Xuống máy bay hắn cho ngồi thuyền ra biển thêm một tiếng khiến nàng choáng váng vì say sóng. Nhưng nhìn thấy resort trong cụm đảo thì Uyên Nhi thấy muốn chết hơn.
Hắn vui vẻ giới thiệu còn hơn hướng dẫn viên du lịch để quảng cáo resort của mình…
- Khu nghỉ dưỡng Paradis Island này anh chỉ dùng cho khách vip thôi. Giờ có hai chúng ta yên tĩnh hưởng tuần trăng mật!
- Anh cố tình chọn nơi không thể bỏ trốn thì có!
Vừa nói nàng vừa nhìn các đảo nhỏ nhiệt đới xây theo lối kiến trúc gỗ hài hoà nhưng cũng rất sang trọng, hiện đại. Trở lại bãi biển chỉ có thể đi thuyền 30 phút, xung quanh toàn là nước cô lập.
Khả Phong cười ngay nói xấu xa…
- Ai biểu vợ anh rất thích trốn làm chi. Chổ này em không cần nghĩ cách thoát anh làm gì cho mệt nha em yêu!
Uyên Nhi nghẹn lại nhìn biển xanh, cát trắng, cảnh đẹp đến thế lại thành nhà tù nhốt nàng cùng hắn cả tuần sắp tới. Nhi nuốt lệ vào tim, làm vợ hắn thật là không có gì đau khổ hơn được nữa.
Căn phòng lớn hướng biển đã được nhân viên chuẩn bị có hoa hồng tươi, cửa sổ kính lớn mở rộng nhìn biển hướng tây đang chìm xuống hoàng hôn đẹp đến khó tả. Nhi nhìn cảnh liền mê mẩn, tay buông cả giỏ chạy ra lan can xem cảnh ngay.
Tuy bị ở đây với Khả Phong có “buồn” thật nhưng quả là đẹp như thiên đường, nhìn cảnh thôi cũng khiến người ta hạnh phúc quá rồi.
Khả Phong mang hành lí lên sau nhìn nàng cười tưới cố chòm nhìn mặt biển lấp lánh ánh chiều tà. Trong lòng hắn càng dâng lên cảm xúc khó tả khi thấy nàng ở đây với mình, thuộc về mình. Hắn không nói gì đi ra lặng lẽ ôm lấy Nhi từ phía sau.
Nàng run lên ngay, có căng thẳng nhưng không bỏ chạy vì đảo này cũng cố trốn cũng không thoát. Khả Phong khom đầu hôn sau mang tai rồi xuống cổ, tay kéo nhẹ dây áo của nàng để lần xuống vai. Mặt nàng lại nóng ran…
- Đừng! … để em ngắm cảnh! Anh không thấy mệt hả?
- Mệt chứ. Nhìn em mà không làm gì anh thấy rất là mệt! - Khả Phong cười nhẹ nói khi tay đã luồn vào trong tháo áo ngực của nàng ra rồi. Nhi mím môi không ngăn kịp đành chửi nghẹn lại…
- Anh là đồ xấu xa!
Uyên Nhi mắc cỡ lấy tay đánh hắn không khác đánh yêu hờn trách là bao nhiêu. Khả Phong không ngại càng ôm lấy âu yếm. Nàng giờ chỉ là gấu bông của hắn ôm ấp thế nào cũng được. Khổ nỗi là Nhi hoàn toàn không ghét vòng tay hắn tí nào dù vẫn ghét hắn lắm nha.
Cả hai ôm nhau lặng thinh, tim cũng đập loạn cả lên rồi. Khả Phong nhanh chóng bế ngang đem nàng trở vào giường. Nàng thấy cái giường có chút run song lúc này nửa lời phản đối nói cũng không ra hơi.
Quần áo cứ thế nhanh chóng bị vứt đi. Uyên Nhi chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn, tay cũng ôm lại Khả Phong từ lúc nào. Thấy nàng đã thôi phản đối mình làm Khả Phong rất vui thì thầm nhẹ nhàng với nàng…
- Yêu anh lần nữa nha Nhi… hãy yêu anh!
Nàng mở mắt ra bối rối ngay. Hắn lại nổi chứng bạo ngược ép nàng nhưng sao lại ngọt ngào như thế chứ. Nàng không đủ sức trả lời, lúc này cũng không biết phải trả lời ra sao nữa.
Nhi không phản đối hay la chửi nhưng cũng không đồng ý tha thứ, lại yêu hắn làm Khả Phong thoáng thở dài đành tìm môi nàng hôn lấy. Nàng biết mình không thể cứ đắm chìm cùng hắn thế này khi vẫn quyết tâm chống đối ghét hắn, tuy nhiên nàng không thể làm khác.
