Vưu Vật

Chương 198: Chúng ta nói chuyện đi




Châu Dị nói xong, cười qua video.

Bùi Nghiêu trêu chọc:

"Tiểu Châu, tôi thực sự rất thắc mắc, ông đã từ yêu thầm Nghênh Nghênh chuyển sang công khai rồi, mà sao ông không nói chuyện này với Nghênh Nghênh?"

Châu Dị cắn điếu thuốc, nhìn Bùi Nghiêu:

"Hôm nay ông bị xát muối vào quần à?

Bùi Nghiêu nhướng mày: "Hả?"

Châu Dị:

"Ông rảnh quá hóa rồ à?"

Châu Dị vừa dứt lời, ngoài cửa chợt vang lên tiếng động nhỏ.

Châu Dị nghe thấy vẻ mặt chợt đổi sắc.

Bùi Nghiêu thấy vậy trêu chọc:

"Cái gì? tiểu Châu, ông cũng có lương tâm..."

Bùi Nghiêu còn chưa kịp nói xong "ông cũng có lương tâm à" thì Châu Dị đặt điện thoại xuống, vội vàng đứng dậy.

Cửa mở, tay Khương Nghênh đang đè lên cánh cửa chợt hẩng vào không trung.

Hai người nhìn nhau, một lúc lâu cũng không nói gì.

Châu Dị khẽ nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt Khương Nghênh đầy kinh ngạc cùng bối rối, hồi lâu sau anh mới hạ giọng nói nhỏ:

"Em nghe thấy hết rồi à?"

Ánh mắt Khương Nghênh tràn ngập cảm xúc hỗn loạn, cô cố gắng hết sức để đè nén nhưng không thể khống chế được.

Châu Dị: "Vào rồi nói."

Khương Nghênh mím môi, ký ức thời đại học tràn lên trong tâm trí cô.

Khi đó cô gần như không có tiếp xúc nào với Châu Dị.

Khi hai người gặp nhau, họ thậm chí còn không chào hỏi.

Thỉnh thoảng cô sẽ chủ động nói chuyện vì thể diện, Châu Dị cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "ừ".

So với Châu Dị, Châu Diên gần gũi với cô hơn rất nhiều.

Châu Diên sẽ chủ động nói chuyện với cô, đặt câu hỏi, đứng ra nói đỡ cho cô khi Châu Kỳ và Lục Mạn nhắm vào cô.

Vì vậy khi đó có rất nhiều tiền tiêu vặt thường xuyên được nhét vào túi của cô, đương nhiên cô cũng cho là Châu Diên đã bỏ vào.

Và điều quan trọng nhất là sau đó cô đã hỏi Châu Diên.

Châu Diên chỉ ngập ngừng một chút, rồi vài giây sau, anh nhìn cô với ánh mắt tao nhã và dịu dàng rồi nói:

"Anh làm đấy. Con gái nên đối xử tốt với mình một chút."

Khương Nghênh hoàn toàn ngẩn ngơ cho đến khi Châu Dị đưa cô đến bên giường và ngồi xuống.

Châu Dị nhìn thấy nét hoảng sợ trong đôi mắt cô, anh ngồi xổm xuống nhìn cô, nắm chặt tay cô, chậm rãi nói:

"Em không cần có gánh nặng tâm lý, anh chưa bao giờ muốn cho em biết chuyện này."

Khương Nghênh đưa mắt nhìn về phía Châu Dị, khóe môi mím chặt:

"Châu Dị."

Đôi môi Châu Dị nhếch lên một chút, anh không đáp lại lời Khương Nghênh mà hỏi:

"Em có muốn hút thuốc không?"

Khương Nghênh không có phản ứng.

Châu Dị đứng dậy đi đến bên giường, lấy hộp thuốc lá ra, đưa một điếu vào miệng châm lửa, đi đến trước mặt Khương Nghênh, khom lưng đưa lên môi cô.

Khương Nghênh từ từ hé đôi môi cắn nhẹ điếu thuốc, Châu Dị cúi đầu hôn lên trán cô:

"Em đang căng thẳng à?"

Khương Nghênh nhắm chặt mắt lại, không giấu diếm nói: "Ừ."

Châu Dị hôn từ trán đến lông mi của cô:

"Đừng căng thẳng, đó chỉ là chuyện một người yêu thâm sẽ làm, nịnh bợ mà, em hiểu còn gì."

Châu Dị càng xem thường mình, trái tim Khương Nghênh càng không khỏi run rẩy.

Cuối cùng, Khương Nghênh cảm thấy trong mắt mình như có một lớp sương mù, chỉ hơi thiếu kiểm soát thì nó sẽ nhanh chóng biến thành những giọt nước mắt nóng hổi.

Điếu thuốc gần như cháy dở giữa môi Khương Nghênh, Châu Dị đưa tay gỡ tàn thuốc, kề sát môi cô, cọ cọ vào môi cô rồi an ủi:

"Anh nhớ lần đó anh nhìn thấy em em đã hút thuốc ở ngoài phòng khám tâm lý."

Khương Nghênh mở mắt ra, hốc mắt đỏ bừng:

"Đã lâu lắm rồi."

Châu Dị dập điếu thuốc trong tay, một tay đặt lên gáy Khương Nghênh, bóp nhẹ:

"Nhưng anh nhớ."

Khương Nghênh hít thở khó khăn, lồng ngực tựa như bị một loại cảm xúc nào đó bóp nghẹt.

Châu Dị có giọng nói trầm bổng, dè dặt dỗ dành cô:

"Anh đoán lần đó cũng là vì tâm trạng em bất ổn nhỉ?"

Khương Nghênh:

"Em đã gặp ác mộng."

Ánh mắt Châu Dị tràn đầy sự dịu dàng, ấm áp:

"Sau này nếu gặp ác mộng, em cứ nói với anh."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Châu Dị, Khương Nghênh cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.

Châu Dị quá hiểu Khương Nghênh.

Bề ngoài cô ấy có vẻ cương quyết và lạnh lùng nhưng bên trong lại nhạy cảm và mềm mỏng hơn bất kỳ ai khác.

Châu Dị biết lúc này Khương Nghênh đang hoảng hốt và lo lắng, anh không ôm cô chặt nữa và nhìn cô, nói nhỏ:

"Nghênh Nghênh, chúng ta nói chuyện đi."