“...Chị thích em thật mà.”
Senguu Suzune vừa đưa ra một phát ngôn gây chấn động, đặc biệt hơn nữa đây còn đang là buổi phát sóng trực tiếp. Tuy nhiên, chuyện đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, và cô ấy cũng không có vẻ như đang run người hay gì. Dù chỉ là trong một giây ngắn ngủi, nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra rằng sự cương quyết của mình vẫn không hề bị lung lay bất chấp tất cả. Tính cô ấy đã luôn như thế, vì cái tính gan dạ đó mà cô nhận được lời khen từ vô số người. Và khi đứng trước ống kính, chừng nào mà cô còn cầm trên mình chiếc mic, thì cô ấy có thể tỏa sáng bất cứ lúc nào. Không việc gì để mà cô phải sợ sệt lúc này cả. Trái ngược lại, ngồi đối diện với cô - Karin lại nhìn Suzune với ánh mắt đầy hoang mang.
Karin tròn mắt giật mình trong sự ngỡ ngàng, đôi mí thì cựa quậy liên hồi trong cơn bối rối, nhưng ít nhất thì nước mắt của cô ấy đã ngưng chảy lại. Lúc này trên tay cô đang cầm và vuốt chiếc máy tính bảng bên phía mình giữa chừng, nhưng toàn bộ những ngón tay của cô nó cứng đơ lại. May mắn thay, sắc mặt của cô ấy đã dần trở lại sau khi tái nhợt một hồi. Nếu đã tới nước này thì chắc chắn là tới công chuyện với cả hai người luôn. Suzune có thể nhìn thấy vài bóng người khác qua tấm cánh cửa sổ của trường quay, cô còn thấy được cả gương mặt đầy hốt hoảng của họ, nhưng cô chọn bơ nó đi. Ngay đúng thời điểm này, cô đã nói rõ với Karin - rằng cô ấy sẽ luôn có một người đồng minh như cô để tương trợ.