Môi cả hai say đắm, đan xen vào nhau. Nàng hôm nay “có kinh nghiệm” rồi không hề phản đối còn hé nhẹ cánh môi đón nhận Khả Phong tha thiết hôn mình. Tay hắn vuốt lấy sống lưng thon rồi giữ lấy mông tròn làm Nhi nhíu mi chưa gì kêu khẽ ngay.
Hắn cười khi thấy vợ nhiệt tình nên nhỏm người đem nàng xuống giường. Uyên Nhi đang say đắm thì bị vật dậy cũng bối rối, sau đó mặt càng đỏ khi Khả Phong đẩy nàng chòm lên giường, hai chân chống xuống sàn tạo ra tư thế gợi tình đưa toàn bộ hạ thân ra.
Nàng xấu hổ không chịu phản đối…
- Anh làm gì vậy?
Khả Phong không trả lời, tay giữ hai mông tròn làm nàng thở dồn không nói gì thêm nổi. Hắn cũng thấp người trên sàn, sát thân người nàng. Nóng thiếc to lớn doạ nơi tự mật của nàng nhanh chóng trơn ướt không kịp hấp thu lại chảy dòng nhẹ xuống đùi thon.
Uyên Nhi mím môi xấu hổ cực kì khi bị hắn trêu chọc ra cái tư thế này, người nàng vì hắn thật là quái lạ lắm rồi. Khả Phong biết nàng muốn mình nên cười, đưa lưỡi liếm nhẹ lên lưng trắng, nàng phản ứng co người lên cùng lúc vật nam tính cũng vọt nhanh vào người nàng.
Nhịp thở dồn dập, căn phòng toả bóng hoàng hôn nhanh chóng nóng bỏng. Khả Phong giữ hai bên hông nàng mạnh mẽ từng hồi đưa tới. Nhi chỉ biết nắm chặt lấy cái chăn phủ trên giường, cảm nhận cơ thể hắn trong người nàng lúc ra lúc vào nóng bỏng mà không thể ngăn được âm giọng trong cổ mình thoát ra vì kích tình.
Hắn tự tin nói thật là đáng ghét nhưng đúng hết, trên giường cùng hắn nàng chỉ còn biết mỗi mình Khả Phong thôi mặc kệ là ghét hay không!?
Cứ thế tuần trăng mật ngọt ngào nóng bỏng bắt đầu bằng việc làm “ấm giường” trước để tiện “sử dụng” sau.
———————
Khả Phong đứng khoanh tay trước ngực ngáp dài buồn chán nhìn cô vợ nhỏ chạy xuống bờ biển sóng vờn nhẹ. Nhi giơ tay che để nhíu mắt nhìn ra xa hơn biển trong vắt thấy tận san hô dưới đáy.
Nàng nhanh chóng xoay lại hỏi…
- Lấy thuyền ra đó chơi được không anh?
- Không biết bơi mà sung dễ sợ!? Trờ về giường đi an toàn hơn đó!
Cái gã chết tiệt này nói một hồi vẫn kết thúc là quay lại giường. Uyên Nhi mắc cỡ, tức anh ách thật không chịu nổi hắn ta…
- Ba ngày nay em mới bước được ra đến đây, anh thích thì tự về phòng chơi một mình đi!
Khả Phong nhìn Nhi hung hăng, má lại đỏ hồng mắc cỡ đáng yêu. Dưới cảnh biển thơ mộng, nàng lại càng nổi bật hấp dẫn vì làn da trắng, dáng thon nhỏ trong bộ áo tắm hồng không mấy hở hang vẫn đủ khoe đường cong.
Hắn thở dài, nhìn vợ thế này không ép trên giường mấy ngày hắn chết vì lên huyết áp quá. Song trước khi lại ép nàng thì cũng nên chiều chuộng nàng một chút…
- Được rồi! Học bơi trước rồi anh cho đi ra đó!
Khả Phong vừa nói lập tức nàng thoáng run hết cả vui vẻ…
- Đó giờ em học bơi đều thất bại, anh ba dạy em nói em không có “năng khiếu” cũng phải bỏ cuộc luôn đó!
- Không biết bơi nhỡ đâu té xuống nước không ai cứu thì sao? Giờ chồng em dạy chắc chắn sẽ bơi được.
Thấy hắn nói quyết tâm nàng có chút hoài nghi nha. Dù gì cũng đâu phải chưa từng học bơi nhưng do chưa ai dạy thành công cả.
Cả hai ra hồ bơi xây ăn theo bờ núi đá nhỏ rất đẹp. Uyên Nhi nhìn hồ nước không run cũng lạ, nhìn gã chồng thấy rất lo …
- Không có phao hả?
