tôi, tôi khá thảnh thơi hay nói chính xác là từ ngày Phum bước vào cuộc đời tôi, trông nó có vẻ vất vả hơn. Mày cố chịu đi Phum, nhà mình nghèo thì mình phải đạp xe thôi.

"Không ôm eo tao à."

"Mơ đi, đợi đến khi nào trời sập nhé." - Tôi chỉ nắm hờ hai vạt áo của nó, cũng chỉ có thế thôi mà đi đường ai cũng nhìn chúng tôi rồi. Hay họ nhìn vì thằng Phum đẹp trai nhỉ? Hoặc cũng có thể mọi người đang thắc mắc một đứa có vẻ ngoài cao quý như kia sao lại ngồi trên xe đạp cùng một đứa nom hèn hèn.

"Mệt không mày, để tao lên lai nhé."

"Ngồi yên đi" - Nói rồi nó vòng một tay ra sau xoa đầu tôi: "Family mart còn xa không?"

"Không xa nữa đâu, đó đó, thấy cái biển không? Ấy ấy, đm Phum, đi từ từ thôi." - Đột nhiên chiếc xe bật mode lạng lách đánh võng như thể đang trình diễn cho một chương trình xiếc ở Quảng Châu. Tôi càng kêu nó càng làm. Dù đây chỉ là một con ngõ nhỏ nhưng vẫn có kha khá xe cộ đi lại, tôi chưa muốn chết đâu.

"Đi vậy mới nhanh đến nơi."

"Đến âm tào địa phủ hả mày?" - Nó cười lớn, quyết định không trêu tôi nữa mà quay về đạp một cách bình thường. Thằng này dùng nước hoa gì mà giờ cả mũi tôi chỉ toàn mùi nước hoa của nó.

"Phum, mày thích tao thật hả?"

"Sao mà cứ hay hỏi, tao đã làm đến mức nay rồi, mày bị ngu hay gì mà vẫn không cảm nhận được thế?" - Này là nó đang nói thích tôi hay đang chửi tôi nhỉ?

Vấn đề khiến tôi lăn tăn đã quay trở lại trong tâm trí. Dù tôi thích nó và nó cũng đã nói là nó thích tôi nhưng cái lịch sử tình trường của nó vẫn còn đó - top 1 thay người yêu hơn thay áo.

Làm sao tôi có thể chắc chắn được chứ? Tôi không sợ bị nó bỏ mà tôi chỉ sợ lúc nó bỏ tôi rồi tôi vẫn còn nặng lòng với nó thôi.

"Thế người yêu mày thì sao? Nói thích tao muốn tán tao mà mày vẫn hẹn hò với con gái nhà người ta đấy thôi."

"Tao không có người yêu."

"Ơ, thế Mon thì sao?"

"Chia tay rồi."

"Vì tao à?" - Tôi cúi mặt xuống nhìn bàn tay mình đang nắm vạt áo sơ mi màu xanh da trời nhạt của thằng Phum. Dù tôi rất vui khi nó thích tôi nhưng nếu niềm hạnh phúc này lại được đánh đổi bằng nỗi đau của một cô gái thì tôi không muốn chút nào. Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt của cô bạn ấy, rất xinh.

"Cũng một phần"

"Phần nhiều không?"

"Phần ít"

"Ít như nào, tính theo phần trăm đi."

"70:30"

"Đm, ít thằng bố mày, những 70%."

"Dù không phải vì mày thì bọn tao cũng vẫn chia tay thôi, nhưng tao mừng khi đó là mày."

"..."

"Tao cắt đứt hết tất cả rồi Peem, dọn dẹp sạch sẽ rồi."

"Mày chắc chắn người mày muốn là tao chứ?"

"Chắc, chắc hơn cả băng ca."

"Chắc hơn cả băng dính chứ, chơi chữ gì kì."

"..." - Im lặng chứng tỏ nó biết mình ngu rồi.

"Mày lén cười tao đúng không?"

"Đâu có đâuuu" - Thằng Phum cố với tay ra đằng sau để kí đầu tôi. Tôi cười lớn, dễ dàng né được tay nó. Đố mày bắt được tao, mày làm gì có mắt đằng sau chứ, hehe.

"Peem" - Thằng Phum thu tay về không chọc tôi nữa vì có chiếc xe máy đi tới nên nó phải cầm tay lái cho chắc.

"Haha, ờ ờ, tao không cười mày đâu."

"Peem"

"Hử?"

"Peem"

"Ơi"

"Peem"

"Tao đây"

"Làm người yêu tao nhé"

"..."

Tim tôi đập điên cuồng, nó mất kiểm soát luôn rồi. Ngay bây giờ, toàn bộ cơ quan thần kinh, cơ quan hô hấp, cơ quan máu, cơ quan sinh sản đều đang nháo nhào cả lên.

"Nhé Peem?"

"Ừ"

Tôi không biết được biểu cảm của thằng Phum lúc này như nào, còn tôi thì đang cười đến rách cả miệng. Ngượng kinh lên được. Tôi ngửa đầu ra đằng sau, lắc lắc vì không biết làm thế nào cho cơn xấu hổ này qua đi. Càng nghe thấy tiếng cười của nó tôi càng thấy xấu hổ và rồi nó dừng xe lại.

"Này này, đừng có dừng lại, tao cấm đấy, đạp tiếp đi, đừng có quay đầu lại."

"Thì tao muốn ngắm người yêu tao chút"

"Đm"

Tôi chôn mặt sau lưng thằng Phum, tiếng cười của nó nghe mới êm tai làm sao, nghe như giai điệu phát ra từ một nhạc cụ nào đó. Cả người chơi và người nghe đều vô cùng hạnh phúc.

"Đồng ý làm người yêu tao rồi đấy nhé"

"Ừ"

"Nhớ lấy, tao hay ghen lắm."

"Mày ấy, mày soi lại mình đi. Nếu mày dám cắm sừng tao, mày sẽ chỉ có hai kết cục: một là chết và hai là chết không toàn thây" - Thằng Phum giơ ngay ngón cái về phía tôi. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, Phumin thì cứ phải để anh Peeranat đây xử.

Ôi trời ơi! Người yêu ư?! Chúng tôi là người yêu của nhau! Tôi và Phum đã chính thức thành người yêu của nhau rồi!!!

"Nắm tay nhé" - Phum đưa tay trái ra đằng sau. Tôi cúi xuống nhìn bàn tay trắng trẻo đó, thế rồi đột nhiên bao nhiêu ký ức ùa về trong tâm trí. Dù tôi với nó quen biết nhau chưa được bao lâu nhưng tôi cũng không muốn ở trong trạng thái làm quen thêm nữa, tôi muốn tiến xa hơn thế.

Tôi muốn dành thời gian từ giờ trở đi được ở bên nó và được biết nhiều thứ về nó hơn. Tôi vươn tay phải để bắt lấy cành tay trái của thằng Phum, khi bàn tay mềm mềm của nó nắm chặt lấy bàn tay tôi, một cảm giác dâng trào trong lồng ngực:

Ấm áp quá!

Tôi chẳng biết được tương lai sẽ có chuyện gì hay không nhưng hôm nay tôi đã quyết định rồi, tôi quyết chọn người đang dùng hết sức đạp xe để cho người ngồi sau là tôi đây được thư thái, tôi quyết chọn người khiến tôi muốn được ở bên, người mà tôi không muốn thấy nó đau, không muốn thấy nó cô đơn. Thật may mắn làm sao khi người mình thích lại cũng có suy nghĩ giống mình.

Từ giờ trở đi, hãy nắm chặt tay nhau và cũng tiến về phía trước, nhé Phum!

Anh chàng đẹp trai kia chắc không biết, rằng tôi đã thích nó trước cả khi nó tán tỉnh tôi, hihi.

Giờ thì ai mới là gà ai là thóc đây Phum ơi ^^