- Chỉ có con nít mới cần phao. Xuống đi!
- Đây là hồ sâu, em không biết bơi mà! Anh dạy gì kì dzậy?
Nàng la làng với hắn thật chẳng hiểu nổi hắn có biết dạy thật hay không đây. Khả Phong nheo mắt lí luận…
- Nếu chóng chân tới sẽ không bao giờ bơi được, phải để bản năng của em nổi lên!
Lí thuyết không hiểu nổi, nàng ngay lập tức bị chồng ám sát quăng ngay xuống hồ. Nhi hoảng, uống nước chìm nghỉm sợ quá trời thì hắn thở dài nhảy xuống níu lấy.
Nàng ho sặc, tức nhưng vẫn ôm hắn khư khư tay đấm trên tấm lưng rộng…
- Em không học bơi với anh nữa đâu đồ khốn!?
- Vậy thì khỏi ra biển, quay lại giường với anh ngay đi!
Uyên Nhi đỏ mặt không nói gì nữa vì nàng có chọn làm sao cũng chịu thiệt thòi cho mình thôi. Khả Phong cười mỉm hiểu vợ quá mà. Dù sao nàng không biết bơi hắn thấy không được lâu rồi nên cũng tận tình dạy dỗ, chuyện hắn muốn làm cứ để sau cơ hội còn dài dài không cần quan tâm cũng chẳng lo sau này.
Khả Phong bắt đầu nắm tay cho nàng thả nổi trước sau mới từ từ dạy phối hợp tay chân. Nàng không muốn cả tuần trăng mật hỏi ra toàn là lăn trên giường đâu nên cố quyết tâm bơi rồi còn ra biển.
Nhưng khi nàng mệt rồi cũng chưa bơi được, Khả Phong ban nảy rất tự tin giờ cũng nổi nóng nạt vào mặt nàng…
- Buông tay tự thử bơi đi, em cứ nhát, níu anh thì làm sao biết bơi?
- … em sợ lắm! - Nàng nói lí nhí, ai không biết bơi mà không sợ, hắn thật là nhảm nhí.
- Sợ gì mà sợ!? Anh không để em chìm đâu, tự bơi ngay đi!
Hắn bực mình vì tốn thời gian rồi. Cứ đà này nàng không bơi được thì bao giờ mới quay lại giường.
Uyên Nhi run run thấy chồng không cho mình níu nữa. Nàng rụt rè nhìn Khả Phong bằng ánh mắt tròn to. Hắn đơ ra nuốt khan như thấy nàng đang dụ dỗ mình…
- Em không níu anh, … anh níu em nha! Em thật sợ lắm chưa tự làm được đâu!
- Như thế cũng vậy thôi như em níu anh àk!
- Đâu có, em tự bơi có anh giữ sẽ an tâm hơn. Năn nỉ anh đó Khả Phong! Đi mà anh!
Hắn nhìn nàng giở trò cũng thật đáng sợ nha. Trông nàng lại như cô nhóc năm xưa nhõng nhẽo trẻ con thích đeo bám, vòi vĩnh hắn. Khả Phong cười nửa miệng xấu xa…
- Vậy nói yêu anh đi!
Cái tên này không chừa cơ hội nào cả khi làm chuyện xấu mà. Uyên Nhi chun mũi nói khó nghe…
- Em tự bơi được rồi!
Nhi vẫn cố chấp, cứng đầu tuy sợ nhưng không bao giờ lại nói ra mấy câu hoang đường đó đâu. Hắn đáng ghét, nàng không thèm yêu, cũng không thèm hắn giữ nàng bơi. Thế là nàng nhắm mắt quờ quạng lúc nổi lúc chìm như con gà chết đuối.
Khả Phong thở dài lần nữa vì cũng hiểu dễ gì ép được nàng chứ nơi bơi theo ngang tay giữ nhẹ lấy eo thon.
Nhi cảm thấy tay hắn rồi liền cũng bớt sợ làm có vẻ tốt hơn không chìm nửa. Khả Phong nhìn nước làm da nàng có chút trắng bệt càng trắng, tấm lưng mãnh đến mông tròn hấp dẫn nhô nhô trên mặt nước. Nhìn thế này hắn thật khổ nha.
Cuối cùng cũng qua đến hồ bên kia, nàng hớn hở…
- Em bơi được rồi!
- Chưa đâu cô hai ơi!? Không có ai cũng sẽ chết chìm thôi!
- Em sẽ luyện tập!
Nhi quẹt má ướt, hít vào định chuẩn bị bơi qua thành hồ bên kia lần nữa thì Khả Phong đột ngột giữ nàng giữa hai tay chống giữ thành hồ. Nàng nhì hắn, hồ sau không có điểm tựa phải níu vai hắn.
Mặt nàng đỏ thẹn ngay khi lờ mờ đoán ra ý đồ đen tối của hắn…
- Anh làm gì dzậy?’
- Lấy thù lao dạy bơi chứ làm gì?
Khả Phong cười xấu xa, tay tà đạo vuốt người nàng từ trong làn nước. Nàng xấu hổ, kinh hô nhìn hai mảnh đồ bơi hồng vụt ra nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Điều đó đồng nghĩa với người nàng đang để khoả ra trong nước.
Hắn vui vẻ hôn ngay lên cổ ướt, tay giữ lấy người nàng. Nhi không làm được gì vì trong hồ phải bám vào hắn như phao. Nàng thật tức lắm nhưng chẳng làm gì được cản lại hắn lúc này.
May mà nhân viên chỉ đi thuyền ra lúc sáng dọn và mang đồ ăn, nên lúc này không ai bị “lác mắt” thấy cảnh nóng nha. Nhưng dù chổ này không ai thấy nhưng ngoài hồ không riêng tư tí nào, hắn còn đem nàng nằm xuống bờ hồ lát gạch nhám, còn hắn dễ dàng dưới hồ hôn lên đùi theo xuống nơi tư mật của nàng.
Môi lưỡi hắn càng quấy khiến nơi mật ngọt run động. Uyên Nhi co người không muốn nhưng tay hắn cùng lưỡi thay nhau trêu chọc, vào sâu hoa huyệt nhạy cảm…
- Em sẽ không bơi nổi nữa… anh đừng vậy mà…
Khả Phong chẳng thèm nghe, ngẩn mặt nhìn nàng cho có rồi lại vùi hôn. Uyên Nhi khó chịu lại thấy khoái cảm hai chân gát lên vai hắn tự bao giờ. Lưỡi hắn liếm mút sớm khiến nàng thở dốc, dịch mật ướt đẫm chuẩn bị đủ cho hắn.
Ngay lập tức Khả Phong lại mang nàng xuống nước, mặt đối mặt đem nóng thiếc lại đưa đẩy vào sâu trong người nàng. Nhi mím môi bấu chặt vai hắn, lưng vì nhịp động khẽ cạ vào thành hồ phía sau hơi đau.
- Lưng em… ah em đau!
- Vậy giờ có muốn trở lại giường hay là bơi nữa!?
Hắn xấu xa, vừa nói vừa tăng thêm nhịp động, nóng thiếc ma sát càng nhiều bên trong cơ thể trơn nóng. Mặt nước hồ sớm vì kích tình tạo sóng nước chấn động.
Trời bây giờ dĩ nhiên còn sáng trưng, hồ đẹp như thế mà cả hai lại đang “thế nọ thế kia”.
- Anh… sao anh xấu xa như thế? …ưh em muốn ra biển chơi, anh nói sẽ dạy em bơi được mà giờ …ahh - Nàng nhíu mi, càng nói hắn càng cố tình động sâu hơn, mạnh hơn.
- Còn 4 ngày trăng mật lận mà em yêu. Mai anh sẽ dạy tiếp rồi dẫn em đi chơi sau chịu không?
Cái gã này nói nàng không còn chút tin tưởng nào nữa. Uyên Nhi đoán chắc trở lại giường không đời nào hắn tha cho mình nhưng lúc này nàng thật không chịu nổi. Cả hai vẫn trong hồ cứ làm chuyện này thật phát run.
Dù thấy rất mắc cỡ nhưng ở ngoài nàng còn xấu hổ hơn nên nàng nói không hơi thở dồn…
- Anh hứa đi!
- Anh hứa!
- … vậy về phòng đi! Ở đây em xấu hổ lắm!
Uyên Nhi dụi mặt vào cổ hắn nói làm Khả Phong rất vui vì Nhi cũng dần chấp nhận chuyện bên mình hơn. Nàng sớm muộn cũng phải yêu hắn thôi.
Chính nàng cũng sợ điều ấy, nàng lo mình sẽ không cứng rắn, sẽ ngục ngã nếu cứ bên hắn thế này. Nhưng thật sự cả hai bên nhau rất hoà hợp, không kinh khủng như nàng đã nghĩ.
Nếu có bại trận , ít ra nàng cũng sẹ giấu luôn việc mình hết ghét hắn khỏi cho Khả Phong đắc ý. Ý chí ai mạnh hơn từ từ sẽ biết người thắng còn giờ tuần trăng mật lại tiếp túc cuồng nhiệt, say đắm.